Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 762: Giống một người đàn ông

Mọi người chưa kịp suy nghĩ, màn hình hiển thị của cả căn cứ đều sáng lên, đồng thời thay vào đó là một video hình ảnh giống hệt nhau!

Lúc tất cả mọi người nhìn thấy tín hiệu video này, bất kể là nhân viên kỹ thuật hay là người chỉ huy đều giương mắt mà nhìn, hoàn toàn quên mất công việc, thậm chí ngay cả hít thở cũng quên mất. Toàn hiện trường, tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy rõ.

- A…nhẹ chút xíu…bảo bối…….A …con làm mẹ đau rồi…

- Mẹ yêu, mẹ càng ngày càng phóng đãng rồi, thật là giống con heo mẹ trong thời kỳ động dục…

- Còn không phải do đứa hư hỏng như con dụ dỗ ư!

Trong hình là một sảnh lớn với ánh đèn êm dịu, trang trí lộng lẫy, trên ghế sô pha đang có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nước da trắng trẻo, và một chàng trai trẻ da trắng trên hai mươi tuổi, liều chết ở bên nhau triền miên.

Trong tiếng trụy lạc, tất cả mọi người đều nghe rõ mối quan hệ của đôi nam nữ đó, cũng chính vì vậy, dù cho là cách nhìn của người Mỹ có nếp sống cởi mở, đây cũng là việc quá chấn động!

Trong số những người này, có người không ngừng nuốt nước miếng, có người lại cảm thấy ngại ngùng nhưng lại nhịn không nổi mà xem tiếp.

Sắc mặt tái mét nhất, đến nỗi không đứng vững nữa lại là Cục trưởng Robert.

Dần dần, mấy người cấp dưới tương đối thân với Robert cuối cùng cũng biết được cặp mẫu tử trên hình là ai!

- Cục…Cục trưởng…Ngài…

Lúc một viên quan chỉ huy định thần lại, sau khi mở miệng nói mấy chữ, những người khác đều bỗng bừng tỉnh!

Lúc này hai mắt của Robert đã vô thần, ngẩn người tại chỗ, đối với mọi chuyện bên ngoài hoàn toàn không có nhận thức, trong mắt ông ấy, ngoại trừ vô số hình ảnh của cặp mẫu tử điên cuồng không mảnh vải che thân trên màn hình đó, thì không còn gì khác.

Nhìn thấy tình hình trên đài chỉ huy, một số nhân viên kỹ thuật đứng gần đều nghe rõ đầu mối, mới bừng tỉnh, cặp mẫu tử hoang đường đó lại là người nhà Cục trưởng.

Cái vở kịch mục thối nát này, thực sự khiến các nhân viên kỹ thuật đang xem nhiệt tình được mở rộng tầm mắt !

Và không ít người hiểu rõ Robert, họ biết cặp mẫu tử đó không phải ruột thịt, chỉ vì sau khi vợ trước của Robert với ông ấy ly hôn, nên Robert nuôi dưỡng con trai, còn người phụ nữ xinh đẹp đó là vợ kế Robert mới lấy hai năm trước, đưa về nhà để chăm sóc con trai.

Nhưng mà, cho dù không phải quan hệ huyết thống, vụ bê bối của gia đình như vậy, xảy ra cũng đủ gay go rồi, mà lại còn phát ra trước mặt tất cả các nhân viên nòng cốt của Cục điều tra liên bang!

Robert tất nhiên không thể giết hết số người này để che đậy tin tức, cũng không có cách ngăn cản tất cả những chuyện này, mới trở nên ngơ ngác, đứng tại chỗ bất động như vậy!

Đúng lúc này, cặp mẫu tử trên màn hình lại tiếp tục truyền lại tiếng nói chuyện không rõ ràng…

- Con heo mẹ này…Thế nào? Có phải con khỏe mạnh hơn cha con nhiều không?

- Ồ……con yêu, đừng ở trước mặt mẹ nhắc đến cha con…Người đàn ông đó, đã một năm rồi không giống một người đàn ông…thật mất hứng. Sớm biết trước thì đã không lấy ông ấy, hóa ra làm Cục trưởng Cục điều tra cũng không được bao nhiêu tiền…

- Thế thì không được, nếu như mẹ không lấy cha con, con làm sao quen được con heo mẹ này chứ?

- Đáng ghét à, không được gọi là heo mẹ này nọ…

Người phụ nữ đó cười thẹn, nhưng lại hoàn toàn không có ý trách móc, ngược lại rất thích cách gọi như vậy của đứa con trai không có quan hệ huyết thống.

Nghe thấy những lời này, nét mặt của tất cả nhân viên trong căn cứ đều vô cùng quái dị, rất nhiều người nhịn không được, cười một cách điên cuồng.

Các nhân viên cao cấp đều giả vờ như không có gì, quay đầu đi, nhưng cơ thịt trên mặt lại co giật, hiển nhiên đã lộ rõ nội tâm không bình tĩnh của họ.

Robert một tay vịn vào lan can bằng kim đỏ bừng, trong mắt hiện rõ những tia máu, đột nhiên điên cuồng gào thét lớn tiếng:

- Đập vỡ !! Đập vỡ !!! Đập vỡ hết toàn bộ số màn hình này ngay!!

Thấy ông ta kích động như vậy, một người trợ lý nhanh chóng bước lên, lo lắng vịn lấy vai ông ta.

- Cục trưởng! Đừng nên như vậy, chúng ta không thể làm loạn thế trận!

- Cút ngay !!

Robert giống như con dã thú phát điên, từ trên đài chạy xuống, xông tới bên cạnh một cái màn hình gần nhất, cầm một cái ghế lên đập vỡ!

“ Ầm! Choang!”

Tia lửa điện bắn ra, một chiếc màn hình đã bị đập nát như vậy!

- Mau ngăn cản Cục trưởng lại !! Ông ấy không kiểm soát được rồi !!

Một viên sĩ quan thấy thế, vội chỉ huy những người phía dưới chặn Robert lại, không thể vì một mình ông ta xấu hổ và tức giận mà hủy cả căn cứ này, phải biết rằng tin tức được nối lên màn hình này rất không bình thường!

Vài tên đặc công khỏe mạnh vội xông lên chặn Robert lại, thời khắc quan trọng này, họ bất chấp tôn ti cấp bậc, bảo vệ căn cứ trước rồi hãy nói!

- Buông tôi ra! Buông tôi ra!! Bọn khốn khiếp này! Muốn ăn đòn hả !! ? Tôi là Robert Muller! Tôi là cấp trên của các người!!!

Thân hình mập mạp của Robert ra sức vùng vẫy, nhưng làm sao cũng đấu không lại số đặc công trẻ tuổi thân thể cường tráng này, phí công đến cùng cũng chỉ có thể thở hổn hển, giống như chó rơi xuống nước sắp chết vậy.

Vài tên quan chỉ huy đi xuống thềm, bao vây trước mặt Robert, vẻ mặt lúng túng nhìn vị cấp trên này.

- Cục trưởng, chúng tôi biết việc này đối với ngài đã kích rất lớn, nhưng xin ngài lấy đại cuộc làm trọng, đây không phải lúc lo chuyện cá nhân. Trước tiên, chúng ta phải làm rõ tại sao Mossad lại tấn công chúng ta, sau đó dự kiến tổn thất, tiến hành phòng vệ và đấu tranh.

Một viên sĩ quan nói.

Robert lại bỏ ngoài tai, chỉ ở đó lắc lắc đầu, lẩm bẩm:

- Đó không phải sự thật…không phải sự thật…Sao họ có thể đối xự với tôi như vậy…Một tay ta nuôi lớn đứa con này…Sao nó lại đối xử với cha nó như thế…

Nói đúng chỗ xúc động, Robert kiềm chế không nổi vẻ mặt mếu máo và lại khóc, khiến không ít cán bộ ở xung quanh đều động lòng trắc ẩn.

Tuy chỉ là vụ bê bối gia đình như vậy, nhưng nhất định sẽ khiến Robert không còn cách nào tiếp tục giữ chức Cục trưởng, cũng phải từ vị trí ngồi tít trên cao này bước xuống thôi.

Nhưng mà, ở góc độ một người cha , một người chồng, một người đàn ông mà nói, cho ông nhìn thấy những hình ảnh như vậy, quả thật quá tàn nhẫn, thật là còn đau đớn hơn giết chết ông ta…

Đúng lúc mọi người đang im lặng, đột nhiên, báo động của cả nội bộ căn cứ lại bỗng vang lên!!

“Tít tít tít…”

Âm thanh chói tai truyền đến tai mọi người, mà đèn báo động ở trên tường cũng nhấp nháy nhanh!

- Chuyện gì vậy?

- Không xong rồi! Là kẻ thù xâm nhập!

Vừa nãy còn đang suy nghĩ đối phó với tấn công của hacker như thế nào, vậy mà lúc này Tổng bộ đã bị xâm nhập, mọi người đều trở tay không kịp!

Không đợi các đặc công và sĩ quan đó tiến hành công tác phòng vệ, mọi người lại đột nhiên nghe thấy ngoài bức tường phía bắc của căn cứ truyền lại một tiếng động “Ầm ầm”

“Ầm”.

Một tiếng nổ sập trầm đục nặng trình trịch, trên bức tường lớn phía bắc, đột nhiên bị mở ra một khe lớn!

Giữa lúc đất đá bị cuốn lên, một bóng người giẫm lên những mảnh vỡ lộn xộn, một tay xua tan khói bụi mù mịt trước mắt, từ từ bước về phía mọi người.

Khi bóng người dần dần rõ nét, mọi người mới nhìn thấy rõ, đó là một người đàn ông châu Á tướng mạo bình thường, ăn mặc thư nhàn.

Đại đa số mọi người đều kinh ngạc và nghi ngờ, mấy nhân vật cấp cao lại lộ ra vẻ mặt run sợ, hai mắt chăm chăm nhìn vào, khó có thể di chuyển nửa bước!

- Minh……Minh Vương.

- Sao lại có thể như vậy, hắn thật sự chẳng sao cả!

Người đến đương nhiên là Dương Thần từ Los Angeles chầm chậm bay đến bên này, đương nhiên, “bay” với tốc độ trong mắt người thường thực ra có phần kinh hoàng.

Nhìn thấy màn hình của cả căn cứ đang chiếu cảnh mẫu tự đại chiến, Dương Thần gật gật đầu có phần hài lòng, không ngờ Macedonia thuộc hạ của Mossad làm việc khá như vậy, xâm nhập vào inte của FBI cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cái mình cần chính là kết quả này, hành hạ xác thịt không là gì cả, vết in trong tâm hồn mới dễ tàn phá con người nhất.

Nếu Cục trưởng Robert đã quyết định trù tính mưu hại mình, ý đồ thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, thế thì mình làm sao có thể thua ông ta. Cho nên, sau khi Macedonia nói với mình rằng vợ thứ hai của Robert với con trai ông ta có gian tình, Dương Thần không hề do dự bảo sát thủ Zero ở gần Washington đặt máy quay phim, về phần muốn quay được cảnh này đúng lúc thì tùy tiện lén lút bỏ xíu thuốc là hoàn toàn có thể làm được.

Từ từ bước đến gần trước mặt Robert và những người khác, Dương Thần mỉm cười chào hỏi họ.

- Xin lỗi, tôi nghĩ chắc các vị đang ra sức tìm tôi. Đáng lẽ tôi có thể đến sớm hơn rồi, nhưng vì bận ăn tối nên mất chút thời gian. Có điều trước khi tôi đến, lễ vật đã được đưa tới rồi, thế nào, mọi người đều thích chứ?

Dương Thần nói, cố gắng giảo mồm, ám chỉ màn vật lộn đặc sắc trên màn hình.

Robert đang bị đặc công túm chặt gào lên như muốn nhào về phía Dương Thần.

- Tên ác quỷ này ! Ác quỷ !! Sao mày có thể làm ra những chuyện khó coi như vậy?

Dương Thần mỉm cười một tiếng.

- Hình như Cục trưởng Robert đối với phim hành động của vợ và con trai mình không thể chấp nhận được thì phải. Nghĩ cũng phải, người vợ thân hình bốc lửa như thế, tôi cũng nhìn đến nỗi thấy bắt thèm. Đáng tiếc lúc đến đây quá gấp, nếu không tôi cũng không ngại đích thân đi nhà ông một chuyến, tâm sựvới vợ ông về lý tưởng cuộc sống rồi.

- Câm miệng! Câm miệng! !

Cơ mặt Robert run mạnh, nói lớn với số đặc công bên cạnh:

- Còn ngẩn người ở đó làm gì!!? Mau giết hắn!! Giết hắn!!

Nhưng mà, mệnh lệnh của ông ta lại không có người nào hưởng ứng.

Tất cả những nhân viên và đặc công phụ trách bảo vệ ở hiện trường đều ý thức mà rụt tại chỗ, không dám nhúc nhích. Đùa à ? Người ta đơn thân độc mã dám xông vào tận căn cứ Tổng bộ, vả lại không phải vào từ cửa, mà là cứng rắn dựa vào thực lực phá bỏ hơn mười tấm thép hợp kim dày đặc, bổ tường ngông nghênh xông vào, như thế còn là con người sao? Kẻ địch như thế, là người mà cấp bậc như họ có thể đụng chạm sao? Không chạy trốn đã là giỏi lắm rồi!

Sau khi Robert cảm nhận được tình hình này, bình tĩnh một chút, mặt như tro nguội.

Chuyển giọng khàn hỏi:

- Ngươi…Ngươi không bị mất đi năng lực?

Dương Thần nhún vai.

- Điều này khiến ông thất vọng rồi?

- Tại sao…Tại sao…Tướng quân Prandelli không có lí do gì lừa ta cả! Ta tận tai nghe thấy ông ấy nói ngươi đã mất hết năng lực !! Còn đặc biệt kêu ngươi cẩn thận nữa !!

Robert không cam lòng hỏi.

Dương Thần có chút gây khó dễ nói:

- Chuyện này ông phải hỏi ông ấy, làm sao tôi biết vì sao ông ấy lại nói vậy chứ, thật ra từ đầu đến cuối tôi đều không có nói rằng mình đã mất đi năng lực giết người.

Robert lộ vẻ sầu thảm cười.

- Nếu nói như vậy, Cédric và Stark, còn có tất cả những người trong Đội đột kích Hải Báo đều đã chết hết rồi…

Dương Thần nhìn xung quanh, vẻ mặt cười nói: -

- Người của Blue Storm có vẻ như không có ở đây, hay là ông kêu tất cả những người trong Blue Storm đến đây hết đi.

Nhìn thấy nụ cười vô hại của Dương Thần, mọi người lại vô cùng sợ hãi, người đàn ông này, tối nay muốn đến Cục điều tra liên bang tàn sát đẫm máu sao?