Từ Tấn ngữ khí ôn nhu, Phó Dung nhìn hắn, thở dài, dựa tới trong ngực
hắn nói: "Không có mất hứng, chính là cảm thấy mình nói sai, sợ vương
gia tức giận."
Từ Tấn cúi đầu nhìn nàng: "Nói sai?"
Phó Dung gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vô luận Lệ phi hay Hoàng Hậu xảy ra chyện gì, ta đều không nên ngông cuồng suy đoán thêm, vương gia có
thể cảm thấy ta không an phận hay không?" Lo sợ Từ Tấn thật nghĩ như
vậy, nàng khẩn cấp ôm lấy hắn, ở lồng ngực hắn cọ cọ, "Vương gia chàng
đừng nóng giận, ta sau này không suy đoán lung tung chuyện hậu cung
nữa."
Từ Tấn không chịu nói với nàng chuyện trong lòng, Phó Dung đương nhiên mất hứng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, các đời hậu cung đều không được phép tham gia vào chính sự. Nàng một vương phi đi suy đoán Hoàng Hậu hại
người, so với tham gia vào chính sự cũng không khác nhiều lắm. Từ Tấn
đương nhiên không nguyện ý nàng như vậy, cho nên mới bảo nàng đừng nghĩ
quá nhiều. Hắn đối với nàng cho dù tốt mấy, cũng không nói với nàng
những chuyện đại sự bên ngoài a.
Suy nghĩ rõ ràng, Phó Dung trong lòng cũng hết giận, liền muốn mau chóng bỏ đi chút không vui vừa mới rồi của Từ Tấn
Từ Tấn vô thức vuốt ve bả vai nàng, chuyển vừa chuyển mới hiểu được sai lầm chỗ nào.
Hắn bảo nàng không cần suy nghĩ nhiều, là không hi vọng nàng lo lắng, hóa ra nàng lý giải thành nhắc nhở?
Trầm mặc chốc lát, Từ Tấn đổi thành nằm thẳng, cánh tay đem Phó Dung
kéo tới trên người mình, ánh mắt cười nhìn nàng: "Không ngại, chúng ta
là vợ chồng, Nùng Nùng có tâm sự gì đều có thể nói với ta, nàng nói với
ta, ta chỉ thấy cao hứng, tuyệt đối sẽ không tức giận. Bất quá loại
chuyện giống hôm nay, Nùng Nùng cũng chỉ được phép nói với ta, ra khỏi
Phù Cừ viện, dù là nhạc mẫu, nàng cũng đừng nói, cẩn thận tai vách mạch
rừng."
"Vương gia thật sự nghĩ như vậy?" Phó Dung vừa mừng vừa sợ, còn có chút không tin.
Từ Tấn xoa bóp cái mũi nàng, "Ta khi nào lừa nàng?"
Phó Dung nhìn ra Từ Tấn cũng không phải dỗ nàng, hắn thật sự thích nàng thẳng thắn với hắn, bất quá...
Nàng vịn bả vai hắn chuyển lên trên, di chuyển thì cảm thấy hô hấp Từ
Tấn đột ngột biến nặng, cảm nhận được nơi nào đó rõ ràng biến hóa, Phó
Dung giả trang không biết, đối diện khuôn mặt Từ Tấn, nhìn mắt phượng
hắn lấp lóe hào quang nguy hiểm hỏi: "Nhưng ta nói ra thì có ích lợi gì, vương gia chỉ biết có lệ ta..."
Môi đỏ chu lên,rưng rưng ủy khuất, một đôi mắt đẹp cũng ngậm giận mang oán.
"Ta khi nào có lệ nàng?" Từ Tấn chỉ biết nàng đang muốn cãi nhau, tạm thời ngăn chặn bốc lửa bị nàng ghẹo ra, nhíu mày hỏi.
Phó Dung hừ hừ, ngón trỏ dao động dọc theo sống mũi xanh tuấn, "Chàng
làm sao không có lệ ta? Hoàng Hậu bệnh nặng, vương gia thật sự một điểm ý tưởng đều không có sao? Chàng có, chỉ là không muốn nói cho ta. Vương
gia, những đại sự triều đình kia ta không hiểu cũng không hiếu kỳ, nhưng trong hậu cung, đặc biệt là có liên quan tới nương, ta sẽ không nhịn
được hiếu kỳ. Vương gia không cho phép ta hỏi thăm cũng thôi, đã đồng ý, vậy chàng nói xem chàng nghĩ như thế nào, để ta trong lòng cũng có suy
tính?"
Tay Từ Tấn đang lộn xộn ở ngang hông nàng đột nhiên dừng lại.
Nhìn nữ nhân trước mặt, hắn thiếu chút nữa đã quên nàng có bao nhiêu thông minh.
Ngay từ đầu rõ ràng là bởi vì hắn không chịu thừa nhận với nàng mới
tức giận, hắn dỗ nàng thì nàng trước tiên đem sai lầm nhận về mình,
giống như gió chiều nào che chiều ấy, được hắn cho phép mới tiếp tục dò
xét cái nhìn của hắn đối với chuyện này. Kỳ thật nàng có thể trực tiếp
hỏi hắn, quanh co lòng vòng như vậy, đến cùng vẫn là không hoàn toàn tín nhiệm hắn đi?
Bất quá cũng trách hắn, nàng mở miệng nói việc này thì hắn hảo hảo bồi nàng nói, giống như vợ chồng bình thường không phải là được sao?
Thành thành thật thật ôm thê tử, Từ Tấn chân thành nói: "Ta cũng hoài
nghi Lệ phi đẻ non là Hoàng Hậu động tay chân, chỉ là hiện tại cũng chỉ
có thể hoài nghi, hết thảy đều phải nhìn bệnh của Hoàng Hậu, nếu như qua một thời gian bệnh tốt lên, vậy chuyện này không có quan hệ tới bà ấy,
nếu như vẫn bệnh..."
"Đó chính là bà ấy làm." Phó Dung nói tiếp, chém đinh chặt sắt.
Từ Tấn hôn nàng một cái: "Đúng vậy, cho nên ta muốn đợi có cuối cùng
kết quả mới giải thích rõ ràng với nàng, mà không phải là bồi nàng cùng
nhau đoán, ngộ nhỡ Hoàng Hậu cuối cùng không việc gì, hai chúng ta chẳng phải đều đoán sai? Túc vương phi ngốc cũng dễ nghe hơn hai vợ chồng
Túc vương đều ngốc đi? Mẫu thân Trăn ca nhi tự cho là thông minh, cũng
hơn phụ mẫu Trăn ca nhi đều tự cho là thông minh đi?"
Ngay từ đầu đứng đắn, về sau lại nháo lên.
Phó Dung vùi vào ngực hắn cười, ra sức đấm hắn: "Chàng mới ngốc, mới
tự cho là thông minh! Được a, nguyên lai vương gia trong lòng nghĩ như
vậy. Thế thì ta sau này có suy đoán gì cũng không nói với chàng, miễn
cho đoán sai bị chàng chê cười!"
"Nàng vốn dĩ ngốc hơn ta, không phải sớm nên quen bị ta cười sao?" Từ Tấn xoay người ngăn chặn nàng, trêu tức nhìn nàng.
Phó Dung không phục, chống bả vai hắn nói: "Ta chỗ nào ngốc hơn chàng?"
Từ Tấn cười không nói.
Hai người đều trùng sinh, cuối cùng nàng vẫn rơi vào tay hắn, không phải ngốc hơn thì là cái gì?
Nhưng hắn sẽ không nói cho nàng.
~
Sùng Chính điện, Gia Hòa đế cũng đang dỗ Quản Anh.
"Đình Đình đừng gấp, nàng ấy hại con của chúng ta, Trẫm đã tra ra, làm sao có thể không phạt nàng ấy?"
Quản Anh trong lòng ủy khuất, một chút ủy khuất liền nhịn không được
rơi lệ: "Nàng ấy hại con của ta, Hoàng Thượng giam nàng một hai tháng,
như vậy đã coi như là trừng phạt? Thôi, nàng ấy là Hoàng Hậu, ta chỉ là một nông nữ nho nhỏ, có thể lên làm phi tử đã là đời trước tu được phúc khí, còn dám cùng Hoàng Hậu nói công đạo? Dù sao Hoàng Thượng con cái
nhiều như vậy, thiếu một người như con ta cũng không có gì."
Càng nói càng ủy khuất, nước mắt giống như mưa, rơi không ngừng.
Nàng chỉ là thuận miệng giận dỗi mà nói, Hoàng Thượng nghe lồng ngực lại đau như bị dao đâm.
Đời trước tu được phúc khí, nàng đời trước chỗ nào có phúc khí, bị hắn hại một thi hai mệnh...
"Đình Đình, nàng nghe Trẫm giải thích." Gia Hòa đế nửa chống người
dậy, đưa tay giúp nàng gạt lệ, "Hoàng Hậu phạm lỗi quá nhiều, Trẫm thật
nhất nhất tố giác ra, là mất thể diện của hoàng gia, Trẫm cùng Thái Tử
trên mặt đều không dễ coi..."
Quản Anh nước mắt càng nhiều, tự cho là đúng mà ngắt lời: "Đúng vậy,
cho nên Hoàng Thượng cũng không cần giam nàng ấy, để cho nàng ấy tiếp
tục yên lành đi, ta nhận mệnh."
Gia Hòa đế vừa đau lòng vừa buồn cười, xoay khuôn mặt nàng như hoa lê
ướt mưa nói: "Nàng nghe Trẫm nói xong a, tháng 2 Trăn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, trong tháng 5 lão Lục đại hôn, Hoàng Hậu hiện tại chết
bệnh, Trăn ca nhi tròn tuổi sẽ không thể làm lớn, tháng 3 chết bệnh, hôn sự lão Lục lại phải trì hoãn. Hơn nữa cũng dễ dàng để cho đại thần đem
chuyện Hoàng Hậu chết cùng với nàng liên hệ với nhau. Cho nên Trẫm đều
sắp xếp sẵn, hiện tại để cho nàng ấy ốm đau liệt giường, đợi lão Lục
thành thân, nàng ấy sẽ là bệnh lâu khó chữa..."
Quản Anh khiếp sợ đến quên khóc: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn, muốn giết...?"
Nàng hận không thể để Hoàng Hậu chết rồi, nhưng nàng cho tới bây giờ
không hy vọng xa vời Gia Hòa đế sẽ bởi vì Hoàng Hậu hại nàng đẻ non mà
muốn mạng của Hoàng Hậu. Nàng cho rằng Gia Hòa đế nhiều nhất phế bỏ
Hoàng Hậu, tựa như trong thôn nhà nào tức phụ làm sai sẽ bị trượng phu
vứt bỏ.
Gia Hòa đế biết làm sao để mĩ nhân vui, vì vậy không giải thích rõ
ràng, không nói cho Quản Anh biết Hoàng Hậu đến tột cùng vì sao mới bị
tội chết. Nữ nhân kia hại hai đứa nhỏ của hắn, cũng hại hắn giết lầm
Đoan phi, chỉ có chết mới có thể tiêu tan hận của hắn. Nhưng Thái Tử
không có gì sai, Gia Hòa đế không thể để cho Hoàng Hậu phá hỏng xã tắc
an ổn, cũng không thể đem chân tướng sáng tỏ tát vào mặt của mình. Bởi
vậy hắn dù không cam tâm cũng phải cho Hoàng Hậu giữ phần thể diện, cho
nàng chết bệnh, lại lấy danh nghĩa Hoàng Hậu hạ táng hoàng lăng.
"Đình Đình, việc này là bí mật, Trẫm vì muốn nàng thư tâm mới nói cho
nàng biết, ngàn vạn không thể tiết lộ ra ngoài, bất luận kẻ nào đề cũng
không thể nói cùng, biết không?" Hắn nhìn chằm chằm vào Quản Anh mắt đẫm lệ, trịnh trọng vô cùng nhắc nhở.
Quản Anh trong lòng khiếp sợ nhiều hơn kinh hỉ, bởi vậy trên mặt không lộ ra vui sướng khi người gặp họa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Bộ dáng thiện lương nhu thuận đáng thương bực này, Gia Hòa đế nhìn
càng thêm thích, cúi đầu hôn nhẹ nàng, ôn nhu dỗ nói: "Mối thù của nàng, Trẫm đã giúp nàng báo, cho nên Đình Đình đừng có khổ sở nữa, an tâm
dưỡng thân thể, đợi triệt để khôi phục, Trẫm dẫn nàng đi ra ngoài giải
sầu."
Quản Anh rốt cuộc lộ ra một nụ cười hài lòng.
Đông cung bên kia, Thái Tử lại một chút cũng cười không nổi.
Còn chưa ra tháng giêng đâu, mẫu hậu hắn liền bị phụ hoàng nhốt lại.
Ngày đó lúc trước hắn còn yên lành gặp mẫu hậu, sao có thể đột nhiên sinh bệnh, còn cố tình sau khi Lệ phi đẻ non?
Chẳng lẽ Lệ phi đẻ non cùng mẫu hậu có liên quan?
Thật nếu như thế, nhìn phụ hoàng sủng ái Lệ phi, mẫu hậu muốn bệnh
đến khi nào mới có thể "Khôi phục"? một tháng, một năm, hay là...
Thái Tử không dám nghĩ tiếp.
Gặp mẫu hậu không được, lại không thể chất vấn phụ hoàng, những người
phía dưới chỉ biết khuyên hắn bình tĩnh, chớ nóng vội, yên lặng theo dõi biến hóa, nhưng hắn làm sao có thể yên lặng được? Đứng ngồi không yên,
Thái Tử đi Thái Tử phi bên kia, hắn thích Phó Ninh xinh đẹp ôn nhu,
nhưng xảy ra chuyện lớn như thế này, hắn vẫn phải cùng Thái Tử phi
thương lượng.
Thái Tử phi có biện pháp nào?
"Phụ hoàng đã không cho phép ngài hỏi đến, ngài nên an tâm chờ xem,
ngỗ nghịch phụ hoàng, chỉ khiến cho phụ hoàng không vui." Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thái Tử, Thái Tử phi ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm tay hắn
nói: "Mẫu hậu xảy ra chuyện, ta biết ngài trong lòng gấp, nhưng ta có
một câu không xuôi tai..."
Thái Tử nghiêng mắt nhìn nàng.
Thái Tử phi không chút nào nhát gan nhìn lại hắn: "Lệ phi đẻ non
trước, mẫu hậu sinh bệnh sau, ta tin tưởng trong lòng ngài cũng có suy
đoán. Thật sự là mẫu hậu làm, phụ hoàng hiện tại đang nổi nóng, ngài chỉ có trước khi phụ hoàng nguôi giận, suy nghĩ tới chính mình. Tương lai
phụ hoàng nguôi giận rồi ngài mới có thể vì mẫu hậu nói chuyện. Ngài nếu như tùy tiện nhúng tay vào việc này, âm thầm tìm hiểu nội tình, bị phụ
hoàng biết được, chẳng những không giúp được mẫu hậu, còn có thể chọc
giận phụ hoàng, hoàn toàn phản tác dụng."
Thái Tử tốt, nàng mới có thể tốt, bởi vậy chẳng sợ lời thật thì khó nghe, nàng cũng phải ổn định Thái Tử.
Thái Tử cùng nàng đối diện một lúc lâu.
Một bên là mẫu hậu, một bên là tiền đồ của hắn.
Hắn đã là Thái Tử, chỉ cần hắn không phạm sai lầm lớn, địa vị của hắn
sẽ không dao động, mặc dù mẫu hậu thật sự có tội. Ngược lại, mẫu hậu
thật sự có tội, hắn lại đi bôn ba vì mẫu hậu, phụ hoàng có thể ngay cả
hắn cũng trị tội hay không?
Thái Tử rùng mình một cái.
Lấy lại tinh thần, lại nhìn thê tử bên người khuôn mặt bình tĩnh, Thái Tử kìm lòng không được nắm chặt tay nàng: "Nàng nói đúng, vì mẫu hậu,
vì nàng cùng Hủ ca nhi, ta cũng phải nhịn được một hơi này."
Thái Tử phi nhẹ nhàng gật đầu, buông mi thì ánh mắt rơi vào trên bàn
tay to của nam nhân, ở đây thời buổi rối loạn, tâm nàng so với bình
thường càng phải kiên định hơn.
Phó Ninh đẹp, bất quá dựa vào khuôn mặt, mà nàng mới là người chân chính có thể theo hắn sóng vai.
~
Thái Tử, Khang vương không tiếp tục cầu tình đi Phượng Nghi cung tận
hiếu, việc này dần dần lắng xuống, Gia Hòa đế thượng triều nghe tấu
chương và quyết định sự việc như cũ, các quan lại tiếp tục trông coi một mẫu ba phân đất của mình (làm việc vặt), kinh thành bình tĩnh không một gợn sóng.
Vào tháng 2, liên tiếp mấy ngày đều là ngày lành ánh nắng tươi sáng,
Túc vương phủ trong vườn hoa hồng mai đón xuân lần lượt nở rộ, yến tiệc
Trăn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai càng thêm vui mừng.