Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 113

Dùng xong cơm, Phó Dung muốn nghỉ trưa.

Tối hôm qua không nói, sáng nay tiến cung đi lâu như vậy, đứng lâu như vậy, nàng thật sự rất mệt.

Thấy Từ Tấn theo sau đi vào, Phó Dung cũng không có sức lực ứng phó
hắn, nằm dài trên giường, kéo chăn cầu hắn: "Ta muốn ngủ, vương gia đừng có náo loạn được không?"

Từ Tấn bước chân khựng lại, nhìn nàng lộ ra khuôn mặt tiều tụy, "Không nháo, ta đi ra bên ngoài, ngươi đổi đồ ngủ đi, ngủ cho thoải mái." Nói
xong quay người đi ra ngoài.

Phó Dung mệt mỏi mà nhắm mắt lại.

Từ Tấn ở bên ngoài ngồi rất lâu, hắn cũng không rõ là bao lâu, cảm
thấy nàng hẳn là ngủ rồi, mới một lần nữa đi vào trong phòng.

Phó Dung đã ngủ say, hai cái cánh tay đều để ở bên ngoài, chăn chỉ che ở lồng ngực, lộ ra xiêm y bên trong.

Từ Tấn cười khổ, nàng không đổi đồ ngủ, là sợ hắn thất cảnh xuân mà tâm viên ý mã động tay động chân sao?

Đứng ở bên giường nhìn một lát, nhìn bên trong nàng có một chỗ rộng,
Từ Tấn do dự một chút, tới trên giường bên ngoài nằm xuống.

Lúc chính mùi, Mai Hương Lan Hương dựa theo Phó Dung dặn dò, chuẩn bị gọi nàng rời giường.

Hai nha hoàn nhẹ chân nhẹ tay đẩy rèm gian ngoài ra, bởi vì biết vương gia ở bên trong, đang nhỏ giọng thương lượng nên kêu người như thế nào, Lan Hương đột nhiên dừng lại, như thấy quỷ nhìn chằm chằm vào bên kia
trường tháp.

Mai Hương quay đầu nhìn lại, liền thấy vương gia quay lưng ra cửa nằm nghiêng ở trên giường, dường như còn chưa tỉnh.

Lan Hương hướng Mai Hương khoa tay múa chân khẩu hình: "Vương gia như thế nào không ở bên trong?"

Mai Hương nào biết a, nghi hoặc xong, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là hai vợ chồng lại cãi nhau. Mặt biến sắc, cho Lan Hương một ánh mắt, hai
người lặng lẽ vào trong phòng, lại thấy Phó Dung ở trên giường đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngoại trừ mặc váy bên ngoài, tư thế ngủ
giống lúc còn nghỉ trưa ở nhà không khác gì nhau, đồng thời nhẹ thở một
hơi.

"Cô nương tỉnh tỉnh." Lan Hương nhỏ giọng kêu.

Phó Dung trong lòng nhớ buổi chiều muốn gặp các ma ma quản sự lớn nhỏ
trong vương phủ, ngủ cũng không được sâu, Lan Hương kêu hai tiếng, nàng
liền tỉnh dậy.

Thấy nàng hướng bên trong giường nhìn, Mai Hương nhẹ giọng giải thích: "Vương gia ở trên giường bên ngoài, còn chưa tỉnh."

Phó Dung cực kỳ giật mình, Từ Tấn ngủ ở bên ngoài, là sợ ầm ĩ tới nàng?

Dường như trừ bỏ cái này, không có nguyên nhân khác.

"Các ngươi đi ra ngoài trước đi, một lát nghe gọi đến hãy tiến vào."
Phó Dung che miệng ngáp, đợi hai người đi rồi, chính nàng đổi xiêm y,
dùng khăn mặt ướt trong phòng chuẩn bị sẵn lau qua mặt, ngồi vào trước
bàn trang điểm, nhìn qua chiếc gương viền mép khảm phỉ thúy bảo thạch

sáng ngời.

Nàng trong gương, mắt ngọc mày ngài, trên mặt đã khôi phục tự nhiên đỏ ửng.

Mình trông như vậy, Từ Tấn hẳn là rất thích đi?

Buông lược xuống, Phó Dung bước nhẹ ra gian ngoài, đi tới trước
giường, ló đầu ngó nhìn, thấy Từ Tấn quả nhiên còn đang ngủ, khuôn mặt
bình tĩnh, nàng cười cười, nắm lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng quơ quơ:
"Vương gia, nên dậy rồi."

Từ Tấn đã sớm tỉnh, hắn chính là muốn biết nàng sẽ gọi hắn như thế nào.

Vừa tỉnh ngủ loại xoay người, nhìn thấy nàng mỉm cười đứng ở bên cạnh, tóc dài như thác rối tung, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu.

Từ Tấn nhìn không chớp mắt, như bừng tỉnh mộng.

Phó Dung cười đến càng rõ ràng, nắm tay hắn nói: "Vương gia ngủ đến choáng váng?"

Nàng chủ động như thế, Từ Tấn lập tức ngồi dậy, "Ngươi, ngươi khi nào tỉnh?"

Tay bị hắn cầm ngược lại, Phó Dung đành phải ngồi nghiêng ở bên
giường, ôn nhu nói chuyện với hắn: "Vừa mới tỉnh, sợ các nàng tiến vào
ầm ĩ tới ngươi, ta liền trước hết tới gọi ngươi. Vương gia như thế nào
không vào bên trong ngủ?"

Từ Tấn nắm chặt tay nàng nhéo nhéo, nhìn mắt nàng nói: "Ngươi không
cho ta ầm ĩ ngươi, ta sợ cùng ngươi nằm một chỗ nhịn không được,
liền..."

Phó Dung cắn cắn môi, cúi đầu nhìn tay hắn: "Vương gia đối với ta thật tốt."

"Vậy ngươi còn tức giận không?" Từ Tấn chột dạ hỏi.

Phó Dung ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Chỉ cần
vương gia cam đoan sau này sẽ không lặp lại lần thứ hai, ta liền không
giận, về sau cũng sẽ không nhắc lại chuyện này phiền vương gia."

Từ Tấn thu hồi ý cười, cũng không dựa vào gối đầu, ngồi thẳng nói:
"Nếu còn có lần thứ hai, ta cả đời này đều không được chạm vào ngươi."

Phó Dung nguyện ý tin hắn, không phải bởi vì hôm nay hắn nói bao nhiêu lời hay, mà là bởi vì đời trước Từ Tấn chưa từng chân chính ở trên
giường đối với nàng thô bạo, mà hôm nay hắn cũng săn sóc cẩn thận. Nhưng nàng chưa quên chuyện muốn phạt hắn, nhỏ giọng hừ nói: "Ta tin vương
gia, nhưng đêm nay vương gia đừng nghĩ không phải chịu phạt."

Từ Tấn bật cười, nhanh chóng hôn lên môi nàng một chút.

Hai người chia nhau thu thập, sau đó Từ Tấn dẫn Phó Dung đi tiền viện, người đủ tư cách đến bái kiến vương phi trong vương phủ sớm đã đến đông đủ.

Phó Dung bước vào tiền phủ, vương phủ lớn như vậy mà chỉ có một chủ tử là Từ Tấn, không có lão gia, thái thái, không có huynh đệ tỷ muội cũng
không có thông phòng thiếp thất, hậu viện vương phủ, tâm phúc Từ Tấn

quản lý đều chỉnh tề.

Ở tiền viện quản sự lớn nhỏ do Từ Tấn quản, lần này tới đây chủ yếu
chính là bái kiến vương phi, cũng không có gì cần phải giao tiếp với Phó Dung. Phó Dung cũng không định nhúng tay vào chuyện của Từ Tấn ở bên
ngoài. Từ Tấn là vương gia, cùng đương gia nhà huân quý bình thường so
sánh khẳng định là có càng nhiều bí mật, càng không thích hợp để nữ
quyến nội trạch hỏi đến đại sự. Hiện giờ hai người tân hôn, trong phòng
có thân mật như thế nào. Việc tư bên ngoài, trừ phi Từ Tấn chủ động nói
cùng nàng, Phó Dung đều sẽ không lắm miệng.

Các quản sự bái người xong liền đi ra, còn lại đều là các ma ma nội viện.

Từ Tấn tự mình giới thiệu cho Phó Dung một vị lão ma ma tuổi gần lục
tuần, tóc hoa râm: "Đây là Ôn ma ma, thời điểm ta mở phủ, nương sắp xếp
ma ma đến thay ta quản lý hậu viện. Nùng Nùng về sau quản gia có cái gì
không hiểu, đều có thể cùng ma ma thương lượng đi."

Lại nói với Ôn ma ma: "Ma ma vất vả hơn nửa đời, hiện tại Nùng Nùng
tới đây, ma ma liền ở vương phủ hưởng thanh phúc đi, Nùng Nùng còn nhỏ,
ma ma cảm thấy nàng chỗ nào làm không ổn, giúp ta nhắc nhở nàng chút."

Ngữ khí thập phần thân cận, như là cùng trưởng bối trong nhà nói chuyện.

Ôn ma ma cười tủm tỉm gật đầu, nhìn Phó Dung ánh mắt thập phần hòa ái
dễ gần, "Vương phi tốt như vậy, vương gia thật là có phúc khí a."

Từ Tấn bất đắc dĩ nhìn Phó Dung một cái.

Hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sao mẫu thân cùng Ôn ma ma gặp qua Phó
Dung thì đều thích nàng, cho dù là bởi vì nguyên nhân từ thân thể hắn,
hai người thêm chiếu cố nàng, cũng không cần thật sự yêu nhà yêu cả ngói a, đối với Phó Dung đều nhanh chóng thân cận.

Đời trước hắn nạp Phó Dung làm thiếp, mẫu thân biết được ngọn nguồn,
sau đó nhiều lần dặn dò hắn đối xử tốt với Phó Dung. Nhưng lúc ấy hắn
trong lòng không được tự nhiên, một câu đều không đặt vào trong lòng.
Mẫu thân ban cho Phó Dung cái gì, hắn đều cất đi, không đưa cho nàng.
Phát giác Ôn ma ma cùng mẫu thân một dạng muốn ngấm ngầm chiếu cố Phó
Dung, hắn lại uyển chuyển nhắc nhở Ôn ma ma đừng quản nhiều chuyện của
Phó Dung.

Năm ấy tháng giêng, mẫu thân muốn gặp Phó Dung, Từ Tấn không cho phép, bị mẫu thân phát giác, gọi Ôn ma ma tiến cung hỏi. Ôn ma ma bình thường nghe hắn, không tới vụng trộm chỉ điểm Phó Dung, nhưng lão nhân gia
không phải là thật lòng sợ hắn, tới trước mặt mẫu thân đem hắn đối xử
với Phó Dung như thế nào đều nói ra. Mẫu thân mắng hắn một trận, Từ Tấn
như cũ không muốn cho Phó Dung phần thể diện kia, lại không muốn chọc
mẫu thân tức giận, lần đầu tiên đem mấy chậu cúc hoa danh phẩm mẫu thân
ban thưởng đưa tới Phù Dung viện.

Đời này thì sao, Phó Dung là thê tử của hắn, thấy mẫu thân đối với Phó Dung rất ưa thích, Ôn ma ma trước mắt đối Phó với Dung ưu ái có thừa,
Từ Tấn ngược lại một chút cũng không giật mình.

Phó Dung cũng không giật mình, cảm nhận được Ôn ma ma tự đáy lòng thích mình, ngược lại có chút ngượng ngùng.

Kiếp trước nàng cùng Ôn ma ma chỉ gặp mặt 3 lần. Lần đầu tiên là nàng
mới vào phủ, Ôn ma ma đến chỉ điểm cho nàng quy củ trong vương phủ, lần
thứ hai là nàng phái Lan Hương đi hỏi thăm hành tung Từ Tấn, Ôn ma ma
phát hiện ra, nhắc nhở nàng an tâm chờ Từ Tấn ở đây, đừng có lại tự chủ
trương, miễn cho Từ Tấn biết sau lưng sinh chuyện. Một lần cuối cùng là
lúc có tin cáo phó 2 anh em Từ Tấn truyền đến, lão nhân gia như có tang
cháu ruột, tang sự xong xuôi, quay trở về bên người Thục phi.

Lúc ấy Phó Dung rất không thích vị Ôn ma ma này. Nàng biết mình chỉ là thiếp thất Từ Tấn, Ôn ma ma khinh thường nàng là rất bình thường, nhưng đạo lý là đạo lý, chân chính gặp mặt, ngẫm lại nàng so với một ma ma
của Từ Tấn đều không bằng, Phó Dung trong lòng khó tránh khỏi không
thoải mái, đặc biệt là nàng trăm phương ngàn kế tìm cách gặp Từ Tấn mấy
lần đều bị Ôn ma ma khuyên can, Phó Dung vừa thẹn vừa bực, ở trong lòng
rủa bà ấy không ít lần.

Sau khi trùng sinh, cùng Thục phi tiếp xúc nhiều hơn, nghe Thục phi
khen ngợi Ôn ma ma, Phó Dung lại cẩn thận nhớ lại một phen mới hiểu được là nàng nghĩ nhiều rồi.