Từ Tấn từ trong nhà đi ra ngoài.
Từ Hạo bị Hứa gia ngăn ở nhà khách cách mấy trượng, nhìn thấy Từ Tấn,
nghĩ tới Hứa gia nói trong phòng cháu còn ngủ, hắn nhịn nhịn, không lớn giọng nữa, đợi Từ Tấn tới gần mới ngước cổ chất vấn: "Ngươi có phải đem chuyện Tứ tẩu bị ám toán tính ở trên đầu Oản Oản hay không? Oản Oản là thân biểu muội của chúng ta, nàng..."
"Nàng nói với ngươi như vậy?" Từ Tấn thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt ngắt lời.
Hắn dửng dưng như thế, Từ Hạo khí thế tới cửa hỏi tội không khỏi thấp
xuống một đoạn, nhỏ giọng oán giận nói: "Ngươi, Tứ ca không cứu nàng,
nàng bị ủy khuất đương nhiên muốn biết nguyên nhân, Tứ ca ngươi nói,
ngươi có phải còn đang hoài nghi Oản Oản hay không?"
Từ Tấn cười lạnh, liếc mắt nhìn Hứa gia chủ động lui ra xa xa, nhìn
chằm chằm vào mắt hắn nói: "Ta vì sao không đi cứu, trong lòng ngươi hẳn là so với ai đều rõ ràng. Hồi nhỏ biểu muội thích lễ vật của ta hơn của ngươi nhiều, ngươi cùng ta tức giận, nàng nuôi mèo bị mất, chúng ta
cùng nhau giúp nàng tìm, ta tìm được trước, ngươi cũng chê ta cướp công
lao của ngươi. Tốt, ngươi thích biểu muội, ta không thích nàng, vì để
cho ngươi cao hứng, nhiều năm như vậy ta đều lãnh đạm với nàng. Hôm nay
nếu như ta xuống nước cứu người, biểu muội đem ta trở thành ân nhân cứu
mạng, ngươi thật sự cao hứng? Ngươi nói thật cho ta, rốt cuộc là Hứa
gia cứu nàng làm cho ngươi dễ chịu hơn, hay là ta?"
Từ Hạo nghẹn họng nhìn trân trối, muốn giải thích, chống lại ánh mắt
huynh trưởng thấu suốt, gương mặt chậm rãi sưng lên đỏ bừng.
Hắn cho rằng huynh trưởng không biết tâm tư mình, nguyên lai huynh trưởng hắn đều biết.
Hắn từ nhỏ đã thích biểu muội, kể cả lúc chưa biết gì chỉ đem biểu
muội làm muội muội, hắn cũng không nguyện ý biểu muội đem lực chú ý đặt
tới trên người huynh trưởng. Nhưng hắn so với huynh trưởng nhỏ hơn 5
tuổi, rất nhiều việc đều không bằng, hắn vừa vỡ lòng, huynh trưởng đã có thể viết một thiên văn chương, sau đó hắn chạy tới trước mặt biểu muội
khoe khoang thì biểu muội sẽ kiều kiều nói, "Đây xem là gì, Tứ ca đều
biết..."
Từ nhỏ đến lớn, hắn nghe những lời này quá nhiều lần, cho nên hắn tự
đáy lòng hi vọng Tứ ca cách biểu muội xa chút, tự đáy lòng hi vọng chính mình trở thành ca ca tốt nhất trong miệng biểu muội, sau này Tứ ca quả
nhiên bất hòa với biểu muội, Từ Hạo không biết nguyên nhân, hắn chỉ len
lén cao hứng, thoả mãn rốt cuộc biểu muội chân chính thành của hắn.
Hôm nay hắn mới biết được, Tứ ca là vì hắn suy nghĩ, vì thanh toàn hắn muốn độc chiếm tâm tư biểu muội.
Đúng như Tứ ca đã nói, nếu như hôm nay biểu muội thật sự được Tứ ca
cứu lên, nghe nàng luôn miệng cảm kích Tứ ca, dùng loại ánh mắt sùng bái kia nhìn Tứ ca, hắn nhất định sẽ không dễ chịu. Hắn thà rằng là Hứa
gia, bởi vì Hứa gia chỉ là một người thị vệ, hắn cứu người là hiển
nhiên, biểu muội sẽ không đem hắn để ở trong lòng.
Tứ ca biết được tâm sự của hắn, khắp nơi vì hắn suy nghĩ, hắn lại
không hỏi xanh đỏ đen trắng vọt tới, Từ Hạo chợt cảm thấy muốn độn thổ
cho rồi, "Ta..."
Cổng viện bên kia Tần nhị phu nhân, Tạ thị, Thôi Oản, Tần Vân Ngọc
cùng nhau quay lại, Từ Tấn phảng phất như chưa thấy, thấp giọng nhắc nhở nói: "Lục đệ, ta biết ngươi thích biểu muội, nhưng ta là thân Tứ ca
ngươi, các ngươi tự hỏi lòng, ta cùng nàng đến cùng ai càng đáng giá cho ngươi tín nhiệm? Ngươi nghe nàng nói hai ba câu liền đến gây chuyện với ta, liệu có từng nghĩ tới ta sẽ đau lòng cỡ nào?"
Từ Hạo đã hối hận đến xanh ruột, nghe được lời này càng không ngóc đầu lên được.
"Làm sao vậy làm sao vậy? Có lời gì chúng ta đi bên kia nói, đừng kinh động hai mẹ con bọn họ." Tần nhị phu nhân cuống quào chạy tới, hảo tâm
khuyên giải nói.
Từ Tấn nhìn về phía Thôi Oản, ánh mắt trong trẻo.
Thôi Oản quật cường cùng hắn đối diện, nước mắt tuôn ra tiếp tục rơi
xuống: "Tứ ca, ta cũng không muốn hiểu lầm ngươi, nhưng ngươi ngược lại
phải nói cho ta biết a, vì sao ngươi mở mắt trân trân nhìn ta rơi xuống
nước cũng không cứu ta? Ngươi có biết ta nghe Thải Vi nói rồi trong lòng có bao nhiêu khó chịu sao? Ta nhưng là vẫn đem ngươi làm thân ca ca, ta nghĩ mãi mà không rõ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đem Tứ ca vô tình đổ cho chuyện mấy chậu cúc hoa. Tứ ca ngươi có phải hay không hoài nghi ta? Nếu vậy, ta đây là đụng tường đi!" (đụng tường: hết cách, ko còn
đường tiến)
Nước mắt rơi như mưa, một bộ dáng bị thân huynh trưởng làm cho thương tâm ủy khuất.
Tạ thị và mẹ con Tần nhị phu nhân đều nhìn Từ Tấn, nghe lời Thôi Oản
nói, các nàng cũng chỉ nghĩ đến cách giải thích này, bao gồm Thôi Phương Lễ Thôi đại lão gia nghe tin chạy đến, đều dừng tại chỗ, thần sắc phức
tạp nhìn Từ Tấn. Đặc biệt là Thôi Phương Lễ, hắn đối với việc Phó Dung
bị ám toán không hề hay biết gì, bởi vậy tin Từ Tấn nói cố kỵ Lục đệ,
sau đó biết được cháu gái cũng liên lụy trong đó, nghĩ tới tâm cơ Từ
Tấn, Từ Tấn đối với Phó Dung che chở, cũng không khỏi nghi ngờ chuyện
trên.
Trước cái nhìn chằm chằm của mọi người, Từ Tấn cười cười: "Biểu muội nghĩ ta như vậy, ta không có gì để nói."
Nói xong quay người đi.
Mọi người sửng sốt.
Từ Hạo vẫn lo lắng Tứ ca đem tâm tư riêng của hắn nói ra trước mặt mọi người, lúc này nghe huynh trưởng thà rằng chịu tiếng xấu cũng muốn giữ
gìn thay hắn, trong lòng hắn ê ẩm, nghĩ tới bản thân cũng là nam nhi
đường đường bảy thuớc, ngay lập tức ưỡn ngực, đi tới trước mặt mẹ con Tạ thị giải thích: "Mợ, Oản Oản, các ngươi đều hiểu lầm Tứ ca, hắn là
bởi vì ta mới không có tự mình cứu Oản Oản, bởi vì ta, ta mấy năm
trước đã nói với hắn, không hi vọng hắn cùng Oản Oản quá thân thiết... Hôm nay cũng giống như vậy, Tứ ca sợ hắn cứu Oản Oản, ta trong lòng
không thoải mái, mới khiến Hứa gia ra tay."
Nói xong nhìn Thôi Oản, trong ánh mắt khó có thể tin của mọi người,
hắn đỏ mặt cúi đầu: "Đều tại ta, là ta tâm nhãn nhỏ, sợ Oản Oản thích
Tứ ca nhiều hơn ta..."
"Ngươi câm miệng! Ta khi nào thích Tứ ca?" Thôi Oản thẹn quá hoá
giận, nghe thấy Tần Vân Ngọc nhịn không được cười trộm, nàng càng thêm
không được tự nhiên, tức đến dậm chân một cái, "Đều tại ngươi, để ta
oan uổng Tứ ca còn nháo ra chê cười lớn như vậy, ngươi, ngươi đi đi, sau này ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!"
Tiểu cô nương da mặt mỏng, quở trách người xong, ôm mặt chạy.
Từ Hạo gấp đến độ đuổi theo: "Oản Oản nghe ta giải thích a..."
Hai người thanh mai trúc mã, hôm nay nháo thành như vậy, các trưởng
bối tự nhiên sẽ không ước thúc bọn họ, nguyện ý cho bọn họ cơ hội giải
thích rõ ràng hòa hảo.
Tần nhị phu nhân cũng thích cô cháu gái Thôi Oản này, nhưng nàng đối
với Tạ thị bất mãn, ngay trước mặt phụ tử Thôi Phương Lễ oán giận nói:
"Tẩu tử đều nghe thấy rồi? Việc này cùng Cảnh Hành căn bản không có quan hệ. Oản Oản còn nhỏ, tự cho là bị ủy khuất, khó tránh khỏi phỏng đoán lung tung, ngươi là trưởng bối, không khuyên giải nàng cũng thôi, còn
đi theo quạt gió thổi lửa, nói ra cái gì chặt đứt hôn sự Oản Oản cùng
lão Lục, lão Lục chính là nghe lời này mới gấp đến độ tìm Cảnh Hành lý
luận."
Tạ thị tự biết rơi xuống nhược điểm cho nàng bắt, trong lòng hận đến
nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại là một bộ dáng xấu hổ: "Ta, ta cũng không ngờ là lão Lục tâm nhãn nhỏ, sớm biết bọn họ hai người đã có ước định, ta làm sao nháo ra chê cười lớn như vậy?"
"Ngậm miệng, cho dù không biết, lời kia ngươi cũng nên nói?" Thôi đại lão gia hận sắt không thể rèn thành thép quát lớn.
Cơm trưa xong thê tử khuyên hắn vì nhi tử thất lễ, hảo hảo cùng Từ Tấn bồi tội, hắn còn cảm thấy thê tử hiểu lí lẽ, nghĩ chu toàn, ai ngờ đảo
mắt liền nháo ra loại hiểu lầm này, lại hung hăng đắc tội Từ Tấn một lần nữa. Hắn biết mình không bản lĩnh, về sau ỷ vào thân thích quan hệ cùng Từ Tấn, ỷ vào hôn sự nữ nhi cùng lão Lục để sống những ngày lành đâu,
thê tử thế nhưng còn châm ngòi tình cảm nữ nhi và lão Lục?
Càng nghĩ càng giận, Thôi lão đại gia kéo Tạ thị đi, trở về phòng giáo huấn.
Thôi Phương Lễ thở dài thật dài.
Tần nhị phu nhân vội vàng đỡ lấy phụ thân: "Phụ thân đừng hao tổn
tinh thần, tẩu tử trước nay đều như vậy, Cảnh Hành trong lòng hiểu rõ,
sẽ không theo nàng so đo."
Thôi Phương Lễ cũng không phải là phát sầu vì cái này, hắn sầu là cháu gái không rõ chân tướng oan uổng Từ Tấn, Từ Hạo nghe cháu gái nói liền
đến hưng sư vấn tội thân huynh trưởng. Việc này ở gia đình bình thường,
huynh trưởng cũng sẽ không vì thế dễ dàng có thể phá cảm tình huynh đệ
với đệ muội. Từ Tấn đâu, đó nhưng là người có tâm hoàng vị, càng là
thượng vị giả (người ở trên cao) càng dung không được nữ nhân làm hỏng
việc. Từ Tấn hiện tại không tức giận, nhưng hắn có thể nhớ ở trong lòng
hay không?
"Ngươi không cần để ý tới ta, nhanh đi hảo hảo cùng hai vợ chồng Cảnh
Hành giải thích, nói Oản Oản cũng là vô ý tạo ra sai lầm, bảo bọn họ
đừng oán nàng." Hắn hôm nay đã chất vấn Từ Tấn một lần, thật sự không có mặt mũi nào lại thay cháu gái cầu tình.
Tần nhị phu nhân gật gật đầu, gọi nữ nhi đỡ ngoại tổ phụ trở về, nàng đi tìm hai vợ chồng Từ Tấn.
Từ Tấn nghe nói dì tới, trực tiếp bảo Lan Hương đem Tần nhị phu nhân
dẫn vào, để Tần nhị phu nhân mở miệng, miễn cho hắn cùng Phó Dung giải
thích từ đầu.
Phó Dung nghe, hiểu được.
Từ Tấn không tự mình cứu Thôi Oản, là cố kỵ đệ đệ ăn giấm, cũng không phải hoài nghi Thôi Oản.
Thôi Oản biết được Từ Tấn khoanh tay đứng nhìn, trong lòng ủy khuất,
hiểu lầm Từ Tấn hoài nghi nàng cũng là không biết không có tội.
Ít nhất ở trong mắt Từ Hạo và người Thôi gia, đây chính là sự thật.
Bất luận chân tướng như thế nào, cũng chỉ có thể kết thúc như vậy.
Nàng giúp đỡ Tần nhị phu nhân cùng khuyên Từ Tấn: "Hiểu lầm thôi,
vương gia đừng so đo cùng biểu muội, hôm nay là ngày lành của ngoại tổ
phụ, chúng ta nên hòa hòa khí khí, trước dỗ ngoại tổ phụ cao hứng, trở
về vương phủ lại cùng tên gây họa Lục đệ kia tính sổ, ai bảo hắn lòng
dạ nhỏ nhen như vậy?"
Lời này hào phóng lại khôi hài, Tần nhị phu nhân hài lòng cười, vương phi của lão Tứ quả nhiên không cưới sai người.
Từ Tấn cũng cười: "Ta làm sao vì chuyện nhỏ này tức giận? Dì đi bồi ngoại tổ phụ đi, bảo ông đừng nghĩ nhiều."
Tần nhị phu nhân biết cháu mình không phải người bụng dạ hẹp hòi, đùa vài cái với Trăn ca nhi, cười cáo từ.
Trong phòng chỉ còn một nhà 3 người.
Phó Dung vỗ vỗ nhi tử, vụng trộm quan sát Từ Tấn, muốn hỏi lại không
dám mở miệng. Người khác không biết Từ Tấn hoài nghi mẹ con Thôi Oản,
nàng biết, vậy thì, Từ Tấn lệnh cho Hứa gia ra tay cứu Thôi Oản, đến
cùng...
Từ Tấn đoán được nàng đang nghĩ cái gì, thấp giọng nói: "Nàng có hiềm
nghi hại hai mẹ con các người, ta quả thật không muốn nàng gả cho Lục
đệ, cũng phân phó Hứa gia "hảo hảo" cứu nàng, đáng tiếc nàng được nha
hoàn cứu lên, làm hỏng kế hoạch của ta."
Thôi Oản thích hắn, Thôi Oản tâm cơ thâm trầm, hắn đều không có bằng chứng, nói ra không có ai tin hắn, khôn khéo như ngoại tổ phụ, chẳng
phải cũng không hoài nghi cháu gái ruột? Bởi vậy trước khi có được chứng cứ xác thực, Từ Tấn không muốn cho mẫu thân phiền lòng, nhưng hắn phải
để Phó Dung biết hắn có bao nhiêu đề phòng Thôi Oản, như vậy Phó Dung
cũng sẽ cùng đề phòng Thôi Oản, miễn cho chịu thiệt ở trên tay Thôi
Oản.
Phó Dung không ngờ Từ Tấn lại thật sự vì năm thành hoài nghi liền muốn quấy nhiễu hôn sự Thôi Oản và Từ Hạo, nghĩ ngợi một lúc, lo lắng nói:
"Vương gia làm như vậy là không sai, nhưng chàng nghĩ tới cảm nhận của
Lục đệ sao? Nếu như nàng thật sự gả cho Hứa gia, hoặc là bị Hứa gia
chiếm tiện nghi, Lục đệ chắc chắn hận chàng a."
Nhắc tới thân đệ đệ, Từ Tấn bực bội nhắm mắt lại.
Đời trước Thôi Oản đem chuyện yêu thích hắn giấu được thiên y vô
phùng (không có dấu vết), hắn sợ Lục đệ khổ sở cũng không nói ra. Hai
huynh đệ chưa từng bởi vì Thôi Oản mà nháo thành một chuyện lớn không
được tự nhiên như vậy. Cho nên, hắn cũng vì bị Lục đệ xúc động hỏi tội
thì mới biết được Lục đệ si tình Thôi Oản, si tình tới mức bởi vì một
câu cuả Thôi Oản, ngay cả thân ca ca cũng không tin. Hôm nay nếu không
phải Thôi Oản tự cứu, nếu không phải Lục đệ quả thật kiêng dè chuyện
hắn thân cận Thôi Oản cho hắn lấy cớ, Lục đệ chỉ sợ thật sự sẽ hận
hắn...
Giống như điện quang hỏa thạch, Từ Tấn đột nhiên mở mắt ra.