Chương 196: Bỏ qua
Chu Thiến nghe tiếng thì quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn người đi tới
Triệu Hi Thành mặc âu phục màu đen, lạnh lùng đứng ở cửa, mày nhướnglên, đôi mắt thâm sâu, khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng như tu la
Anh tức giận nhìn về phía Chu Thiến nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt đẫm lệ của cô thì ngẩn ra, vẻ tức giận như biến đi một nửa
- Cô làm gì trong phòng tôi
Giọng nói tuy vẫn lạnh lùng nhưng đã bớt đi sự tức giận
Chu Thiến thấy là Triệu Hi Thành thì vội lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi Triệu tiên sinh, con gấu nhỏ của Thế Duy ở trong phòng anh, buổi tối Thế Duy không ôm gấu thì không ngủ được.
Triệu Hi Thành đương nhiên biết thói quen này của anh, anh quay đầunhìn chung quanh, sau đó bước đến bên kia giường, cúi người nhặt con gấu lên. Chu Thiến tiến lên hai bước, Triệu Hi Thành đi tới bên cô. Suốtquá trình vẻ mặt anh vẫn chỉ như tượng đẽo, không chút cảm xúc.
Anh đưa con gấu nhỏ cho cô, Chu Thiến đón lấu, ngón tay không cẩnthận tiếp xúc đến tay anh. Cảm xúc ấm áp truyền đến làn da cô, cảm giácrun lên truyền qua tay cô khiến tay cô run lên, vừa định rụt tay lại aingờ Triệu Hi Thành lại còn nhanh hơn cô mà thu tay về. Anh lấy tay kiaphủi phủi tay mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng vẫn chỉ lặnglẽ lui về phía sau hai bước rồi nói:
- Lấy được gấu rồi thì đi đi! Thế Duy còn chờ
Có lẽ là ảo giác của cô? Vì sao cô lại cảm thấy giọng anh mất đi sự bình tĩnh khi xưa? Lòng Chu Thiến hồ nghi nói:
- Được rồi, Triệu tiên sinh, vậy tôi đi trước…
Cô cúi đầu đi lướt qua anh. Đến khi ra đến cửa phòng thì đột nhiên lại bị Triệu Hi Thành gọi lại
- Chu tiểu thư!
Chu Thiến quay đầu lại nhìn anh.
Anh chậm rãi xoay người, quay lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt baophủ trong bóng đêm khiến đường cong càng thêm rõ ràng, ngũ quan góc cạnh như một tác phẩm hoàn mỹ nhất của một nhiếp ảnh gia có tiếng
Triệu Hi Thành miễn cưỡng khắc chế cảm xúc trào dâng trong lòng, anhnhìn về phía Chu Thiến, làn da trắng nõn của cô thoáng ửng hồng. Đôi mắt đen dưới ánh đèn như long lanh ngập nước, tựa như mặt nước trong suốt,như trời cao không gợn mây, đôi môi hồng nhuận khiến người ta hận khôngthể cắn xé…
Cảm giác nóng bỏng quen thuộc từ bụng dưới lại dâng lên…
Hơi thở của anh trở nên dồn dập, anh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc của chính mình, cố gắng để giọng nói của mình trở nên mạnh mẽhơn:
- Chu tiểu thư, chuyện ở công viên hôn nay…
Thấy anh chủ động nhắc tới chuyện này, Chu Thiến kìm lòng không đậumà bước lên trước, tim đập thình thịch. Anh định nói với mình điều gì?
- Cô nên biết tôi là đàn ông, tình huống đó bất kì là ngườicon trai nào đều cũng sẽ có phản ứng như thế! May mà cô không đủ điềukiện để tôi gây ra sai lầm gì… Cho nên xin cô đừng nghĩ nhiều, đừng vọng tưởng rằng qua chuyện này thì sẽ có gì thay đổi! Chẳng có gì thay đổicả, cô vẫn là cô, vẫn là bảo mẫu của Thế Duy mà thôi, xin cô nhận thứcrõ thân phận của mình
Đúng, chính là như vậy… Triệu Hi Thành tự nhủ, đây chỉ là phản ứngsinh lý bình thường của đàn ông mà thôi. Bởi vì anh bị cấm dục đã lâunên thân thể mới có phản ứng đó, tuyệt đối không phải là vì anh có cảmgiác gì với người con gái này. Anh chỉ yêu mình Thiệu Lâm mà thôi. Anhkhông thể nào động lòng với người khác được! Anh không thể nào phản bộitình yêu của anh và Thiệu Lâm!
Đúng! Chính là như vậy…… Chính là như vậy…
Anh tự nhủ với mình hết lần này đến lần khác, cũng nói những lời nàyra với Chu Thiến tựa hồ như vậy là có thể chấm dứt hết thảy…
Anh cố gắng bỏ qua Tống Thiệu Vân, anh cố gắng bỏ qua rất nhiều người phụ nữ cũng từng dùng hết thủ đoạn quyến rũ anh, anh luôn có thể bìnhtĩnh, hờ hững bỏ đi. Anh cố gắng bỏ qua mỗi nụ cười, mỗi ánh nhìn, mỗigiọt nước mắt của cô gái trước mặt này. Điều gì ở cô cũng đều có thểkhiến tim anh rung động.
Anh cố gắng vứt hết những điều này qua sau đầu, anh không muốn nghĩđến chuyện này. Trong lòng anh chỉ có duy nhất một Thiệu Lâm mà thôi,chỉ có thể nghĩ đến mình Thiệu Lâm.
Anh lạnh lùng nhìn cô nhưng đôi tay đặt sau lưng lại gắt gao nắm chặt
Sắc mặt Chu Thiến trở nên trắng nhợt trong chốc lát. Cô cũng khôngngừng tự nhủ với mình: không thể trách anh, không thể trách anh nhưngmỗi lời anh nói đều như một đao cắm sâu vào tim cô. Tim cô rỉ máu, đauđớn vô cùng…
Tay cô ôm chặt lấy ngực, cơ thể vì nỗi đau này mà thoáng run lên
Cô nhìn anh, ánh mắt u oán, nhưng đang nói gì đó nhưng anh lại không thể hiểu.
Hi Thành, cho dù anh không biết em, dù anh không thương em nhưng em không cho phép anh làm nhục em như thế
Cô tiến lên trước vài bước, đứng cách anh một khoảng, ở khoảng cáchnày cô có thể nhìn tường tận từng biểu hiện của anh. Cô đứng thẳngngười, nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh lùng nói:
- Triệu tiên sinh, tôi biết tôi là bảo mẫu của Thế Duy, không cần anh hết lần này đến lần khác nhắc nhở, chẳng lẽ anh thấy tôi làmkhông tốt? Nếu anh nghi ngờ năng lực làm việc của tôi thì anh có thể sathải tôi ngay lập tức! Về phần chuyện ở công viên
Chu Thiến thoáng dừng lại, sau đó kiên quyết nói:
- Xin anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Về phần cái mà anh gọi là phản ứng bình thường của đàn ông…Mong là sau này anh có thể tự khống chế bản thân cho tốt, đừng có đemsai lầm của mình đổ lên đầu người phụ nữ
Nói xong, Chu Thiến lại nhìn anh thật sâu rồi dứt khoát xoay người,bước nhanh ra khỏi phòng. Mãi đến khi ra khỏi phòng, mọi lớp ngụy trangđều rơi rụng, nước mắt cô rơi đầy, cô cắn chặt tay để ngăn mình sẽ khócthành tiếng.
Hi Thành, làm cho anh yêu người bình thường như em là chuyện khó hơnlên trời sao? Cho dù là người có bề ngoài bình thường nhưng tâm hồn làmột cũng không thể sao? Bởi vì vẻ ngoài bình thường này mà ngay cả hứngthú tìm hiểu cũng không có sao?
Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có thể lấy lại quá khứ không?
Chu Thiến dựa vào tường, dần dần ngã xuống, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay, lặng lẽ khóc.
Mà trong phòng, Triệu Hi Thành vẫn đứng đờ tại đó, hai mắt ngây ngốc nhìn Chu Thiến rời đi, thật lâu sau vẫn không động đậy
Ngoài cửa sổ thủy tinh, ánh trăng nấp vào những đám mây khiến bầutrời trở nên u ám đi, dường như đang đau lòng cho đôi tình nhân gặpnhiều trắc trở này
Qua hồi lâu Chu Thiến mới quay về phòng Thế Duy. Thế Duy chắc chờ lâu mệt quá nên đã ngủ thiếp đi. Chu Thiến đắp chăn lại cho cậu bé, sau đóngồi bên giường mà nhìn Thế Duy chăm chú. Cô khẽ vuốt tóc cô. Nhìn máitóc đen bóng tựa như mái tóc của Thiệu Lâm, làn da cũng trắng nõn nhưThiệu Lâm vậy
Thế Duy, mẹ rất cố gắng quay về bên cha nhưng cha không thể chấp nhận mẹ, mẹ nên làm gì đây?