Chương 114: Nắm giữ hạnh phúc
Chu Thiến cầm điện thoại, nửa ngày mất hồn. Sẩy thai? Sao đột nhiên lại sẩy thai?
Trong điện thoại, giọng Tống phu nhân đầy vui mừng khi người gặp họa:
- Thật khoái trá quá đi, mẹ sớmbiết con khốn này không sinh được con mà. Chỉ là không ngờ đứa bé chếttrên tay mẹ nó. Ấy, Thiệu Lâm à, con có đang nghe không đấy? Nói chuyệnđi
- Có, con đang nghe
- Thiệu Lâm, con về đi, mẹ có lời muốn nói với con
Về? Chu Thiến nhíu mày, cô hoàn toàn cóthể tưởng tượng người nhà Tống gia sẽ nói gì với cô. Cô thật sự khôngmuốn nghe nên từ chối:
- Thời gian này con không rảnh,tạm thời không thể về, chờ lúc nào rỗi con sẽ về. Ai, điện thoại sắp hết pin rồi, con cúp đây
Nói xong cũng không chờ Tống phu nhân đáp lời, vội vàng tắt điện thoại.
Quay đầu lại, thấy Tiểu Mạt chớp mắt tò mò nhìn mình. Cô hỏi:
- Sẩy thai? Ai sẩy thai?
Sau đó giật mình:
- Là Văn Phương kia?
Cô gật gù:
- Quả nhiên là người làm trời nhìn, loại đàn bà phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sẽ chẳng có kết cục tốt!
Tiểu Mạt đi đến bên Chu Thiến, kéo Chu Thiến ngồi xuống bên giường nói:
- Thiệu Lâm, trước kia sở dĩ cậurời khỏi Triệu Hi Thành là vì đứa bé, giờ đứa bé đã không còn, cậu vàTriệu Hi Thành đã không còn trở ngại gì, cậu có quay về Triệu gia không?
Chu Thiến suy nghĩ một hồi, cô đứng lên,đi đến bên cửa sổ, nhìn hoàng hôn bên ngoài đang bao phủ lên cảnh vậtánh sáng vàng rỡ, cây cối, nhà cửa đều phủ bóng hoàng hôn khiến người ta như bị áp lực nặng nề.
Chu Thiến dựa vào cửa sổ, tóc buông trênvai, gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc xẹt qua má, cô vuốt tóc, động tác nhẹ nhàng, thong thả, sau đó khẽ nói:
- Tiểu Mạt, mình không muốn về.Nghe tin đó rồi lòng mình rất loạn. Trước kia mình rất hận Văn Phươngnhưng nghe cô ta sẩy thai mình cũng chẳng vui lên tí nào, chỉ có cảmgiác chết lặng. Thời gian này, mình vẫn luôn nghĩ, thật ra giữa mình vàHi Thành không chỉ là vấn đề đứa bé…
- Trước đó, mình từng nghĩ mìnhcó thể tìm được hạnh phúc trong căn phòng lớn đó. Ở đó, mình không cầnlo lắng kiếm sống, người nhà họ Triệu cũng tốt với mình lắm, Hi Thànhcũng vì mình mà tự thay đổi, có một thời gian, mình thật sự cảm thấymình là người hạnh phúc nhất trần đời. Nhưng đến khi xảy ra chuyện kia…Lúc đó mình mới hiểu, hạnh phúc nằm trong tay người khác là thứ hạnhphúc mong manh nhất. Mình cái gì cũng phải dựa vào Triệu gia, một đồngmột hào cũng là nhận từ họ cho nên tự nhiên phải nhận sự sắp đặt của bọn họ. Vừa có chuyện xảy ra, sự hi sinh của mình sẽ thành đương nhiên.
- Cho dù là trong lòng Hi Thành,anh ấy cũng sẽ cho rằng mình bỏ đi là quá đáng, trong lòng anh ấy có lẽcho rằng, cho dù mình có bị tủi thân thế nào cũng có thể chịu đựng vìtình cảm của hai người. Cậu xem, tiềm thức của bọn họ đều cho rằng mìnhlà thứ yếu, cảm thụ của mình cũng là thứ yếu. Xét đến cùng, chẳng phảilà vì mình dựa vào bọn họ nên bọn họ là chính, mình là phụ sao? Nếuchuyện này không thể thay đổi, chuyện Văn Phương qua rồi cũng sẽ vẫn cónhững chuyện khác ngăn cản bọn mình.
Những lời này khiến Tiểu Mạt như có cảmgiác rơi vào đám mây mù. Cô đi đến bên Chu Thiến, học theo cô dựa vàocửa sổ rồi nhìn vành tai cong cong của cô nói:
- Cậu nói nhiều như vậy nhưngmình không hiểu cậu muốn thế nào. Theo mình thấy, Triệu Hi Thành yêucậu, đó là chuyện rõ ràng. Cậu yêu Triệu Hi Thành, mình cũng nhìn rađược. Văn Phương có thai là chuyện trước kia linh hồn cậu bị thay đổi,anh ấy phản bội Tống Thiệu Lâm chứ không phải cậu. Hơn nữa, cậu đã thathứ chuyện quá khứ của anh ấy. Trước không có đứa bé, mọi thứ đều trongsáng, giờ chẳng phải phù thủy bị tiêu diệt, hoàng tử và công chúa sốngcuộc sống hạnh phúc sao? Cậu nói nhiều như vậy khiến mình hồ đồ mất rồi.
Chu Thiến cười cười rồi ôm cánh tay Tiểu Mạt, cùng nhau ngắm mặt trời đang dần khuất núi.
- Tiểu Mạt, cậu đừng lo lắng chomình, yên tâm, mình sẽ không tự làm khổ mình. Mình chỉ muốn nắm giữ hạnh phúc trong tay mình. Nếu thực sự muốn sống hạnh phúc cùng Hi Thành thìnhất định phải làm cho bọn họ học cách tôn trọng mình, đặt mình ở địa vị ngang hàng. Để làm được điều này, mình nhất định phải tự lập, không thể lại dựa vào bọn họ! Nếu không, cái gọi là tôn trọng chẳng qua chỉ lànói suông mà thôi
Chu Thiến nhìn ra ngoài cửa sổ, khóemiệng cười tự tin, đôi mắt đẹp sáng bừng. Ánh chiều tà chiếu lên mặt côkhiến khuôn mặt xinh đẹp của cô như tỏa sáng.
Lúc này, Tiểu Mạt đột nhiên kêu lớn:
- Ai, bị muộn rồi.
Chu Thiến cũng quay người, tối còn phảiđi làm nữa. Hai người quay về là chuẩn bị cơm nước, tắm rửa rồi đi làmnhưng Tống phu nhân vừa gọi điện thoại khiến hai người quên hết mọi thứ. Chu Thiến nhìn đồng hồ nói:
- Không kịp nấu cơm rồi, chúng mình tắm rửa đi, ra ngoài mua đồ ăn tạm vậy
Hai người tắm rửa rồi đến quán ăn ven đường ăn tạm, sau đó vội vàng đi làm.
Vẫn may, đến quán bar cũng chưa quá muộn, hai người thay đồng phục, bắt đầu chuẩn bị mở cửa.
Thời gian dần trôi, khách càng lúc càng đông. Đến 9h thì chỗ nào quán bar cũng có người, nhạc chát chúa, vô cùng náo nhiệt
Chu Thiến cùng mọi người xoay như chong chóng.
Quản lí đột nhiên tìm cô, bảo cô bưng một chai rượu vào phòng Vip. Chu Thiến mừng rỡ đồng ý, trước kia nhữngkhách mà quản lý kêu cô phục vụ đều rất hào phóng, boa không ít tiền.
Chu Thiến bưng khay đến trước cửa phòng,gõ cửa rồi mới vào, nhìn người bên trong thì không khỏi thoáng sửng sốt. Đây là phòng Vip rộng nhất, có thể chứa mấy chục người nhưng giờ ở đólại chỉ có một người ngồi.
Triệu Hi Thành.
Chu Thiến đoán anh sẽ đến tìm cô nhưng không ngờ anh lại đến đây.
Anh mặc bộ âu phục màu đen xa xỉ, khuônmặt lạnh lùng có chút tiều tụy, lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, người anhtỏa ra hơi thở lạnh băng khiến độ ấm trong phòng giảm đi mấy phần. Anhnghe tiếng thì xoay người nhìn về phía cửa, khuôn mặt lạnh băng nháy mắt trở nên hiền hòa, vui mừng đứng lên nhìn cô khẽ gọi:
- Thiệu Lâm.
Chu Thiến đi tới, ngồi trước bàn trà, đặt khay lên bàn, chuẩn bị ly rồi hỏi:
- Có cần mở ra luôn không?
Triệu Hi Thành vội kéo cô lại:
- Thiệu Lâm, em đừng như vậy, anh đến đây là để tìm em chứ không phải để uống rượu
Chu Thiến ngẩng đầu nhìn anh, nói:
- Nhưng giờ là giờ làm việc của em. Anh đến đây chính là khách