Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 204

Ngô Bạch Khởi tựa như một hầu tử (con khỉ), lặng lẽ tới gần, cướp đồ rồi chạy, sắp chạy đi còn hướng cô nương bị cướp nhe răng nhếch miệng khoe
khoang một phen.

Từ Tấn thân làm tỷ phu, có thể băn khoăn tâm tư Phó Dung giả bộ không
quan tâm Ngô Bạch Khởi tới gần, nhưng bây giờ Ngô Bạch Khởi cướp mũ che
của Phó Tuyên, Phó Dung có lẽ sẽ thật sự tức giận, hắn phải làm chút gì
đó, miễn cho Phó Tuyên hiểu lầm hắn không coi trọng tỷ muội các nàng.

"Hứa gia." Từ Tấn giọng lạnh lẽo nói.

Hứa gia lĩnh mệnh, một thân hắc y, mau chóng đuổi theo Ngô Bạch Khởi.

Phó Dung cũng hoàn hồn, mắt thấy dân chúng phụ cận tò mò nhìn sang,
nàng mau chóng lấy mũ che của mình thay muội muội đội lên. Nàng đã xuất
giá, vốn cũng không phải đặc biệt để ý những quy củ này, muội muội không giống thế, không thể dễ dàng để người khác nhìn.

"Đi, chúng ta đi bên kia." Từ Tấn trong lúc Phó Dung tháo mũ che xuống đã sớm chắn ở bên nàng, che chở các tỷ muội nàng đi về góc tường.

Lâm Thiều Đường Phó Bảo theo ở phía sau.

Đến nơi, Phó Dung nhỏ giọng an ủi muội muội: "Tuyên Tuyên đừng nóng
giận, đó chính là đồ hỗn đản, quay về bảo ca ca đi giáo huấn hắn một
trận, xem hắn về sau còn dám khi dễ ngươi hay không." Phó Dung cũng thật sự bị chọc tức, nàng cảm thấy Ngô Bạch Khởi hẳn là nhìn trúng muội
muội, nhưng thích thì hảo hảo thích, học Tần Anh hoặc Phó Hựu như vậy
ngoài sáng lấy lòng muội muội a. Ngô Bạch Khởi ngược lại tốt rồi, chọc
người ta tức điên thì làm sao đến được.

Năm sau Ngô Bạch Khởi cũng mười sáu, không nhỏ nữa, Phó Dung sẽ không coi hắn làm đứa nhỏ, cũng sẽ không thay hắn hoà giải.

Phó Tuyên làm sao không tức giận.

Người nọ nhìn cao hơn nàng, lớn hơn nàng, nhưng tác phong làm việc còn không bằng đệ đệ Quan ca nhi hiểu chuyện, Phó Tuyên mới khinh thường
cùng một đứa bé chưa trưởng thành so đo. Chỉ là Ngô Bạch Khởi đầu tiên
là đuổi đến Hầu phủ gây chuyện, hiện giờ lại ở trước mặt đông đúc mọi
người lấy mũ che của nàng, hai người đều lớn rồi, truyền ra ngoài tới
trong mắt người khác chỉ sợ không còn là đứa nhỏ chơi đùa. Cho nên Phó
Tuyên không khuyên vương gia tỷ phu dàn xếp ổn thỏa, tỷ phu phạt hắn như thế nào, đều là hắn xứng đáng.

Phóng Hạc lầu đoán thêm ba cái đố đèn, Hứa gia áp giải Ngô Bạch Khởi trở lại.

Ngô Bạch Khởi hai tay bị Hứa gia bắt chéo sau lưng, bản thân cũng biết càng giãy dụa càng mất mặt, làm ra vẻ phản kháng, tới trước mặt khinh
thường nói với Phó Tuyên: "Mỗi lần xảy ra chuyện chỉ biết tìm vương gia
chống lưng, ngươi còn có bản lĩnh khác sao?"

"Khi dễ một cô nương trẻ thì ngươi có lý?" Nghe hắn nói lời nói bậy
bạ, Phó Dung giận không chỗ trút, chắn ở phía trước người muội muội nhỏ
giọng khiển trách, "Ngươi nhìn xem ngươi, đã mười sáu, văn không ra văn
võ không ra võ, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, ngươi nói muội muội ta không bản lĩnh, ngươi có bản lĩnh tại sao không đi tìm ca ca ta?"

Ngô Bạch Khởi sớm nghe chán lời này rồi, quay đầu đi không thèm nhìn.

Nhìn thấy Phó Dung thật muốn cho hắn một cái cốc đầu!

"A, Nhị ca trở lại!" Phó Bảo hưng phấn nói, "Để Nhị ca thu thập hắn!"

Ngô Bạch Khởi trên người một trận run rẩy, nói thật hắn sợ Phó Thần
hơn Từ Tấn nhiều, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Phó Thần sải bước
đến. Ngô Bạch Khởi nhịn không được muốn cầu Từ Tấn thả hắn, nhìn phía
sau Phó Dung, cô nương bị mũ che dung mạo, lại cảm thấy như vậy thực mất mặt, thấy chết không sờn mà nói: "Tới thì tới, ta tài nghệ không bằng
người ta, bị hắn giáo huấn cũng cam tâm tình nguyện."

"Tỷ phu, ngươi cho người đưa hắn trở về đi, nói một tiếng với lão Hầu
gia." Phó Tuyên đột nhiên mở miệng nói. Xem lần trước Ngô lão Hầu gia
thật sự đem Ngô Bạch Khởi nhốt ở trong phòng 3 tháng không cho phép ra
khỏi cửa, hẳn không phải là cưng chiều cháu trai. Thay vì ca ca nhà mình hoặc vương gia ra tay sơ suất làm bị thương Ngô Bạch Khởi để Ngô lão
Hầu gia đau lòng, không bằng để cho chính ông trừng phạt cháu trai.

Từ Tấn nhìn nàng một cái, hướng Hứa gia gật gật đầu.

Ngô Bạch Khởi không ngờ Phó Tuyên thế nhưng sẽ thay hắn nói chuyện,
khóe miệng vừa nhếch lên. Thoáng qua nghĩ tới chính mình rơi vào trong
tay Phó Thần, Phó Thần nhiều nhất đánh hắn một trận, về nhà lão gia tử

phỏng chừng lại nhốt hắn một hai tháng, nhất thời hiểu được Phó Tuyên
dụng tâm hiểm ác, tức giận mắng: "Được a, ngươi cũng thật đủ ác,
ngươi..."

Chưa nói xong bị Hứa gia che miệng lại, cưỡng ép đưa đi.

"Xảy ra chuyện gì?" Phó Thần nhíu mày chạy tới, ngăn Hứa gia lại, nhìn chằm chằm vào Ngô Bạch Khởi nói: "Hắn lại đến khi dễ người?"

Ngô Bạch Khởi sợ khí thế hắn, không dám cậy mạnh nữa, Hứa gia buông
miệng hắn ra, hắn nịnh nọt giải thích: "Hiểu lầm hiểu lầm, ta tới đây
đoán đố đèn, vương gia cho rằng ta không có ý tốt lành, liền gọi Hứa
thị vệ đưa ta về, Phó nhị ca tiếp tục ngắm đèn, chúng ta lần sau lại tụ
a." Nói xong ra sức đi về phía trước.

Hứa gia thấy vương gia vương phi không có ý tứ làm rõ, như Ngô Bạch Khởi nguyện ý, áp giải hắn đi.

"Ca ca, Nhị công chúa đã trở về?" Phó Dung tương đối hiếu kỳ chuyện
lớn đời người ca ca nhà mình, ý vị thâm trường đánh giá Phó Thần.

Phó Thần gật đầu, không nhiều lời, chỉ là nghĩ tới xe ngựa dừng ở
trước cổng vương phủ, tiểu cô nương xuống xe thì bị đèn lồng chiếu tới
khóe mắt ửng đỏ, trong lòng một trận bất đắc dĩ. Đứa nhỏ mới bao nhiêu
tuổi a, nhỏ như vậy đã suy nghĩ lung tung, hơn nữa hắn cũng không nói
gì, nàng như thế nào lại khóc? Chỉ trông mong tiểu cô nương không đến
mức yếu ớt tới trước mặt Gia Hòa đế cáo trạng đi.

"Không còn sớm, chúng ta phải trở về rồi, Chính Đường các ngươi cũng
sớm một chút hồi phủ đi." Phó Thần đi rồi quay lại, Phó Tuyên có người
tâm phúc, Từ Tấn bình tĩnh cáo từ.

Phó Thần gật gật đầu, xe ngựa Hầu phủ dừng ở một bên khác, mấy người lại nói vài câu, rồi theo 2 hướng ngược nhau mà đi.

Rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ, Từ Tấn lập tức nắm lấy tay nhỏ
Phó Dung, nhẹ giọng hỏi nàng: "Muốn đi nơi khác dạo chơi hay không?"

Phó Dung cố làm ra vẻ ngoài ý muốn nhìn hắn: "Vương gia không phải nói phải về phủ sao?"

Một đôi mắt ướt kia giảo hoạt sáng ngời, Từ Tấn nhịn không được cách
mạng che mặt nhéo nhéo cái mũi nàng, "Tốt, vậy thì hồi phủ."

Hắn nói chuyện thì thần sắc nhàn nhạt, Phó Dung nóng nảy, chuyển tới
phía trước người hắn dỗ nói: "Ta đùa vương gia, vương gia nói một chút,
chúng ta đi chỗ nào? Ta ban đêm chưa từng dạo kinh thành, không biết nơi thích hợp ngắm đèn hay đi chơi."

Tay của nàng có chút lạnh, nhớ tới nàng mùa đông sợ lạnh không thích
ra ngoài, Từ Tấn luyến tiếc vì một điểm hứng thú đi chơi của mình mà
miễn cưỡng nàng, trong lòng quyết định trở lại, ngoài miệng ôn nhu lừa
nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi."

Nam nhân thích giận dỗi lại cũng dễ dỗ, Phó Dung gãi gãi lòng bàn tay hắn, theo Từ Tấn cùng nhau lên xe ngựa vương phủ.

Từ Tấn thuần thục đem nàng ôm lên trên đùi, tháo mũ che xuống, đụng
chạm môi nàng, đau lòng nói: "Buốt như vậy, có phải rất lạnh hay không?" Vừa nói chuyện vừa ôm chặt lấy nàng, phảng phất như vậy nàng sẽ ấm áp
thêm chút.

Giữa hai người có lò sưởi tay nóng hầm hập, cảm giác kia ấm áp lại
chơi vui, Phó Dung cười nói: "Còn tốt, hiếm khi được ra ngoài, chơi cao
hứng là quên lạnh, vương gia chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu a?"

"Tới nơi nàng liền biết." Từ Tấn dán lên mặt nàng, đợi mặt Phó Dung không còn lạnh, hắn hôn môi nàng.

Bên ngoài càng ngày càng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vó ngựa đát đát,
bánh xe chuyển động, kể từ đó, càng hiển hiện được động tĩnh rõ ràng
trong xe. Phó Dung trán chống lên bả vai Từ Tấn, nhỏ giọng cầu xin:
"Vương gia nhanh chút đi... Không phải, đừng như vậy, rất vang..."

"Lần sau chỉ hai người chúng ta cùng nhau ra ngoài." Từ Tấn đáp không
cần hỏi, nghĩ tới đêm nay ngắm đèn Phó Dung đầu tiên là bồi Nhị công
chúa sau lại là trông giữ Phó Tuyên, cười cười nói nói trong mắt căn bản không có hắn, nghĩ tới khi nàng gặp huynh muội Từ Yến thất thố một
lát, hắn chỉ có nghe tiếng thở của nàng tinh tế yếu ớt, chỉ có tận tình cùng nàng hòa hợp, trong lòng mới thoải mái.

Phó Dung liên tục gật đầu, hai tay đột nhiên xiết chặt, thân tâm run rẩy.


Gần như cùng đồng thời xe ngựa dừng lại.

"Trực tiếp đi Phù Cừ viện." Từ Tấn khàn giọng phân phó nói, tay còn
đang giúp Phó Dung chà lau, nhân lúc xe ngựa một lần nữa chuyển động
tiếp, nhẹ nhàng hôn lỗ tai Phó Dung: "Vừa mới chưa tận hứng, trở về
phòng chúng ta lại thêm lần nữa, lần này Nùng Nùng không cần nhẫn nhịn
."

Phó Dung cào bả vai hắn, đáng tiếc nửa điểm khí lực cũng không có,
nhắm mắt nói: "Không được, ta phải đi nhìn muội muội trước."

Từ Tấn không vui nhăn mặt, "Sáng mai lại nhìn."

Phó Dung lắc đầu, kiên trì lập tức đi. Nói lý lẽ, Nhị công chúa là
khách, buổi tối sớm quay về trước, nàng làm tẩu tử làm thế nào cũng nên
đi xác nhận nàng ấy bình an vô sự. Luận về tình, Phó Dung càng tò mò Nhị công chúa cùng ca ca nói cái gì. Lúc trước gặp ca ca, cái gì đều không
nhìn ra, Nhị công chúa nhỏ như vậy, có lẽ sẽ chủ động nói cho nàng biết.

Nàng nhiều lần kiên trì, Từ Tấn không khỏi hối hận vừa mới kết thúc quá nhanh.

Cứ như vậy, Phó Dung sau khi xuống xe đôi chân còn phát run đâu, may mắn là ban đêm, không làm cho người chú ý.

Từ Tấn đưa nàng đi chỗ Nhị công chúa bên kia.

Lại thấy phòng ở Nhị công chúa đã tối, gian ngoài cũng tắt đèn, hiển nhiên chủ tớ đều ngủ rồi.

Từ Tấn rất hài lòng, mò Phó Dung lên đi trở về, âm thanh mang cười:
"Muốn làm tẩu tử tốt sáng mai hãy làm đi, đêm nay trước hầu hạ tốt bản
vương."

Phó Dung đấm hắn một chút, quay đầu, nhìn cửa sổ Nhị công chúa đen như mực, trong lòng bất an không hiểu.

Ngày kế muốn đưa Nhị công chúa tiến cung, Phó Dung nhẫn nhịn hông mỏi
từ sớm kêu Lan Hương Mai Hương tiến vào hầu hạ, thay quần áo thì thấp
giọng hỏi Lan hương: "Tối hôm qua ngươi bồi Nhị công chúa trở về, trên
đường có tình hình gì?"

Lan Hương nhẹ giọng nói cho nàng nghe, "Ta cách quá xa, không nghe
thấy Nhị công chúa cùng Nhị gia nói cái gì, chỉ là Nhị công chúa dường
như khóc."

Phó Dung nhìn mình trong gương, đột nhiên một trận đau đầu.

Nhị công chúa vì sao khóc? Chỉ nói cảm ơn, ca ca nhà mình có ngốc mấy
cũng sẽ không bởi vì cự tuyệt tạ ơn, đem tiểu cô nương người ta làm khóc a, nhân lúc trời tối khi dễ tiểu cô nương càng không có khả năng. Vậy
khẳng định là Nhị công chúa quả thật tâm hồn thiếu nữ ngầm hứa, lớn mật
tỏ tình thì bị ca ca cự tuyệt?

Tuy rằng có chút không dám tưởng tượng Nhị công chúa lớn mật như thế,
nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Phó Dung chỉ nghĩ đến một cách giải thích này.

Gian ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười khoan khoái của Trăn ca
nhi, Phó Dung đi ra ngoài, thấy Nhị công chúa đứng ở trước giường đùa
Trăn ca nhi đâu. Tiểu cô nương đưa lưng về phía nàng, nhìn trên mặt
không thấy biểu tình gì, nghe âm thanh cùng bình thường không khác biệt
lắm.

"Muội muội sao không ngủ nhiều một lát?" Phó Dung đi tới trước giường, đưa tay bế nhi tử bảo bối vừa nhìn thấy mẫu thân đã nhanh chóng bò
tới.

"Đậu Đậu!" Trăn ca nhi chỉ vào Nhị công chúa nói cho mẫu thân biết.

Phó Dung hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhìn về phía Nhị công chúa.

Nhị công chúa vẻ mặt tươi đẹp, cười dịu dàng nhìn Trăn ca nhi, phát
giác ánh mắt Phó Dung đang quan sát, nàng ngơ ngác, nhớ tới cái gì,
ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Tứ tẩu, hôm qua ta và Phó
nhị ca cùng nhau trở về thì không nhìn rõ đường, đạp phải gạch thiếu
chút nữa té một cái. Ta, chính ta mất mặt khóc, Lan Hương có phải nói
cho Tứ tẩu hay không? Ta nói thật với ngươi, Tứ tẩu ngươi đừng chê cười
ta..."

Còn nhỏ, dù sao là ở trong cung lớn lên, từ lúc Nhị công chúa ở trước
mặt Gia Hòa đế quan tâm giấu diếm chân tướng Phượng Dương các bị cháy,
Phó Dung đã biết tiểu cô nương này tâm tư có bao nhiêu tinh tế. Lúc này
nàng có ý lảng tránh chuyện tối hôm qua, Phó Dung không tra hỏi đến
cùng, cười nói: "Không cười ngươi, ta cũng từng đi đường trượt chân, may mắn muội muội không bị ngã, bằng không hôm nay ta cũng không dám vào
cung, sợ bị phụ hoàng chỉ trích."

Nghe nàng tin, Nhị công chúa thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dùng xong bữa sáng, Phó Dung ôm Trăn ca nhi lên, chuẩn bị đưa Nhị công chúa trở về rồi đi Chiêu Ninh cung bồi mẹ chồng.

Túc vương phủ cách hoàng cung cũng không xa, xe ngựa rất nhanh đã tới trước cửa cung.

Nhị công chúa xuống xe trước, nhìn cung điện nguy nga quen thuộc phía
trước, lại nhìn ra bên ngoài, nàng cười cười, cười giống như là chim sẻ ở bên ngoài bay một vòng lại chủ động bay về lồng giam, không hiểu sao
làm cho người ta đau lòng. Nhưng nàng không để bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng cười. Phó Dung sau khi xuống xe, nàng bước chân nhẹ nhàng lại gần, vừa đi vừa đùa Trăn ca nhi, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện ở khóe miệng, vẫn là thiếu nữ ngây thơ kia.

Ở Xuân Hi cung của Nhu phi ngồi một lát, Phó Dung đi Chiêu Ninh cung.

Thục phi thập phần thích Trăn ca nhi, lưu Phó Dung ở trong cung dùng
cơm trưa, đợi sập tối Từ Tấn bận công sự xong ba người lại cùng nhau trở về.

Thịnh tình không thể chối từ, Phó Dung thuận theo đáp ứng.