Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 16

Phó Dung không phát hiện Phó Uyển cùng Lương Thông chạm mặt nhau, nàng
nghiêm túc nghe Lương Ánh Phương nói khi bơi lội cần lưu ý cái gì, nghe
xong tâm tình rất tốt. Thời tiết sáng sủa, gió thổi nhẹ phất phơ, cùng
nhóm tỷ muội tốt đi du lịch, loại tư vị tự do tự tại này ở kiếp trước từ sau khi nàng 15 tuổi gả cho người ta cũng không thể hưởng thụ qua.

Đáng tiếc lại có người chuyên môn chống đối với nàng, nhất định muốn
hướng trên người nàng hất thùng nước lạnh. Trong nháy mắt giọng nói của
Tề Sách lọt vào tai, Phó Dung lập tức nắm chặt tay. Tại sao hắn lại ở
chỗ này? Sauk hi bình tĩnh, Phó Dung đã nhớ ra, ở phía đông nam Tín Đô
thành này có ngọn núi Tử Vi phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, các nhà giàu xa gần cũng ở trên núi cất một biệt viện. Quận Vương phủ, Tề gia là hai nhà giàu trong thành chiếm địa phương này sớm nhất. Phó Dung biết Tề
gia có thôn trang ở đây, nhưng nàng lại không thể nào ngờ được lại gặpTề Sách ở dưới chân núi, khéo đến mức không thể tin được.

“ Chính Đường, Thiếu Cừ, sao các ngươi lại tới đây?” Tề Sách mặc một
thân áo xanh nhạt ngắn, thân hình cao ngất đứng trong bóng cây ở ven
đường, trên đầu cài trâm bạch ngọc được ánh mặt trời chiếu xuống theo
khe hở lá cây trông thật rạng rỡ, càng làm ngũ quan của hắn thêm xuất
chúng.

Phó Thần nhìn tùy tùng bên cạnh hắn một chút, xuống ngựa nói: “ Cùng
muội muội đi dạo trên núi, nhìn ngươi trong sân vắng tản bộ, thì ra đã
sớm tới đây rồi.” Tề Sách cười cười đi về hướng hai người Phó Thần: “
Thời tiết quá nóng, ta ở nhà tâm trí không tỉnh táo để xem sách được,
liền tới đây, hôm qua mới tới, sáng nay đột nhiên muốn đi ra ngoài chút, không ngờ gặp phải các ngươi thật là có duyên.”

Lương Thông nói tiếp: “ thật khéo, vậy ngươi tiếp tục đi giải sầu, bọn
ta đi trước để thu xếp. Gia trang của hai nhà chúng ta cũng gần, Bá Ngọc có muốn đến ngồi một chút không, sư huynh đệ chúng ta đã lâu không cùng nhau luận bàn rồi.”

Tề Sách gật đầu, hỏi rõ bọn họ khi nào thì trở về trong thành, cười
thỉnh hai người đi trước, từ đầu đến cuối không có nhìn sang xe ngựa bên kia. Lương Ánh Phương lại len lén nhìn hắn, xe ngựa lại một lần nữa di
chuyển, nàng bĩu môi, nhỏ giọng nói với Phó Dung: “ Nơi nào cũng gặp
phải người nhà bọn họ, kgông biết Tề Trúc có tới không, Nùng Nùng ta nói xui trước, nếu Tề Sách đem Tề Trúc cũng mang tới biệt viện nhà ta, mà
ngươi lại cùng nàng nói chuyện, ta liền không dạy bơi cho ngươi.”

Phó Dung trong lòng vừa động, nghi hoặc hòi: “ Ta biết ngươi chán ghét
Tề Trúc, nhưng sao ngươi cũng phản cảm với ca ca của nàng vậy, hay là Tề đại ca có đắc tội với ngươi?”

Phó Uyển an tĩnh nghe hai người tâm sự, đem màn xe nhếch lên một góc kéo xuống, quay đầu chợt nghe Lương Ánh Phương ai oán nói: “ Tề Sách là
ngụy quân tử, mỗi lần luận võ trước đây, hắn đánh không lại ca ca của ta liền bày trò, cố ý làm ca ca phân tâm dẫn đến thua cuộc. Ta biết binh
bất yếm trá, nhưng đó chỉ là một trận tỷ thí nhỏ hắn cũng phải làm như
vậy, có thể thấy được hắn là loại người thích tính toán, nhỏ nhen, uổng
cho tổ phụ của ta còn khen hắn thông minh.”

hiện tại Phó Dung thích nhất nghe người khác nói xấu Tề Sách, đặc biệt
là trước mặt tỷ tỷ, lập tức phụ họa nói: “ Nhìn như quân tử, không nghĩ
tới lại hẹp hòi như vậy, có thể thấy được tri nhân tri diện bất tri
tâm!”

nói xấu sau lưng người khác, Phó Uyển không muốn nghe muội muội nói bậy
về người khác, nên nhỏ giọng khuyên nhủ: “ Các ngươi cũng không rõ ràng
biết hắn cụ thể là người như thế nào, nếu Lương lão tiên sinh khen hắn
như thế, tất nhiên hắn cũng có chỗ tốt, chúng ta cũng đừng bình phẩm
thêm nữa. Ánh Phương nói tiếp bí quyết nín thở đi, ta nghe rất thú vị.”

Lương Ánh Phương hướng Phó Dung chớp mắt. Phó Dung lặng lẽ cười, nếu tỷ

tỷ là nam tử, đây mới đích thực là quân tử. ba chiếc xe ngựa dọc theo
đường núi chậm rãi đi, vòng qua mấy vòng, cuối cùng cũng tới nơi. Chỉ
thấy tường trắng ngói xám thấp thoáng tại giữa rừng, như đào nguyên tiên cảnh.

Phó Dung ghé vào cửa sổ cảm thán: “ Nơi này thật đẹp, cây cổ dong dỏng
như cái lọng, trong rừng chim hót hoa thơm, nhàn hạ đi trong núi một
chút, mệt mỏi về nhà ngâm nước nóng, quả thật mỗi ngày đều như thần
tiên.” Đáng tiếc nhà mình tới sau, địa phương tốt đã sớm bị các thế tộc
Tín Đô chiếm hết, nơi hoang vu khác không mua cũng được.

Phó Uyển cũng thích nơi thanh nhã, không khỏi làm theo muội muội cùng
nhau nhìn một vòng, đến khi Phó Thần ở bên ngoài gọi các nàng xuống xe,
làm Phó Uyển đỏ mặt, vội vàng ngồi ngay ngắn, thay muội muội chỉnh lại
quần áo.

Ngoài xe ngựa, Lương Thông khẩn trương đứng bên cạnh Phó Thần, âm thầm
may mắn muội muội cũng ngồi bên trong, lấy lý do cho hắn tiếp cận Phó
Uyển.

hắn cao hơn Phó Thần nửa cái đầu, thân hình cao lớn đứng ngốc ở đằng
kia, cực kỳ bắt mắt. Phó Thần cũng không nghĩ nhiều, mỗi ngày hai người
đều giao tiếp, tình như huynh đệ, hơn nữa hắn hiểu rõ Lương Thông, thay
vì nói hắn không gần nữ sắc, không bằng nói đầu hắn thiếu hiểu biết, yêu võ thành si, trời sinh không có ý niệm về quan hệ nam nữ. Có hai thứ
này, nên lòng phòng bị, kiêng dè của Phó Thần đối với hắn nhạt đi.

Chỉ có Phó Uyển thừa dịp lúc muội muội xuống xe, lặng lẽ liếc nhìn bên
ngoài một chút, nhìn đến bóng người Lương Thông liền nhíu mày. Là nàng
sơ sót, vì mỗi lần Lương Ánh Phương ra cửa đều đi một mình, nên quên lần này nàng tới thôn trang có huynh trưởng cùng đi, nên không chuẩn bị mũ
che.

“Uyển tỷ tỷ xuống xe đi, muội đỡ tỷ.” Lương Ánh Phương rất nhiệt tình
nói, Phó Dung cũng xoay người đi giúp tỷ tỷ, trong dư quang thấy Lan
Hương, Bạch Chỉ từ chiếc xe ngựa phía sau đi xuống, ánh mắt hơi trầm
xuống.

Bạch Chỉ là nha hoàn tỷ tỷ tín nhiệm nhất, không có chứng cứ rõ ràng,
nàng không dễ dàng động tới được, cố tình lúc này Bạch Chỉ rất giữ bổn
phận, lời nói cử chỉ không cho người khác tìm ra nửa điểm sai, nếu nàng
tùy tiện tìm lỗi sai oan uổng nàng, làm Bạch Chỉ khóc nháo lên, dù tỷ tỷ yêu thương nàng mấy cũng sẽ rất khó xử.

“ Ánh Phương mau dẫn chúng ta đi dạo đi, cảnh sắc nơi này thật đẹp.” Phó Uyển nắm tay muội muội khẽ thúc giục, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo một
ít hưng phấn, đây là phản ứng tự nhiên của cô nương khi nhìn thấy điều
mới lạ.

Ai cũng không thấy điều khác lạ của nàng, trừ Lương Thông từ sau khi màn xe được đẩy ra luôn lặng lẽ chú ý tới Phó Uyển. Thấy Phó Uyển nhíu mày, hắn cho rằng nàng ngồi xe không thoải mái, đang muốn hỏi một câu, liền
thấy Phó Uyển bất động thanh sắc đi đến bên cạnh Phó Dung, vừa lúc làm
cho hắn không nhìn thấy. Lúc đầu Lương Thông cho rằng cử chỉ của Phó
Uyển là vô tâm, chờ hắn phát hiện Phó Uyển không chịu trực tiếp đối mặt
với hắn thì Lương Thông mới ý thức được một điều.

cô nương nhà người ta phát hiện hắn nhìn trộm nên trốn hắn, là bởi vì
không muốn cho hắn nhìn thấy. Nghĩ tới trong lòng Phó Uyển đang mắng hắn vô liêm sỉ, Lương Thông hối hận xanh cả ruột. Sao hắn lại đần như vậy!
Phàm là cô nương trong sạch nào gặp phải tình huống như thế cũng sẽ trốn đi, hắn phải làm sao để nhìn thấy người đây? Nhưng mà, ai bảo nàng quá
xinh đẹp, làm hắn không quản được ánh mắt cũng không quản được tâm.


Lương Thông sờ mũi một cái, nhìn theo 3 cô nương bước chân nhẹ nhàng đi
tới hậu viện, tạm thời áp chế ảo não cùng không cam lòng, mời Phó Thần
tới phòng khách nghỉ ngơi. Vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, làm cho
mệt mỏi trên đường tan hết, Phó Dung muốn đi ngâm ôn tuyền, lần trước
được ngâm ôn tuyền là vào năm kia ở Giang Nam.

Lương Ánh Phương lập tức bày ra nhiệt tình của chủ nhà, dẫn hai tỷ muội
đến Thanh Tuyền các bên kia, đi sau có 3 nha hoàn cầm theo quần áo để
thay. Thanh Tuyền các là nơi chuyên dụng cho nữ quyến Lương gia dùng,
trước mặt có 3 gian nhà trúc để tắm rửa nghỉ ngơi, phía sau nhà trúc là
ôn tuyền, kề bên ôn tuyền có một tòa núi nhỏ bao quanh. Dước chân núi
nhỏ có cỏ xanh làm nền, có hoa điểm xuyến, thật ý vị, hậu viện Thanh
Tuyền các có vách tường cao khoảng 2 người vây quanh, ở ao ôn tuyền cũng có nha hoàn canh chừng, bởi vậy vấn đề lúc trước Phó Thần lo lắng căn
bản chính là dư thừa.

Sau khi cùng ngâm ôn tuyền, 3 cô nương vui vẻ tụ cùng một chỗ. Muốn ngâm ôn tuyền tất nhiên phải ăn mặc mỏng, Phó Dung mặc một thân quần áo lụa
đỏ nhạt, nhìn thấy cả bụng. trên trán quấn khăn màu hồng càng làm cho
nàng thêm diễm lệ, đến bên cạnh ao, Phó Dung đơn giản đem sa y ném trên
bờ đá bạch ngọc, chậm rãi ngồi vào trong nước. Nước cạn ấm áp mà thoải
mái, Phó Dung thích ý ngẩng đầu, nhắm mắt lại thở dài, quay đầu nhìn xem hai người kia. Phó Uyển khoác sa y màu xanh nhạt, cũng nhìn thấy rõ
bụng như ẩn như hiện, trong 3 người tỷ tỷ da mặt mỏng nhất, vào ban ngày mặc thành như vậy không chỉ đỏ mặt, cổ vai những địa phương lộ ra bên
ngoài cũng ửng đỏ.

Phó Dung có chút ganh tị nhìn chằm chằm ngực tỷ tỷ, đợi tỷ tỷ phát hiện
đúng lúc dời mắt đi, qua xem Lương Ánh Phương. Người Lương gia đều đen,
Lương Ánh Phương cũng không ngoại lệ, sắc da màu vàng. đi bên cạnh tỷ tỷ liền thấy khác biệt rất rõ ràng, theo Phó Dung vô luận là nam hay nữ có da trắng mới được xem là tuấn mỹ, nhưng nàng chưa từng cảm thấy Lương
Ánh Phương khó coi, đặc biệt là khi mặc ít quần áo. Lương Ánh Phương có
đôi chân dài cân xứng tinh tế, không có tí thịt thừa nào, đẹp nhưng
không gầy yếu, ngược lại nàng lại thấy tràn đầy sức sống.

Phó Dung hâm mộ đến đỏ mắt, nàng cái gì cũng tốt chỉ tội có thấp một
chút, đến cả muội muội cũng cao hơn nàng, thì càng đừng nói đến tỷ tỷ
cao gầy này. Tiểu cô nương 13 tuổi, chiều cao, ngực không bằng tỷ tỷ,
đôi chân không dài bằng bạn thân, Phó Dung cắn môi đợi hai người kia đến gần. Đột nhiên giơ tay tạt nước vào hai người, tạt xong liền trốn ra
xa,sợ 2 người kia liên thủ phản kích, chú ý mình phải chiếm được tiện
nghi, vừa trốn vừa cười.

Hai người Phó Uyển nhìn đến ngây người, chỉ thấy cô nương trong nước da
trắng như tuyết, eo thon chân dài, tóc đen phiêu tán nhộn nhạo trên sóng nước, càng làm nổi bật lên đôi vai khả ái. Đẹp nhất là lúc nàng ngoái
đầu nhìn lại cười, ánh mắt giảo hoạt,lụa hồng trên trán thêm yêu dã,
diễm lệ vô song.

Phó Uyển hoàn hảo, nhìn đến xem thường, Lương Ánh Phương lần đầu nhìn
thấy Phó Dung như vậy, ánh mắt không khỏi có chút đăm đăm: “ Nùng Nùng
sao lại thế, ngươi thật là, trách không được ca ca ta nói ta giống như
một thằng nhóc, so sánh với tỷ muội các ngươi ta giống như cục than đen.

Phó Dung thuận miệng cười nói: “ Than đen mau xuống đây dạy ta bơi đi.”
Lương Ánh Phương “ bùm” nhảy xuống, bọt nước văng khắp nơi, thoáng chốc
hai người liền truy đuổi nhau trong ao. Phó Uyển ngồi một bên cười, nhìn các nàng trong hồ nháo.

Bên kia Phó Thần cùng Lương Thông cũng đi ngâm ôn tuyền, chung quy cũng
từ rất xa chạy đến, có thể hưởng thụ ai mà không chịu chứ. Trong hồ bơi
hai vòng, Phó Thần dựa vào bên cạnh nghỉ tạm, nhìn Lương Thông đối diện
ngồi yên, hiếu kỳ nói: “ Sư huynh có tâm sự?”

Lương Thông lắc đầu, vì hồi nãy khi xuống nước thì tùy tiện nên bọt nước theo cơ ngực rắn chắc chảy xuống, được ánh sáng phản xạ lấp lánh. Phó
Thần theo dõi mặt hắn, càng thêm kỳ quái: “ Đệ thế nào cảm thấy huynh
hôm nay có chút không thích hợp?” Ngốc đến ngây ngẩn người.

Bị hắn hỏi nhiều lần, Lương Thông đỏ mặt. Có thể thích hợp mới là lạ,
trên đường đi muốn được gặp mặt Phó Uyển, đến chỗ này, nghe thấy Phó
Uyển cũng đi tắm hồ, trong đầu không kìm được nghĩ tới chuyện khác. hắn
biết đây là hành vi của súc sinh, hắn cũng không muốn làm súc sinh,
nhưng mà chính hắn không nhịn được.

May mắn mặt hắn đủ đen, hơn nữa nước nóng dễ làm đỏ mặt. không đợi Phó
Thần nhìn ra manh mối, bằng không lấy sự thông minh của Phó Thần, nghĩ
tới nguyên nhân Lương Thông đỏ mặt, đến lúc đó đừng nói là sư huynh dù
cho là sư phụ, cũng không thể nào tránh được một trận đấu.