Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 195

Tân nương tử đã được đón về, Phó Bảo là cô em chồng phải bồi tẩu tử, Phó
Tuyên, Phó Mật gặp tẩu tử mới rồi tiếp tục dẫn Đại lang, Viện Viện đi
vườn hoa chơi, các nàng hôm nay nhiệm vụ chính là chăm sóc hai đứa bé,
không quấy rầy nữ khách náo nhiệt. Tần Vân Nguyệt, Phó Uyển muốn chiêu
đãi khách nhân, đều phái tâm phúc đi theo.

"Ta muốn nhìn cá." Viện Viện đến Hầu phủ nhiều lần rồi, tiểu nha đầu trí nhớ cực kỳ tốt, chỉ vào bên hồ nói.

"Ta muốn nhìn hạc trắng." Hầu phủ nuôi mấy con hạc trắng, Đại lang
càng ưa thích con vật chạy trên đất, hắn cũng thích đuổi hạc trắng chơi.

Hai tiểu oa tử đều hoạt bát đáng yêu, Phó Mật nhìn Phó Tuyên, dắt Đại
lang nói: "Ta mang Đại lang đi nhìn hạc trắng, muội muội đi nhìn cá đi?"

Phó Tuyên sớm phát giác Phó Mật cũng thích trẻ con, mấy người cùng
nhau dỗ Đại lang thì Phó Mật luôn là dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn
Đại lang và Phó Bảo thân mật làm nũng, ánh mắt kia đơn thuần trắng ra,
chính là một cô nương trẻ thích đứa nhỏ. Phó Tuyên có đệ đệ nhỏ tuổi lại có cháu trai,cháu gái, nên có thể lý giải tâm tình Phó Mật. Hiện giờ
Phó Hựu đã cho Tam phòng làm thừa tự, Phó Mật không có khả năng đánh chủ ý với Đại lang. Nghĩ tới bộ dáng nàng ấy bình thường muốn ôm Đại lang
lại không dám nói, Phó Tuyên nói với nhũ mẫu đại lang: "Cũng tốt, vậy
chúng ta chia đường đi thôi."

Có nhũ mẫu ở đây, nàng cũng không sợ Phó Mật không dỗ được Đại lang.

Phó Mật trong lòng vui mừng, ngồi chồm hổm xuống nói với Đại lang: "Ngũ cô cô ôm ngươi đi nhìn hạc trắng được không?"

Đại lang cùng Ngũ cô cô không thích nói chuyện này cũng không phải rất thân, hắn càng ưa thích Lục cô cô, nhưng Lục cô cô muốn mang tỷ tỷ đi
nhìn cá, Đại lang do dự một lát, cuối cùng lựa chọn giữa hạc trắng và
Lục cô cô, liền ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy cổ Phó Mật.

Đây là Phó Mật lần đầu tiên được cháu ôm, trong lòng nàng mềm mại, vững vàng đem Đại lang bế lên.

"Ngũ tỷ tỷ đi chậm chút."

"Ngũ cô nương đi chậm chút, ôm không nổi,để cho ca nhi tự mình đi cũng được."

Phó Tuyên cùng nhũ mẫu Đại lang gần như đồng thời nhắc nhở.

Phó Mật hưng phấn đáp ứng, chậm rãi đi tới chỗ nuôi thả hạc trắng bên kia vườn.

Bạch Đinh nhìn theo bóng dáng nàng, nhỏ giọng hỏi Phó Tuyên: "Ngài để
Ngũ cô nương một mình chăm sóc đại thiếu gia, đại nãi nãi có thể mất
hứng hay không a?"

Phó Tuyên lạnh nhạt nói: "Sẽ không, có nhũ mẫu đi theo đâu."

Chẳng lẽ Tần Vân Nguyệt yên tâm cho nàng chăm sóc đại lang? Khẳng định sẽ yên tâm giao cho Phó Mật, nhưng chủ yếu vẫn là tín nhiệm nhũ mẫu Đại lang, cho nên nàng có ở bên người Đại lang hay không đều không quan hệ. Đã không quan hệ, nàng lại cần gì phải nhất định muốn quét đi hưng phấn của Phó Mật, dù có nói thế nào, Phó Mật quan hệ cùng đại phòng so với
nàng càng thân.

"Dì, chim nhạn!" Ngày thu chim nhạn di chuyển về Nam, mấy ngày nay
thường thường có thể thấy được trên bầu trời có chim nhạn bay về phía
nam, Viện Viện hưng phấn chỉ cho dì nhìn.

Phó Tuyên ngẩng đầu nhìn, đợi chim nhạn bay xa, nàng mới tiếp tục dắt Viện Viện đi ra bên hồ.

Hôm nay sáng sủa không gió, ngược lại không cần lo lắng tiểu nha đầu bị gió hồ thổi lạnh.

Tới bên bờ, Phó Tuyên ngồi xổm xuống, đem Viện Viện ôm vào trong ngực, miễn cho tiểu cô nương không cẩn thận rơi xuống nước.

Viện Viện nhìn chằm chằm vào bên hồ xem xét một lát, nhỏ giọng nói: "Cá như thế nào còn không đến?"

Phó Tuyên cười cười: "Đợi lát nữa, dì bảo người ta đi lấy đồ cho cá ăn, một lát chúng ta cho chúng nó ăn, cá sẽ bơi tới."

Viện Viện nửa tin nửa ngờ, nghiêng đầu nhìn nhìn, phát hiện quả thật
thiếu một nha hoàn, lúc này mới tin tưởng dì không nói dối.

Thanh Trúc rất nhanh bưng đồ cho cá ăn tới.

Phó Tuyên nhận lấy chén sứ, Viện Viện lập tức nắn bóp đồ ăn cho cá rồi ném vào trong nước, ném xong rồi, thân mình nho nhỏ nghiêng về phía
trước, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào.

Ánh nắng ấm áp, Phó Tuyên nhìn ngoại sanh nữ đáng yêu, tâm tình cực tốt.

"Tới tới!" Viện Viện nhỏ giọng nói.

Phó Tuyên ngưng mắt nhìn qua, quả nhiên có cá chép cẩm bơi tới, đó đều là Hầu phủ nuôi để thưởng chơi, đối với mùi thức ăn cho cá rất tinh
tường.

Đáng tiếc không đợi được nhiều cá chép cẩm tới gần, đột nhiên đá ở đâu từ trên trời giáng xuống, dọa cho cá chép cẩm chạy không nói, càng làm
một lớn một nhỏ một thân tung tóe đầy nước.

"Ngươi là người nào, dám ở Hầu phủ giương oai?" Phó Tuyên vội vã giúp
Viện Viện lau mặt, Thanh Trúc Bạch Đinh phẫn nộ đi qua, thấy bên kia có

thêm thiếu niên 15-16 tuổi mặc áo choàng xanh ngọc, Bạch Đinh không
biết, tức giận chất vấn.

Thanh Trúc là đại nha hoàn của Phó Tuyên, thời điểm Ngô Bạch Khởi khi
dễ hai tỷ muội Phó Dung nàng cũng ở chỗ đó, tuy rằng lần trước gặp mặt
đã là 2 năm trước đến Tần phủ nhìn băng khắc kia, nhưng ấn tượng nàng
đối với Ngô Bạch Khởi quá khắc sâu, cẩn thận quan sát liền nhận ra được. Biết Ngô Bạch Khởi lớn mật, nàng lập tức chắn ở phía trước người cô
nương nhà mình, chỉ vào xa xa nói: "Ngô thế tử, nếu ngươi còn không đi,
ta đi gọi Nhị gia nhà ta!"

Ngô Bạch Khởi mới không sợ uy hiếp của nàng, một bên ước lượng hòn đá
trong tay một bên đi tới gần các nàng, cà lơ phất phơ nói: "Đi a, chờ
Nhị gia các ngươi tới, ta đã đem Lục cô nương đẩy vào trong nước rồi."

Thanh Trúc Bạch Đinh chán nản, còn thật không dám đi gọi người.

Phó Tuyên đỡ cháu gái lau mặt xong, nghe Thanh Trúc nói ra người quấy
rối là ai, không nhìn đến Ngô Bạch Khởi bên kia nhìn, ôm lấy Viện Viện
đi thẳng đến Đông viện, trong miệng bình tĩnh phân phó: "Không cần để ý
tới hắn, chúng ta đi." Nàng cùng ngoại sanh nữ xiêm y đều ướt, phải đi
thay.

"Gấp gáp đi như vậy, sợ hãi sao?" Ngô Bạch Khởi hôm nay tới chính là
vì báo thù. Năm ấy ở Khánh quốc công phủ ngay trước mặt vô số huân quý
đệ tử bị Phó Tuyên dùng đá đập một trận, về sau lại vì nàng suýt nữa bị
Phó Thần ở trên đường lớn lột sạch. Năm ngoái trả thù không thành lại bị Túc vương cột vào phòng bếp Thanh Phong các, ngoài đói bụng một ngày,
chuyện gì hắn cũng nhớ.

Nhanh chóng chạy đến phía trước người Phó Tuyên, hắn cười lạnh nhìn.

Phó Tuyên dừng bước chân, nhíu mày hỏi hắn: "Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?"

Cô nương13 tuổi, chính là tuổi dậy thì, bên tai một túm tóc tơ mềm ướt nhẹp nước hồ dính ở cạnh quai hàm, như là hoa bị nước mưa ngâm, vốn nên chọc người thương tiếc. Nhưng nàng khuôn mặt bình tĩnh, không chút nào e ngại, càng như là trúc bách trải qua mưa gió lại ngạo nghễ đứng thẳng
như cũ, một thân lẫm liệt chính khí.

Ngô Bạch Khởi chớp mắt nhìn ngẩn ngơ.

Lần trước thấy Phó Tuyên, là tháng 3 năm ngoái, nàng theo khe hở cầu
thang nhìn xuống, hắn nằm trên mặt đất ngửa đầu nhìn nàng, liếc nhìn
ngắn ngủi, chỉ nhớ được cặp mắt nàng bình tĩnh. Hiện giờ một năm rưỡi đã qua, gặp lại Phó Tuyên, đối mặt trong khoảng cách gần, hắn đột nhiên
phát hiện, tiểu cô nương thế nhưng thật là đẹp.

Không giống với tỷ tỷ nàng Túc vương phi xinh đẹp, nàng càng đẹp càng có khí thế, không hổ là người dám lấy đá đánh hắn.

Ngô Bạch Khởi cười cười, chính là không biết lúc nàng khóc lên có phải vẫn cứ bình tĩnh như thế hay không.

"Lục cô nương đã quên chuyện ngươi đánh ta?" Ngô Bạch Khởi nhẹ nhàng
huýt sáo, trong tay áo có một rắn trắng lớn bằng ngón cái, linh hoạt bò ra ngoài, theo cánh tay leo lên đầu vai hắn, hướng mấy người Phó Tuyên
thè lưỡi.

Bạch Đinh Thanh Trúc mặt đều trắng bệt.

Phó Tuyên trên người cũng xuất hiện một tầng da gà, chỉ có Viện Viện
chưa từng thấy xà, không biết không sợ, tò mò nhìn chằm chằm vào con vật thoạt nhìn rất xinh đẹp đó hỏi Phó Tuyên: "Dì, đó là cái gì a, thật
đẹp, ta cũng muốn."

Ngô Bạch Khởi nghe thấy, cười ha ha, chẳng mấy chốc lại trừng mắt hung dữ hù dọa nàng: "Đây là rắn, để nó cắn một ngụm dì ngươi chắc chắn
chết rồi!"

Viện Viện chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thứ tên là rắn gì đó xem
xét một lát, đột nhiên ôm lấy cổ Phó Tuyên oa oa khóc lớn: "Dì chạy mau, đừng để nó cắn người..."

Ngoại sanh nữ khóc làm cho lòng người đau xót, Phó Tuyên thật sự tức
giận, vừa muốn trách cứ hoàn khố thiếu niên đối diện còn đang vui sướng
khi người gặp họa, liếc mắt thấy một đạo thân ảnh quen thuộc từ đằng xa
chạy đến. Phó Tuyên buông mi, rất nhanh lại nhìn thẳng Ngô Bạch Khởi,
nghiêm mặt hỏi: "Thế Tử chẳng lẽ thật muốn cho rắn cắn ta?" Nàng đã sớm
nghe nói Ngô Bạch Khởi có hai con rắn bảo bối, đều là không có độc, bất
quá các cô nương trời sinh sợ cái này, không có độc cũng sẽ sợ hãi.

Ngô Bạch Khởi dọa nàng sợ, càng thêm đắc ý, nắm bạch xà từ đầu vai
lên, cười nói: "Không cần, chỉ cần ngươi cho nó leo lên người ngươi một lúc, để ta đếm đến mười, hai chúng ta ân oán liền xóa bỏ."

Phó Tuyên cười lạnh, "Vậy ta không nguyện ý thì sao?"

Viện Viện nghe ra ý tứ thương lượng trong lời dì nói, nhịn không được
quay sang, muốn nghe xem người xấu trả lời như thế nào, lại thấy Nhị cữu cữu tới, vội vàng hô lớn: "Nhị cữu cữu, Nhị cữu cữu mau tới! Hắn muốn
cắn dì!"

Tiểu nha đầu vừa sốt ruột vừa sợ hãi, lời nói thực nhanh.

Ngô Bạch Khởi nóng mặt không hiểu, nhìn khuôn mặt Phó Tuyên trắng mịn
xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng khinh thường, ai muốn cắn nàng?


Ngay sau đó mới bỗng nhiên nhớ tới Nhị cữu cữu trong miệng tiểu nữ oa
là ai, Ngô Bạch Khởi sống lưng phát lạnh, quay người nhìn lại, thấy Phó
Thần vẻ mặt lửa giận cách mình chỉ có mấy chục bước, vội co chân chạy.

Phó Thần sao có thể để cho hắn chạy? Khi dễ muội muội cũng thôi đi,
thế nhưng còn muốn cắn muội muội hắn? Hóa ra vẫn còn tâm tư đùa bỡn?

Càng nghĩ càng giận, mắt thấy Ngô Bạch Khởi chạy nhanh, Phó Thần đuổi
nhanh hơn, chỉ sợ ngày đó đi cứu Nhị công chúa thì tốc độ cũng chỉ như
thế.

Viện Viện hưng phấn đỏ rực mặt mày, nắm chặt nắm tay nhỏ cổ vũ cho cữu cữu: "Nhị cữu cữu đuổi mau, đuổi mau!"

Phó Thần không cô phụ kỳ vọng cao của ngoại sanh nữ, đảo mắt đã đuổi
kịpNgô Bạch Khởi, một cước đá tới, Ngô Bạch Khởi lưng quay lên trời ngã
gục xuống đất.

Viện Viện cười ha ha.

Ngô Bạch Khởi phía sau lưng vô cùng đau đớn, nhưng hắn càng sợ Phó
Thần muốn mạng của bảo bối hắn, nhân lúc ngã trên đất thì đem bạch xà
ném ra ngoài xa xa. Con rắn này là hắn nuôi ở bên người từ nhỏ, chạy mất cũng biết tự trở về, nếu bị Phó Thần bắt được, chắc chắn bị một cước
đạp chết.

Phó Thần nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng bay ra ngoài, nhưng hắn lúc này không rảnh suy nghĩ đó là cái gì, xách xiêm y sau lưng Ngô Bạch
Khởi lên như nắm gà con, quay người đi về bên hồ.

Ngô Bạch Khởi phát hoảng, hắn không biết bơi a!

"Phó nhị ca tha mạng a, ta không biết bơi, ta thật không biết bơi,
ngươi đánh ta một trận đi, ác mấy cũng được, ngươi đừng ném ta vào trong hồ a!"

Phó Thần không để ý tới hắn.

Ngô Bạch Khởi kêu nửa ngày, mắt thấy khoảng cách đến hồ càng ngày càng gần, hắn quay đầu nhìn mấy người xem náo nhiệt bên kia xin giúp đỡ:
"Lục cô nương, Lục cô nương cứu mạng a, vừa rồi ta là đùa ngươi chơi,
cái kia, cái kia không có độc, ngươi nhanh khuyên nhủ lệnh huynh đi,
cha ta chỉ có một đứa con trai, ta xảy ra chuyện gì thì không còn người
thắp hương cho hắn! Lục cô nương, ta..."

Nói còn chưa dứt lời, một tiếng “ùm” cắt ngang.

Phó Thần vỗ vỗ tay, đứng ở bên bờ nhìn Ngô Bạch Khởi vẫy vùng ở trong nước.

Viện Viện lần đầu tiên nhìn thấy loại náo nhiệt này, hưng phấn vô
cùng, Phó Tuyên sợ nàng cảm lạnh, cưỡng ép ôm người trở về Đông viện.

Về phần Ngô Bạch Khởi, nàng tin tưởng ca ca sẽ không thật sự khiến hắn chết đuối. Đã không chết, tội khác chính là hắn xứng đáng, tự làm tự
chịu.

Phó Dung qua vài ngày sau mới nghe nói việc này.

Nàng và Từ Tấn không có cách nào ra cửa, mấy nhà thân thích ngược lại
là có thể tới đây thăm hỏi, nghe Phó Bảo nói ca ca nhà mình đem Ngô Bạch Khởi từ trong hồ vớt lên 3 lần lại ném xuống 3 lần, vừa buồn cười vừa
tức giận, hỏi nàng Phó Thần vì sao tức giận.

Phó Bảo cười nói: "Hắn hai năm trước bị Nhị ca đánh một lần, hiện giờ tự cho là công phu tiến bộ, lại đến khiêu khích thôi."

Ngô Bạch Khởi khi dễ Phó Tuyên thì chỉ có Phó Thần mấy người ở đây,
Phó Thần cố kỵ thanh danh muội muội, chỉ nói Ngô Bạch Khởi trêu chọc
hắn.

Phó Dung đối vớiNgô Bạch Khởi vẫn là có phần hiểu biết, hắn dám khi dễ muội muội, ăn một lần mệt rồi tuyệt không dám khiêu khích huynh trưởng
nữa.

Nhìn muội muội bên kia một lòng dỗ Trăn ca nhi, Phó Dung tìm cơ hội
lặng lẽ hỏi nàng: "Ngô Bạch Khởi có phải lại khi dễ ngươi hay không?"

Phó Tuyên cảm thấy việc này không có gì không thể nói cho thân tỷ tỷ, liền đem tình hình ngày đó đơn giản nói một lần.

Phó Dung che trán.

Ngô Bạch Khởi còn muốn lấy bạch xà hù dọa muội muội đâu, rõ ràng là
không thông suốt a, đời trước hắn rốt cuộc làm như thế nào mà cưới được
muội muội?

Có lẽ là ngày nghĩ đêm mong, buổi tối bồi Từ Tấn náo loạn một lát, ngủ rồi Phó Dung thế nhưng mơ thấy Ngô Bạch Khởi.

Nàng mơ thấy Ngô Bạch Khởi là một con bạch xà, muội muội lấy thưc ăn
cho cá cho hắn, Ngô Bạch Khởi sinh lòng cảm kích, hóa thành tuấn mĩ
thiếu niên đi báo ân...

Đại khái là giấc mơ quá thú vị, nàng không tự giác cười ra tiếng.

Từ Tấn nằm sấp ngủ, bởi vì không thoải mái, ngủ so với bình thường
càng không sâu, nghe bên cạnh Phó Dung thỉnh thoảng mỉm cười, hắn nhíu
mày, "Nùng Nùng?"

Không có người để ý hắn.

Từ Tấn hiểu được, người này đang nằm mơ, cũng không biết nàng đến cùng mơ thấy chuyện gì tốt.

Nhắm mắt lại, Từ Tấn chuẩn bị tiếp tục ngủ, không nghĩ bên người lại truyền đến tiếng cười.

Từ Tấn triệt để không ngủ được, sau khi Phó Dung cười một tiếng nữa, lại gần hôn miệng nàng, tay cũng không thành thật.

Phó Dung đột nhiên tỉnh.

Từ Tấn ngẩng đầu, buồn bực hỏi nàng: "Có mộng đẹp gì, còn cười ra tiếng."

Phó Dung sửng sốt một lát, triệt để thanh tỉnh, rốt cuộc nhớ tới mình mơ thấy cái gì.

"Mơ thấy Bạch nương tử và Hứa Tiên..." Đều tại Ngô Bạch Khởi, không có việc gì lại đi nuôi bạch xà?

Từ Tấn càng thêm khó hiểu: "Cái kia có gì buồn cười?"

Phó Dung sao có thể nói cho hắn biết sự thật? Nhịn cười vỗ vỗ bả vai hắn, "Một giấc mộng mà thôi, vương gia nhanh ngủ đi."

Từ Tấn hừ hừ, lại xoa nhẹ nàng một trận mới buông tha nàng.