Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng

Chương 7-1

Nếu đã trốn không thoát, tình huống tệ nhất cũng đã xảy ra, Nghênh Hạ cũng bình tĩnh tiếp nhận, nên sau khi nàng nghỉ ngơi, liền muốn ra ngoài tham quan.

Giờ nàng đã thay quần áo Đường triều, một cái áo màu hồng nhạt, dưới cũng là váy dài cùng màu, đeo một chiếc thắt lưng mềm mại, buộc lại thành cái nơ nho nhỏ.

Quả nhiên nữ nhân Đường triều xưng phóng khoáng cũng không sai, cách họ ăn mặc rất mát mẻ, da thịt lộ ra rất nhiều, mà nàng thích nhất chính là tóc do chính mình sáng tạo.

Búi tóc cao cao, phía trên cắm trâm hoa, từng đóa hoa nho nhỏ trên đầu leng keng rung động, cũng là một sự đặc sắc riêng.

Tuy rằng cảm thấy rất giống diễn phim cổ trang, nhưng nàng hóa trang cũng không tệ lắm, ít nhất ở cổ đại mà nói..., nàng cũng xem như là nữ tử mĩ lệ, hơn nữa màu hồng khiến nàng thoạt nhìn có vẻ mảnh mai động lòng người, có chút mùi vị nữ nhân.

Đi ra ngoài hẳn sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt sắc lang! Nghĩ đến đây, hư vinh nữ tính không khỏi dâng lên.

"Tốt lắm, ta muốn ra ngoài." Nàng hỏi nha hoàn bản đồ, bằng không cũng phải lấy bút viết địa chỉ phủ Vương gia, như vậy xuất môn mới không sợ lạc đường.

"Đi đâu?"

Một tiếng nói quen thuộc truyền đến, tất cả nha hoàn ở bên cạnh Nghênh Hạ cùng một lúc như nhũn hai chân như ra vậy, đống loạt quỳ xuống.

Thật là oai phong, vừa xuất hiện tất cả mọi người đều quỳ xuống đón tiếp, khó trách một đám người muốn quyền vị.


Tuy rằng trường hợp như vậy Lan Ngọc đã trở nên quen thuộc rồi, bất quá hắn nhìn thấy vẻ mặt Nghênh Hạ không quen cũng không thích, lập tức ra lệnh, "Các ngươi lui ra."

" Dạ "

Bọn nha hoàn như tiểu cẩu nghe lời rời đi, còn lại hắn và Nghênh Hạ.

"Ta không phải cũng nên quỳ xuống nghênh đón ngươi?"

Lời nói châm biếm của nàng cũng không khiến hắn tức giận, trái lại, hắn còn thân mật ôm lấy nàng, lực đạo mạnh khiến nàng thiếu chút nữa không thể hô hấp.

"Nói giỡn, ngươi là nữ nhân bổn vương, đương nhiên không cần, chỉ cần lúc ở trên giường quỳ nhiều một chút là được." Giọng điệu thì thầm của hắn mang hai nghĩa, ý nói hắn rất thích đêm qua nàng làm những chuyện như vậy.

Đêm qua, Nghênh Hạ rốt cục làm hắn thấy được cái gì gọi là băng hỏa ngũ trọng thiên, nhớ nàng luôn luôn cao ngạo lại quỳ giữa hai chân mình, dùng cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng hầu hạ hắn... Quả thực là giấc mộng tuyệt vời nhất của nam nhân.

"Này! Ta sắp không thở được." Nghênh Hạ đỏ mặt, trong đầu tự nhiên cũng hiện lên cảnh phong tình tối qua, hình ảnh cự kỳ nóng bỏng.

"Nàng thật xinh đẹp! Bổn vương cũng không biết y phục Đường triều mặc trên người nàng, lại có thể gợi cảm xinh đẹp như vậy." Hắn hơi tách người ra, đầu ngón tay của hắn cũng thuận tiện ma sát nửa phần trên bộ ngực sữa lõa lồ trắng như tuyết của nàng, thoạt nhìn như đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.

"Không được xằng bậy, một chút nữa bị lộn xôn tôi làm sao đi ra ngoài?"

"Một mình nàng?"

"Không được sao?"

"Tại sao ngươi không gọi bổn vương cùng đi?!"

"Ngươi là Vương gia đấy! Tôi sao lại không biết xấu hổ làm phiền ngươi."

"Nếu xấu hổ, vậy cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngươi bày tỏ một chút cảm kích."

"Cái gì cảm kích..." Lời còn chưa nói hết, nàng liền biết ý tứ của hắn, bởi vì bàn tay to của hắn đã không an phận dò vào trong váy nàng, ở trên đùi trơn nhẵn của nàng chậm rãi vuốt ve.

"Nàng không có thay quần lót?"


"Loại đồ này tôi mặc không quen, nhưng mà tôi có kêu sư phó may giúp ta vài cái quần lót hiện đại." Đáng chết, sao lại nói với hắn loại sự tình này! Thật sự rất mất mặt.

"Phải không? Vậy không phải là hù dọa người ta?"

"Đúng vậy! Anh nên nhìn biểu tình trên mặt sư phó, như là tôi không mặc quần áo mà đi trên đường vậy."

"Bổn vương thật ra rất hi vọng nàng không mặc quần áo..." Hắn thì thào, sau đó cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, cho nàng một nụ hôn mãnh liệt.

"Không nên như vậy... Sẽ có người thấy..."

"Bậy bạ, làm sao có người nhìn được, không muốn sống nữa sao." Hắn bá đạo bác bỏ.

"Được thôi! Tôi chỉ nhắc nhở anh mà thôi,làm gì mà hung dữ như vậy." Nàng chu miệng lên thầm oán nói.

Hắn lập tức mềm lòng, "Bổn vương xin lỗi nàng, bổn vương sẽ bồi thường." Bàn tay của hắn phủ lên đóa hoa mềm mại giữa hai chân nàng, sau đó xoa bóp, khiến cho nàng có từng trận khoái cảm.

"Tôi sẽ đứng không nổi..." Nàng thở dốc, hơi thỏ nóng bỏng phun trên mặt của hắn, hai tay không tự chủ được ôm lấy cánh tay hắn.

Hắn ôm lấy lấy nàng, đặt trên bàn, sau đó vén váy của nàng lên.

"Chờ một chút..."

Lời của nàng còn chưa nói hết, hắn đã đem hai chân của nàng tách ra, lộ ra đóa hoa phấn hồng non nớt, trên mặt nàng đỏ hồng mê người.


Lúc này, cách đó không xa có tiếng nói truyền đến.

"Có người... A..." Nàng muốn ngăn cản hắn, đáng tiếc bàn tay của hắn đã bá đạo âu yếm cánh hoa của nàng.

Lý Lan Ngọc vươn hai ngón tay đặt lên môi nàng, nhẹ giọng nói: "Suỵt! Không phải nói sợ người ta thấy sao? Vậy không cần kêu lớn tiếng như vậy, tuy rằng bổn vương biết nàng rất thích."

Thích cái đầu anh! Người đàn ông này nói chuyện kiêu ngạo như vậy, thật sự là khiến người tức chết đi được, rõ ràng hắn làm xằng làm bậy trước, bây giờ còn nói nàng phải cố gắng gượng.

Quan Nghênh Hạ vẫn nhắm hai mắt lại, hưởng thụ bàn tay của hắn nhàn nhã vuốt ve đóa hoa hơi hơi ướt át của nàng, cảm giác được toàn thân tê tê dại dại, thật không thoải mái.

"Không nên như vậy! Nếu bị người ta nghe được..." Nàng kháng cự lại dục vong nói.

"Nàng không cần la quá lớn là được rồi."

"Làm sao có thể... A..." Nàng thét lớn, cảm giác được có một cái gì đó cứng rắn bá đạo xâm nhập vào trong cơ thể của mình, tràn đầy khiến nàng sắp không thể hô hấp.

Không cho nàng có cơ hội cự tuyệt hắn, một khi tiến vào trong cơ thể ngọt ngào của nàng, hắn lập tức tận tình hưởng thụ khoái cảm thoải mái bị hoa huy*t chặt chẽ kia gắt gao vây quanh, lại muốn càng nhiều, cũng liều lĩnh say sưa kéo ra đút vào.

"A..." Quan Nghênh Hạ nhịn không được thét to.