Chương 6:
Lúc Nghênh Hạ phát hiện mình đang cùng Lý Lan Ngọc ở chung trong một không gian nho nhỏ, muốn trốn đã không còn kịp.
Áo ngủ trên người nàng bị bàn tay của hắn vô lễ cởi ra, chỉ còn lại có quần lót, đột nhiên hành động như vậy khiến nàng hoảng sợ.
"Anh làm gì vậy?"
"Như vậy để xem ngươi trốn như thế nào?"
"Không cần..." Nàng thở gấp muốn né tránh, nhưng là càng là di chuyển, bộ ngực sữa nở nang kia càng lay động mê người.
Hắn đơn giản một phát bắt được hai tay của nàng, đem nàng đặt trên xe ngựa, ánh mắt nóng rực tham lam thưởng thức bộ ngực sữa mỹ lệ kia.
"Không được nhìn."
"Đương nhiên phải nhìn."
Khuôn ngực mềm mại trắng nõn cao ngất như hai ngọn núi kia ở trước mắt hắn hơi hơi lay động, làm cho người ta nhịn không được muốn hung hăng cắn một ngụm, chớ đừng nói chi là hai nụ hoa đáng yêu trên đỉnh kia.
"Thật đáng yêu." Hắn thì thào nói nhỏ, kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng ở trên nụ hoa kia chà sát.
Luồng điện tê dại lập tức từ ngực truyền đến, cơ thể Quan Nghênh Hạ không khỏi khẽ vặn vẹo, xấu hổ muốn né tránh hắn trêu đùa.
"Dừng tay, không được phép chạm vào tôi."
"Ngươi vẫn không rõ sao? Ngươi bây giờ đã không có lựa chọn, bổn vương đã cho ngươi cơ hội, bổn vương sẽ không ngu ngốc nữa."
"Trừ phi anh cường bạo tôi, bằng không đừng có mơ là tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp với anh."
"Cũng tốt thôi, dù sao bổn vương cũng không thích nữ nhân nhu thuận, như vậy chơi không thú vị."
Mặc kệ mình nói như thế nào, hắn đều có cách phản bác, nàng tức giận nghĩ lại dùng đầu gối đá hắn, nhưng lần này hắn đã có kinh nghiệm, hắn đem nàng ôm đến trên đùi của mình, để mặt nàng hướng phía trước xe ngựa.
Bàn tay to của hắn nắm bộ ngực sữa tuyết nộn của nàng, tà mị vuốt ve.
Hai tay Nghênh Hạ chộp lấy tay hắn, lại không ngăn cản được, ngược lại giống như khát vọng hắn vuốt ve mình.
"Ngươi có thể giãy giụa, có thể kêu to, chỉ cần rèm cửa này bị xốc lên, ngươi đoán thử coi người ở phía ngoài sẽ thấy cảnh xuân mê người như thế nào?"
Đương nhiên sau khi bị người khác nhìn thấy bộ dạng nàng gần như trần truồng bị đang ông đùa bỡn, nàng sao có thể gặp người khác nữa!
"Anh đúng là vô lại, ác bá!" Nàng xấu hổ giận dữ muốn xoay người đánh hắn, lại bị bàn tay của hắn dùng sức đè lại, nàng chỉ có thể dựa vào trên người của hắn.
Cho dù hai tay muốn kéo bàn tay không an phận trên người mình ra, nhưng chỉ như càng thêm chọc giận nam nhân phía sau.
Hắn tức giận con mèo hoang nhỏ không biết nghe lời, lại bị khiêu khích hưng phấn không thôi, lưng tuyết trắng của nàng ma sát ngực của hắn, không ngừng mê hoặc hắn.
Bàn tay to của hắn trên khuôn ngực mê người của cô gái vuốt ve, ngón tay cũng nhẹ nhàng lôi kéo nụ hoa nho nhỏ kia, mê muội nhìn chúng bị chính mình đùa bỡn thức tỉnh, bày ra màu đỏ tươi sáng bóng, thoạt nhìn càng giống đậu đỏ.
"Không cần..." Nàng khẽ cắn chặt môi dưới, không cho mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, một mặt là bởi vì bên ngoài màn cửa còn có phu xe, mặt khác là nàng không muốn để cho hắn quá mức đắc ý.
Không hề thỏa mãn với việc chỉ đùa bỡn nửa người trên của nàng, tay trái của hắn chậm rãi dời xuống, từ phía trên quần lót của nàng thăm dò vào...
Mỗi lần bị đụng chạm hoa viên thần bí, Nghênh Hạ lập tức đỏ mặt, gắt gao
kẹp hai chân lại, không cho hắn có cơ hội từng chút thăm dò vào.
Nhìn thấy thế công của mình bị ngăn cản, hắn đương nhiên là không cho phép, hai tay ôm lấy eo của nàng, sau đó nhấc lên.
"Ngươi làm gì?"
Hắn thừa cơ đem hai chân của mình chen vào vào chân nàng, sau đó lại kéo nàng ngã vào trước ngực của mình, lần này giữa hai chân nàng có hắn, chỉ cần hai chân hắn mở ra, nàng đừng mơ tưởng khép hai chân lại.
Tư thế xấu hổ như vậy... cũng chỉ có nam nhân dâm đãng này biết.
"Anh đừng nghĩ... A..." Nàng mắc cỡ đỏ mặt giãy giụa, muốn khép hai chân lại, nhưng hắn đã yên tâm vươn tay tiếp tục công kích.
Thân thể mềm mại của Nghênh Hạ run rẩy như là bị điện giật, nhịn không được phát ra tiếng ngâm khẽ, bởi vì bàn tay của hắn lại thăm dò vào quần lót của nàng, đặt nhẹ trên mặt đóa hoa ướt át.
Từ trong đóa hoa không ngừng chảy ra ái dịch trong suốt rất nhanh liền lây dính tay hắn, dục vọng khiến nàng xuân tâm nhộn nhạo tất cả đều biểu lộ không bỏ sót chút nào.
"Nha đầu, thích bổn vương sờ ngươi như vậy sao?" Hắn ở bên tai của nàng thở dốc nỉ non, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ của nàng, khiến nàng nổi da gà.
"Không cần..." Nàng muốn đẩy tay hắn ra, lại luyến tiếc khoái cảm hắn mang đến, tâm tình mâu thuẫn ở trong lòng giao chiến.
Đột nhiên, nàng cảm giác được lưng tuyết trắng không tỳ vết của nàng bị đầu lưỡi liếm, mặt trên lưu lại nước bọt sáng lóng lánh.
Nàng nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ, rốt cục đạt đến cao trào lần đầu tiên, sau đó cả người trống rỗng nhu nhược nằm ở trong ngực của hắn, mặc hắn khinh bạc.
Nhìn thấy nàng đầu hàng, Lý Lan Ngọc hưng phấn ôm lấy nàng, giống như là ôm trẻ mới sinh vậy, như vậy hắn có thể mút được nụ hoa nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, tay kia thì có thể âu yếm đóa hoa ướt át của nàng.
Lý trí Quan Nghênh Hạ nói cho nàng biết là không thể, nhưng giữa hai chân vẫn không ngừng chảy ra ái dịch mê người.
Lan Ngọc say sưa thưởng thức đóa hoa kiều diễm ướt át kia, đưa ngón tay chậm rãi thăm dò vào trong hoa huy*t chặt chẽ.
"A..." Nàng khẽ kêu một tiếng, cho dù cảm thấy như vậy rất xấu hổ, nhưng vẫn không ngăn được loại khoái cảm thoải mái này truyền khắp toàn thân.
Hai tay của nàng hờ hững ôm lấy hắn, hắn lại đem nàng đặt ở trên đùi của mình, đem dục vọng sớm cứng rắn kia nhẹ nhàng đụng chạm trước đóa hoa của nàng.