Cú sốc tiêu hao sức lực cô, đầu tiên là cái chết của John. Rồi dồn dập điều bất ngờ này đến điều bất ngờ khác. Chad đã có gia đình, người con trai thứ hai của John là đứa con ngoài giá thú và cuối cùng là việc John để lại cho cô thừa kế phần lớn gia sản của ông
Sau tang lễ, Lana bị cảm nằm liệt ba ngày.
Cô ốm suốt hai tuần sau đó, không đủ sức đi làm việc. Cô không rời khỏi nhà, nhưng chính vì thế ở nhà cô càng nhộn nhạo rối bời. Điện thoại réo chuông không ngừng, phóng viên các báo muốn tìm hiểu nhiều hơn quan hệ giữa cô và J.B. Faulkner cũng như về việc thừa kế tài sản, những tổ chức từ thiện muốn cô quyên góp tiền… tất cả hỗn độn, nháo nhào cho tới khi cô có số điện thoại bí mật.
Chad đề nghị cô thuê luật sư làm đại diện và giúp cô chọn luật sư. Tại mọi cuộc tiếp xúc anh luôn luôn có mặt ở phía bên kia với tư cách là đồng sự của cô. Chad cũng là người giảng giải cho cô hiểu những ngóc nghách làm ăn kinh doanh không bình thường, giúp cô kiến thức về pháp luật, thuế tài sản. Trong khi ấy cô luôn luôn bị đau đầu, đau họng vì cảm cúm. Kể cả ba tuần sau, khi sức khỏe đã khá hơn cô vẫn chưa quen được với hoàn cảnh mới của mình
Cô đã đắn đo nên trang trí lại căn hộ hay không. Rồi cô chợt nghĩ ra rằng giờ có thể mua được toàn bộ căn nhà. Cô lại có thể tiếp tục tới trường đại học và tốt nghiệp khoá quản lý kinh tế. Cô đã giàu, cô chẳng cần làm việc để sống nữa. Cô có thể lắp đặt hệ thống điều hoà nhiệt độ vào xe volkswagen của mình. Thực ra cô có thể mua cả xe Rolls-Royce nếu muốn!
Ngoài ra còn gia đình Faulkner. Trong thâm tâm, Lana nghĩ họ sẽ cự tuyệt cô, và điều này cũng dễ hiểu. Carol thân mật với cô một cách lịch sự. Cả cách cư xử của Katheryn cũng không có gì phải chê trách cả. Nhưng với Chad, cô có mối quan hệ tốt nhất
Lana đưa tay vuốt vuốt lớp bọc ghế, và nhìn Chad ngồi sau tay lái. Cô tự hỏi sao mình nhận lời tới điền trang của gia đình họ. Cô được mời tới đó một tháng để nghỉ ngơi.
Nhưng người mời cô thật hào hoa phóng túng. Cô được đối xử như một người bạn của gia đình. Cô thấy thoải mái và hy vọng có mối quan hệ tốt với gia đình Faulkner như với ông John trước đây
- Tại sao ông ấy làm như thế? - cô hỏi Chad điều mình luôn tự hỏi mình - Tại sao J.B cho tôi thừa kế phần lớn tài sản của ông? Anh không khó chịu về việc này à? - Cô ngạc nhiên hỏi
Anh ta ngần ngừ, nhìn cô dò xét:
- Lúc đầu tôi rất bực - Anh ta nói - Nhưng sau đó càng nghĩ tôi càng không tức tối nữa. Tôi cũng không nghèo - Anh ta mỉm cười - Sinh thời bố tôi đã chuyển giao cho tôi cổ phần của nhiều công ty khác nhau. Ông đã để lại cho mẹ tôi và con trai tôi một tài sản lớn. Ông đã phân phát sớm sự giàu có của mình.
- Anh định nói đã nhận được phần mình trong tài sản của bác? - Lana hy vọng cô hiểu không sai Chad
- Điều đó đúng về những phương diện nhất định. Chúng ta còn là đồng sự của nhau trong nhiều công ty
- Tôi còn phải học hỏi nhiều về quản lý kinh tế - Lana thở dài, nhắm nghiền mắt
- Cô tiếp thu rất nhanh - anh ta nhận xét
Lana để ý anh ta nói ra điều ấy nhanh gọn. Cô thấy không có sự tức giận trong câu trả lời của anh ta.
Nhưng anh ta phải tập trung để ý vào xe cộ giao thông trên đường phố.
- Sau khi ốm dậy, cô cần phải nghĩ ngơi yên tĩnh - Anh ta nói tiếp, giọng thản nhiên - Tránh xa cái ồn ào hỗn độn xung quanh không dễ gì thoát được
- Nghỉ ngơi yên tĩnh... nghe thấy đã thích rồi - Lana hài lòng thở dài
- Tôi chỉ ở lại vài ngày. Nhưng Carol và Katheryn sẽ quan tâm tới cô. Cuối tuần tôi sẽ về - Anh ta nói
- Mọi thứ sẽ xa lạ với tôi khi anh không ở bên - Thực ra cô không muốn nói lộ ra điều ấy
Khi ánh mắt anh ta tìm kiếm ánh mắt cô, cô không thể tránh đi được:
- Lana, chúng ta xa cách một thời gian tốt hơn - ngoài ra anh ta không nói gì thêm
- Có thể đúng. Tôi đã quá dựa dẫm vào anh!
Đột nhiên anh ta cầm tay cô:
- Lana ạ, cô luôn có thể dựa vào tôi được - Anh ta vuốt ve ngón tay cô
Họ đã tới sân bay, Chad lái xe đến bên chiếc máy bay hai động cơ đang đỗ. Lana nhận ra ngay dấu hiệu gắn trên máy bay. Nó giống dấu hiệu trên chiếc xe tải ông John đã lái ngày nào. Bên cạnh dấu hiệu còn vẽ hai đường kẻ, chắc để miêu tả cánh bay.
Chad hiểu ánh mắt dò hỏi của cô:
- Máy bay này là của điền trang. Điền trang được đặt tên là "F Flight", vì vậy trên cánh vẽ dấu hiệu này - anh ta nhăn trán - Nó tìm kiếm cái gì ở đây nhỉ? - Anh ta thì thào giữa hai hàm răng
Lana nhìn theo ánh mắt của anh ta thây người đàn ông mặc áo màu san hô sẫm màu đứng dựa vào tường nhà điều hành sân bay. Cô biết ngay đó là Hawk. Anh ta đi lại phía họ. Khi bốn mắt gặp nhau, cô hơi đỏ mặt. Cô nhớ lại.
- Jake Sanchez đâu? Anh nghĩ cậu ta sẽ bay - Chad hỏi
- Ở điền trang. Em đi thay cậu ta - Ánh mắt anh bao trùm lấy Lana - Là người thừa kế, cô thấy thế nào cô Marshall? - Hawk quan sát sự thay đổi nét mặt cô.
- Hơi rối bời và dồn dập - cô nói - Tôi chưa có thời gian để nghĩ về việc ấy!
- Tôi chẳng nói với cô rằng J.B. sẽ trả tiền cho cô theo cách của ông ấy hay sao? - Giọng Hawk sắc và đầy châm biếm
- Nó nói gì thế? - Chad ngạc nhiên hỏi
- Chẳng quan trọng đâu - Lana gạt phắt đi
- Đồ đạc còn ở trong xe - Chad quay về phía Hawk.
- Sau đấy chúng ta có thể bay được ngay
Hawk xách hai cái vali mới của cô còn gắn ký hiệu người sáng chế ra máy bay. Lana khoác túi đồ trang điểm của mình. Cô cảm giác được sự căng thẳng giữa hai người đàn ông và điều nay làm cô hết sức ngạc nhiên. Cô nghĩ qua lần làm quen với họ trong bệnh viện thì họ phải thân thiết gắn bó với nhau. Nhưng rõ ràng họ không ưa nhau
- Cô đã đi máy bay lần nào chưa, cô Marshall? - Hawk hỏi khi cả ba người ra tới sân bay
- Tôi chỉ đi máy bay hành khách thôi, còn chưa bao giờ đi máy bay tư nhân cả - Cô trả lời
- Chúng ta sẽ có một chuyến bay rất đẹp. Cô được nhiệt liệt mời làm phụ lái cho tôi trong cabin. Từ trong phòng lái cô có thể nhìn xuống dưới, ngắm phong cảnh hơn là ngồi trong máy bay.
Bề ngoài, lời mời của anh thuần tuý phép lịch sự nhưng Lana biết đó là câu trả lời cho nguyện vọng không thành của cô là được nói chuyện riêng với anh
- Rất nên đấy cô ạ - Chad khích lệ - Tôi còn phải làm việc để có thời gian dẫn chị đi thăm khi tới điền trang
Cô trèo lên khoang lái, thắt dây an toàn. Lên cao trên không, anh lập tức đi vào vấn đề ngay:
- Cô đã phát hiện ra Chad có năng khiếu an ủi những phụ nữ đang buồn chưa? - Lana sợ hãi nhìn quanh - Cô đừng sợ, anh ta không nghe thấy chúng ta nói đâu.
- Chad rất nhiệt tình giúp đỡ tôi - cô trả lời
- Không ai lạ gì điều đó cả - Hawk thích thú tiếp
- Đêm hôm ấy.... - Lana tìm từ thích hợp
- Nếu cô cho rằng chúng ta thoả mãn một nhu cầu của cả hai bên. Thế là đủ. - Anh ta hướng chú ý của cô vào phong cảnh tuyệt vời bên ngoài. Và cô rất biết ơn anh.
Máy bay chuẩn bị hạ cánh. Giờ có thể trông thấy rõ nhà cửa ở điền trang. Hawk đáp máy bay xuống. Carol chạy đến. Cô ta đến bãi đỗ bằng xe con. Lana loay hoay mà không tháo được dây an toàn, Hawk giúp cô. Tay họ chạm nhau làm Lana giật thót bụng.
Carol lại chào đón cô:
- Cô bay có sao không, chuyến bay thế nào?
- Rất tốt. Cám ơn cô. - Lana đưa mắt về phía Hawk đang chuyển đồ đạc lên xe
- Cô phải vào nhà nghỉ ngơi chốc lát đi. - Carol khuyên và nhìn chồng - Anh Chad, anh đưa cô ấy đi nhé.
- Được, cô có thể ngồi trên cùng tôi, Lana ạ - Anh ta nói như ra lệnh
- Không được, để tôi ngồi sau - cô từ chối. Cô không muốn chiếm chỗ của Carol - Carol ngồi cạnh anh rồi còn gì...
- Không đâu - Carol cười - ngồi phiá sau tôi có thể thưởng thức tốt hơn nghệ thuật lái xe của chồng tôi. - cô ta tiếp - Ngôi nhà sẽ làm chị thích thú. Nó rất cổ, đã qua mấy thế hệ rồi
Khi Chad dừng xe trước một ngôi nhà lớn, trải dài, Lana hiểu được Carol định nói gì. Ngôi nhà xây gạch, cột xà gỗ, trông thật vững chãi và rất phù hợp với bầu không khí thôn dã xung quanh
Chad đi vòng quanh xe, mở cửa cho Lana, giúp cô ra khỏi xe, rồi đỡ vợ xuống xe. Carol bước tới lối vào có mái chìa ra, nhưng Lana ngần ngừ
- Còn đồ đạc thì sao? - Cô hỏi Chad
- Sẽ có người đem lên - Anh ta nói và khoác tay cô dẫn qua cánh cửa gỗ sồi nặng
Bức tường dày giữ cho không khí trong nhà mát lạnh. Lana cảm giác ngay sự thay đổi nhiệt độ khi bước vào hành lang lát đá hoa. Bức tường trắng làm gian phòng rộng và sáng sủa hơn. Những tấm cửa dẫn sang phòng bên và hành lang lân cận. Phòng đợi kê rất ít đồ gỗ. Trên tường treo một tấm chăn đệm của người Navajos. Trên cái bàn nhỏ bằng gỗ cây hạt dẻ là một lọ hoa cỏ khô. Lana nhận ra ở đây bao trùm bầu không khí thiên nhiên và văn hoá người Navajos
- Mẹ ơi - Carol gọi - Anh Chad và cô Lana đã tới
Cô ta đi qua vòm cửa bên trái. Chad cũng dẫn cô qua đó
Nổi bật trong phòng khách là lò sưởi lớn xây bằng gạch nâu vàng. Katheryn mỉm cười ý tứ. Từ cuộc gặp gỡ đầu tiên tới nay, sự dè dặt giữa họ vẫn không mất đi. Lana không dám chắc bà tin rằng giữa cô và ông John chỉ là bạn bè, không hơn không kém. Có người đàn bà này ở bên, cô cảm thấy không thoải mái. Cô không biết nhận lời mời đến nghỉ ở đây có phải là quyết định đúng đắn hay không
- Tôi hy vọng cô có chuyến bay thú vị. Cô uống cafe hay trà? - Katheryn hỏi
- Cám ơn bà. Tôi không uống gì. Tôi không cần gì cả - Lana đáp lại. Cô ý thức được vị trí đặc biệt của mình với tư cách là bạn gái của ông John trong nhà vợ ông
- Mẹ cho con cốc cafe - Chad nói
- Em đem lại cho anh - Carol nhận
- Cô ngồi xuống đi, Lana - Chad nói, và chỉ tay về phía chiếc ghế bành màu vỏ quế
- Hay tôi dẫn cô về phòng trước đã - Katheryn gợi ý khi thấy Lana ngần ngừ - Chắc cô muốn rửa ráy đôi chút
- Vâng, đúng thế! - Lana vội nhận lời
- Cô đi theo lối này - Katheryn đi qua cánh cổng vòm ra một hành lang rộng. Có nhiều hành lang khác và cửa ở hai bên đến mức Lana sợ đi lạc. Rồi Katheryn dừng lại và mở một cánh cửa
- Đây là phòng khách của chúng tôi. Phòng khách có nhà tắm riêng và cửa đi ra sân nhà - Katheryn giả thích khi họ bước vào - Tôi hy vọng gian phòng này vừa lòng cô
- Đẹp tuyệt vời, thưa bà! - căn phòng rộng gần bằng cả căn hộ của Lana. Ngoài giường ngủ rộng còn có cả bộ bàn ghế ngồi nghỉ và bàn viết - Tôi hy vọng không quấy rầy bà - Lana cảm thấy có lỗi và xin lỗi - Tôi hiểu, trong thời gian để tang bà không cần đến khách khứa gì nhiều. Vì thế xin bà đừng quá bận về tôi
- Cô không quấy rầy tôi đâu - Katheryn quả quyết - Chad cho rằng cô cần phải nghỉ ngơi. Tôi sẽ rất vui nếu chị chọn đây làm nơi nghỉ.
Lana vẫn không yên tâm dù bà nói rất thân thiện. Tiếng động bên ngoài làm Lana bước lại cửa. Hawk đứng đó, tay xách đồ đạc của cô
- Đem đồ của cô Marshall vào để ở đây, Hawk - Katheryn nói với anh như với gia nhân. Anh nhếch mép làm theo lệnh và đặt đồ đạc của cô vào giữa phòng - Tôi sẽ cho người đến giúp cô xếp đồ - Katheryn nói
- Không cần đâu, cám ơn bà - Lana từ chối - Tự tôi làm được việc ấy mà - Cô không quen việc người khác làm những việc ấy cho mình
- Tuỳ cô thôi - Katheryn đáp lại
Nỗi lo ngại hồi hộp của Lana trở về với cô khi Katheryn ra khỏi phòng. Hawk làm cô nhân ra anh vẫn còn ở đó
- Tôi để đồ đạc của chị ở đâu bây giờ?
- Để chỗ nào cũng được - cô bối rối khẽ nói - Tốt nhất là cạnh giường
Hawk đặt mấy vali xuống cạnh chân giường:
- Cô đừng rối trí vì bà ấy
- Anh nói gì thế? - cô nhăn trán vì nhận xét của anh
- Người ta chẳng thích cô ở đây như tôi - Anh đáp lại
Lana muốn phản đối, nhưng chính cô cũng cảm thấy ngoài Chad ra chẳng ai chân thành thích cô cả
- Chad là kẻ tồi tệ nhất - Anh nói như thể đoán ra được suy nghĩ của cô - Anh ta sẽ làm tất cả để giật lại những gì cô đã nhận được
- Không đúng! - Lana bàng hoàng phản đối
- Tôi cảnh cáo cô hãy cẩn thận - Hawk nhún vai, như thể bàng quan việc cô tin hay không tin - Tôi hy vọng cô chú ý cẩn thận mỗi khi đặt bút ký bất kỳ văn kiện nào
- Phải chăng anh định cho rằng Chad tìm cách lừa gạt tôi? - Lana tò mò hỏi
Sự tò mò của cô hình như làm anh thích thú:
- Tôi chẳng cho rằng cái gì hết cả. Tôi chỉ nói anh ta sẽ giật lại tất cả những gì cô đã nhận được, nếu cô ngu dại tới mức để anh ta làm được việc đó.
Anh nhịp nhịp tay vào thành mũ cao bồi rộng của mình và gật đầu với cô. Ở anh, cử chỉ lịch sự là không bình thường.
Cô hít một hơi thở sâu, nhưng Hawk đã đi khỏi. Lana nắm chặt tay, ấn móng tay vào sâu lòng bàn tay, bực tức. Hawk đã gieo rắc hoài nghi trong cô, và cô tức giận anh về việc ấy.