Chương 92: Nói chuyện 1
Lúc Chu Thiến và Bạch Tư Mẫn xuống lầu thì Tống Trí Hào và Tống Thiệu Lâm đang một trước một sau đi vào.
Vẻ mặt TốngTrí Hào mệt mỏi, Tống phu nhân đi tới giúp ông cởi áo khoác đưa chongười hầu. Tống Trí Hào đi đến sô pha ngồi xuống, thở dài một hơi, nhắmmắt dưỡng thần một hồi. Tống Thiệu Khang cũng ngồi xuống. Lan tẩu nhanhchóng bưng trà lên cho bọn họ. Tống Thiệu Khang đón chén trà, khẽ nhấp 1 ngụm rồi nói:
- Thiệu Lâm đâu, không phải bảo là nó sẽ về?
Lúc này Chu Thiến đang xuống lầu, Bạch Tư Mẫn nắm tay Chu Thiến đi tới, vừa đi vừa nói:
- Sớm đã đến, vừa rồi bọn em ở trên lầu
Chu Thiến đi đến bên cha, thản nhiên chào:
- Cha, anh cả
Đối với cặp cha con này cô thực sự không có cảm tình mấy.
Tống Trí Hào nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng:
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải bỏ nhà ra đi.
Tống phunhân sợ con gái nói sẽ làm chồng tức giận nên nhỏ giọng kể lại mọichuyện một lần. Chu Thiến thì chăm chú nhìn Tống Trí Hào.
Tống Trí Hào nghe xong vợ kể thì phì cười rồi nhìn Chu Thiến:
- Cha còn tưởng chuyện gì lớn, chẳng phải là chỉ 1 đứa bé sao? Bọn họ chỉmuốn đứa bé đó chứ đâu cần con đàn bà kia. Con sợ cái gì. Còn bỏ nhà đi? Triệu Quốc Xương chắc chắn sẽ cho rằng nhà chúng ta không gia giáo
Ông trầm mặt:
- Giờ mau quay về xin lỗi cha mẹ chồng con, đừng gây rối nữa
Chu Thiếnnhìn ông mà thầm cười lạnh. Quả nhiên cô sớm biết từ miệng ông ta sẽchẳng có lời gì hay. Cô cũng chẳng phản đối chỉ lạnh lùng đứng đó bởi vì cô biết nói chuyện với người như vậy chẳng được gì. Ông ta vốn bấtchính đương nhiên sẽ chẳng cho rằng người khác làm vậy thì có gì sai.Nghĩ đến Triệu gia cũng có suy nghĩ đó, cho nên mới cho rằng cô khôngbao dung. Dù sao mình chẳng cầu xin gì ông ta, ông ta nói cứ coi như gió thổi qua ta là được. Chống đối ông ta, nếu ông ta nhất thời tức giậnlại tát mình như Triệu lão gia tử tát Triệu Hi Thành thì đúng là lỗ to.
Tống phunhân nghe xong lời chồng nói, chắc tự nghĩ đến mình mà thần sắc rất khócoi nhưng bà không thể phát tác trước mặt chồng, chỉ nhẹ nhàng nói rasuy nghĩ của mình. Tống Trí Hào nghe bà nói xong thì thoáng yên lặng rồi nói:
- Bà nói cũng đúng nhưng tôi đoán Chủ Tịch Triệu sẽ không bỏ mặc đứa bé đóđâu. Ông ta đã già như vậy mới có đứa cháu nội đầu tiên, sao bỏ được…
Ông nặng nề hừ một tiếng, trầm giọng với Chu Thiến:
- Nói đến nói đi đều chẳng phải do con, kết hôn với Hi Thành lâu như vậycùng không có con. Nếu con sinh cháu cho Triệu gia thì bọn họ đươngnhiên coi con như bảo bối, giờ xảy ra chuyện này còn trách được ai?
Tống phunhân nghe xong lời chồng thì khẽ thở dài nhưng vẻ mặt hiển nhiên cũngnghĩ như vậy. Bạch Tư Mẫn ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cô an ủi. Trong lòng dùbực mình thay Chu Thiến nhưng chuyện này cô vốn không có tư cách nói.Tống Thiệu Khang thì chỉ hờ hững nhìn.
Chu Thiếnthiếu chút nữa tức đến ngất, đây đúng là lời nói của cha mình? Nếu không nể bọn họ là trưởng bối và có chút tò mò xem Triệu Phu Nhân sẽ nói gìthì cô đã sớm phất tay áo bỏ đi.
Nhưng cô vẫn nhịn không được lạnh lùng nói:
- Chuyện con tư sinh con tuy thấy nhiều nhưng không có nghĩa là con sẽchấp nhận. Con chẳng trách ai, cũng chẳng cầu gì, chỉ muốn bỏ đi thôi,ai có thể trách con?
Tống Trí Hào bị câu này của cô làm tắc nghẹn, vẻ mặc phẫn nộ, kinh ngạc nhìn cô. Chu Thiến cũng lạnh lùng nhìn lại, môi mím chặt, trong lòng thầm cảnh giác, nếu phát hiện ông có dấu hiệu đánh người thì phải né cho nhanh.Tuyệtkhông thể để loại người đó tát mình được.
Bên kia, Tống Thiệu Khang vẫn không nói chuyện đột nhiên xen vào:
- Em à, em đừng chống đối cha, chúng ta còn không phải vì em? Nếu em thực sự li hôn thì sau này đau khổ chỉ có em chịu thôi. Nghe lời cha mẹ, đợiTriệu Phu Nhân đến thì xuống thang đi, bà ấy tự mình đến đón em thì đãquá nể mặt em rồi
Trên tay anh ta có mấy công trình đều chờ Triệu gia đầu tư, có thể nói anh ta làngười không muốn thấy cô ly hôn nhất. Nhưng về sau còn phải dựa vào cônhiều nên giọng nói vẫn khách khí. Đang nói thì Lan tẩu vào báo:
- Triệu phu nhân đã đến.
Tống phu nhân đứng lên nói:
- Trước hết nghe xem Triệu gia có tính toán gì đã
Người hầudẫn Triệu Phu Nhân vào, hôm nay bà mặc bộ váy ngắn màu đậm, tóc uốn khácầu kì vừa nhìn đã biết là mới từ thẩm mỹ viện về. Tống phu nhân thấythế thầm nghĩ, con dâu bỏ đi mà còn có tâm tư đến thẩm mỹ viện? Xem rabà không để ý chuyện này như mình nghĩ thì thoáng chột dạ.
Triệu phu nhân tiến vào liền cười nói:
- Ôi, cả nhà đều ở đây đón tôi sao, thật không dám nhận
Sau đó bà nhìn Chu Thiến cười nói:
- Thiệu Lâm, con về nhà an toàn là tốt rồi, tối đó biết con không về, cả nhà ai cũng lo lắng.
Chu Thiến thản nhiên đứng đó nói:
- Để mẹ lo lắng, thật ngại quá.
Tống phu nhân mời Triệu phu nhân ngồi xuống, người hầu rất nhanh mang trà lên. Tống Trí Hào nhìn ra ngoài cửa nói:
- Bà thông gia, chỉ có mình bà đến? Cậu cả không đến?
Triệu phu nhân chớp mắt:
- Nó không biết tôi đến đây, tôi không nói cho nó, hôm nay là tôi muốn nói chuyện với mọi người
Sau khi Thiệu Lâm bỏ đi, chồng vô cùng tức giận, mấy hôm nay sắc mặt rất khó coi nhưng quyết tâm giữ đứa bé càng kiên định, kiên quyết không chấp nhậnuy hiếp này của con dâu. Nếu không phải bà luôn nói tốt cho Thiệu Lâm,hơn nữa quá khứ quả thật Thiệu Lâm rất được bọn họ yêu thích, con cũngthật sự yêu Thiệu Lâm thì có lẽ mọi chuyện cũng để mặc cô. Nhưng chuyện này không thể thương lượng cho nên hôm nay bà đến đây không cho conbiết. Con thật lòng với Thiệu Lâm bà biết, nếu để nhà thông gia biếtthì chỉ sợ mục đích hôm nay đến khó mà đạt được.
Tống Trí Hào mở miệng nói:
-Bà thông gia, hai nhà chúng ta giao tình thâm sâu, tôi vẫn luôn tintưởng mọi người, yên tâm giao con gái cho bà không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật khiến chúng tôi thất vọng. Nhà bà giữ đứa bé kia lại chẳngphải khiến con gái tôi khó xử?
Ông nghe vợnói xong cũng hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, vạn nhất saunày Triệu gia không do cháu mình làm chủ thì không phải là chuyện tốt.
Triệu phunhân cũng không phải không biết chuyện của Tống Trí Hào, nghe ông ta nói xong thì chỉ thấy buồn cười. Để người khác nói thì thật nghiêm túc…Nhưng vẻ mặt bà vẫn rất khẩn thiết:
- Chuyện này nói thế nào cũng là chúng tôi không đúng, là chúng tôi sai.Nhưng việc đã đến nước này, cũng xin mọi người thông cảm. Chúng tôi tuổi đã lớn, vẫn luôn mong có cháu, nay đứa trẻ kia đã hơn 4 tháng, mọingười bảo chúng tôi sao có thể nhẫn tâm
Bà thở dài cúi đầu, lời nói tha thiết