Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 639: Có mối thù với hắn sao?

Tại một phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện Nhân dân 1 ở Yến Kinh, dưới ngọn đèn mờ tối, trên giường bệnh một nam tử trẻ tuổi mặt xám như tro tàn, trong ánh mắt tràn đầy ảm đạm, dường như đã là cái xác không hồn.

Cô y tá đổi truyền dịch cho nam tử này thậm chí cũng không dám liếc mắt nhìn gã một cái, khẩn trương đổi một túi đường glu-cô, liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Nam tử mặc quần áo bệnh viện, đó chính là Dương Liệt người bị Dương Thần phế đi một thân võ công

Thời điểm Dương Liệt tỉnh lại, liền phát hiện đã nằm ở bệnh viện, hơn nữa toàn thân không chút khí lực.

Khi hắn ý thức được đan điền rỗng tuếch, hận không thể cắn lưỡi tự sát.

Sau khi từ Côn Lôn trở lại Yến Kinh, Dương Phá Quân an bài hắn trở thành thiếu tướng phòng giữ quân, vốn là triển khai kế hoạch lớn, hiện giờ lại thành phế nhân.

Dương Liệt không biết nên đối mặt Dương Phá Quân như thế nào, không biết đối mặt Dương Công Minh như thế nào... Cho nên, may mắn tin tức còn chưa truyền đi, nhưng vừa nghĩ sớm hay muộn đều phải gặp bọn họ, hắn hận không thể biến mất.

Nhưng, mối thù sâu đậm với Dương Thần, khiến hắn không cam lòng chết đi như vậy.

Lúc này, cửa phòng bệnh lại lần nữa mở ra, một người mặc áo dài màu trắng, một người đàn ông râu ria xồm xàm lôi thôi lếch thếch, mang theo nụ cười tà dị, đi tới bên giường bệnh.

- Chậc chậc, xem ra ngươi không có nội công, thật đúng là một tay trói gà không chặt a, như thế nào lại cần truyền dịch đường glu-cô.

Người tới, chính là Nghiêm Bất Vấn.

Dương Liệt lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, âm trầm nói :

- Nghiêm Bất Vấn... Ngươi còn có mặt mũi lại đây gặp ta...

- Dương đại thiếu gia, lời này là có ý tứ gì, ngươi là "Chiến hữu" của ta, ngươi bị phế đi võ công, ta đương nhiên phải đến thăm ngươi.

Nghiêm Bất Vấn cười nói.

- Hừ... Chiến hữu? Nếu không phải vì cái chủ ý thối của ngươi, muốn ta chen chân vào công ty giải trí Ngọc Lôi, còn an bài cái tên nữ nhân ngu xuẩn kia làm người đại diện của Tuệ nhi, làm sao có thể chọc giận tên cẩu tạp chủng kia, ta cũng đâu có hôm nay?

Dương Liệt cảm xúc có chút kích động nói.

Nghiêm Bất Vấn lắc lắc ngón tay:

- Mưu kế của ta, là không có bất cứ vấn đề gì, từ vết máu trên ngón tay Dương Thần có thể nhìn ra được, kế hoạch của ta là thành công, ngươi cần phải hiểu, kế hoạch của ta, mục đích là khiến Dương Thần cuối cùng động thủ giết người, lấy này khiến cho ngoại giới chú ý, tiếp cận đưa người Hồng Mông tới, chứ không phải bảo ngươi đi chọc giận Dương Thần, khiến Dương Thần phế võ công của ngươi, tất cả là do ngươi không biết sống chết, tự làm tự chịu.

- Ngươi nói cái gì?

Dương Liệt giận dữ, muốn đứng dậy hung hăng đánh Nghiêm Bất Vấn một quyền, nhưng hắn sớm không có công lực, hiện giờ giống như người thường, miễn cưỡng đứng dậy giơ một quyền, lại bị Nghiêm Bất Vấn một tay nắm chặt.

- Đừng động tay động chân, ngươi không xứng.

Nghiêm Bất Vấn cười lạnh, đem nắm tay mềm nhũn của Dương Liệt bỏ ra.

Dương Liệt cả người bị ném ở trên giường bệnh, bả vai co rúm, cúi đầu, thống khổ khóc lên...

Nghiêm Bất Vấn liền như vậy yên lặng nhìn, cũng không ra tiếng, ở trong mắt hắn, không có bất cứ tình cảm dao động nào.

Sau một hồi, chờ Dương Liệt khóc không ra tiếng, Nghiêm Bất Vấn mới mở miệng nói:

- Dương đại thiếu gia, ngươi... muốn biến thành Dương Thần không?

Dương Liệt mờ mịt ngẩng đầu, si ngốc hỏi:

- Cái... Cái gì?

- Ta hỏi ngươi, muốn trở thành Dương Thần sao? Muốn có được lực lượng giống như Dương Thần, thậm chí... còn mạnh hơn so với Dương Thần không?

Nghiêm Bất Vấn khóe miệng nở ra một nụ cười kỳ dị.

Dương Liệt ngây dại, hắn hoài nghi chính mình có nghe lầm hay không.

Nghiêm Bất Vấn khom lưng, mặt cúi xuống gần trước mặt Dương Liệt, thanh âm khàn khàn, ánh mắt lóe ra sáng bóng khác thường, tà mị cười nói:

- Nếu... Ngươi đem hết thảy đều giao cho ta... Ta sẽ cho ngươi thành thần...

Trong phòng bệnh mờ tối, nam tử tiếng nói thô ráp, giống như ác ma từ Địa ngục triệu tập.

...

Cùng lúc đó, Dương Thần đi tới Đường gia ăn cơm chiều, vô tâm vô tư nhếch miệng cười cũng không biết rằng, người nào đó đang đào càng ngày càng nhiều ổ gà trong tương lai của hắn.

Trên đường đến Đường gia, Dương Thần còn gọi điện thoại cho Christine ở nước Mỹ xa xôi và Ron ở Châu Âu, cuối cùng quyết định, khiến Ron phái một người đại diện đứng đầu thế giới và đoàn đội nghệ nhân đến Yến Kinh, làm chuyên gia cho Tuệ Lâm.

Họ nói chuyện phiếm với nhau, Ron rất là nhớ người chủ Dương Thần này, không ngừng hỏi Dương Thần khi nào thì về thăm, khiến Dương Thần vô cùng xấu hổ, trấn an một hồi mới chấm dứt.

Rốt cục đến nơi mà Đường gia sinh sống, cũng không cổ kính giống như trong suy nghĩ của Dương Thần như vậy, ngược lại là một biệt thự rất hiện đại mà thanh lịch.

Thiên Long cùng Diệp Tử tiễn hắn đến cũng không đi theo vào.

Cô bé Đường Đường kia sớm đã đứng ở cửa chính nghển cổ trông mong, nhìn thấy Dương Thần tới, bật người dẫn Dương Thần vào bên trong, vừa đi vừa nói:

- Đại thúc, chú định khi nào thì cùng mẹ cháu sinh một tiểu Đường Đường vậy? Chú lần này đã cứu mẹ cháu, cháu nghĩ bà ấy đã không chờ được phải lấy thân báo đáp.

Dương Thần một trận xấu hổ, "Tiểu Đường Đường" cái gì, cô bé này cũng đã đủ sức gây ép người, khoát tay nói:

- Trách không được mẹ cháu luôn nói cháu là đứa nhỏ xui xẻo, cái đầu quả dưa của cháu không thể bình thường chút sao, làm sao lại có người con nói mẹ mình như vậy.

- Cháu nói chính là lời nói thật nha, ưu điểm lớn nhất của cháu chính là thành thực.

Đường Đường cười vui nói:

- Không giống đại thúc chú, rõ ràng như vậy mà còn bày đặt thanh cao, nếu là cháu sớm đã lên giường rồi.

Lên giường? Dương Thần trong đầu chán ngán có chút ảo tưởng, Đường Uyển kia dáng người phụ nữ thành thục nóng bỏng, nếu vận động trên giường, hẳn là xinh đẹp như Kathleen... Phải biết rằng, dựa theo những gì Đường Uyển trải qua, cô kỳ thật vẫn là không có kinh nghiệm trong phương diện kia, tư vị trong đó, khẳng định càng không giống bình thường.

Nghĩ nghĩ, Dương Thần đều thiếu chút nữa đỏ mặt.

Cũng không biết Đường Đường là thật muốn như vậy hay là nói giỡn, hay là thật sự hy vọng mình cùng Đường Uyển phát sinh quan hệ gì.

Dương Thần không nghĩ quá sâu, đối với Đường Đường mà nói, nam nhân khác có lẽ không thể tiếp cận mẫu thân cô, nhưng Dương Thần lại khác, bởi vì Dương Thần trước hết được Đường Đường tán thành, sau đó mới cùng Đường Uyển có gút mắc cảm tình.

Mà lần này nếu không phải Dương Thần, Đường Uyển có khả năng đã rời khỏi Đường Đường, cho nên Đường Đường đối với ân nhân cứu mạng coi như "cha" của mình, cũng không bài xích.

Về phần người ba Phương Trung Bình, Đường Đường tuy rằng chấp nhận, nhưng cảm tình không quá sâu.

Lách qua mấy gian biệt thự tạo hình rất khác biệt, mới phát hiện diện tích Đường gia khá lớn, dù sao cũng là đại gia tộc, sinh sôi nảy nở, mỗi gia mỗi hộ có một ngôi biệt thự của chính mình cũng là điều có thể lý giải.

Chẳng qua người Đường gia ngày thường đều ở bốn phía Hoa Hạ, thậm chí ở nước ngoài kinh doanh, mỗi lần ở nhà cũng không nhiều, cho nên đa số phòng ở cũng đều trống không.

Đi vào một gian biệt thự ba tầng ở trung tâm nhất, trong đình viện, một mái đình hình tròn được tạo hình có phần hơi cổ, được thắp đèn sáng ngời.

Chỉ thấy trong đình bày một bàn tiệc rươu, vài người hầu chính qua lại bận rộn, ngồi ở giữa bàn tiệc là Đường lão gia cùng Đường Uyển đang đứng cười đón chờ.

Nhìn thấy Đường Đường dẫn Dương Thần đi vào, Đường lão gia liền dẫn đầu đứng lên, một đám người cũng đứng dậy theo, hoan nghênh Dương Thần.

Ở đây ngoại trừ Đường lão gia, Đường Uyển, Đường Tâm, Đường Hoàng là những người Dương Thần quen biết, mấy người nam nữ còn lại, chắc có lẽ cũng là người trong gia đình Đường gia, chỉ có điều Dương Thần chưa thấy qua.

Đường Đường vụng trộm ở bên cạnh Dương Thần nhỏ giọng nói:

- Đại thúc, mọi người hôm nay tới đều là người có quan hệ tốt với mẹ cháu, ngoại trừ cái chú Đường Hoàng kia.

Dương Thần cười cười, Đường Đường tuy rằng còn non nớt, nhưng cũng biết tình hình bên trong Đường gia hai phái tranh đấu.

Những người tới đây, ngoại trừ Đường Hoàng, những thành viên trung tâm của Đường gia đều đứng bên Đường Uyển, về phần Đường Hoàng, tuy rằng cạnh tranh cùng Đường Uyển , nhưng ở mặt ngoài công phu vẫn là làm được, cho nên tới tham gia bữa tiệc lần này cũng hợp tình.

- Dương Thần, hôm nay là yến tiệc gia đình, sợ cháu không được tự nhiên, nên cũng không gọi nhiều người, cháu là quý khách của Đường gia chúng ta, qua đây ngồi bên cạnh ta.

Đường lão gia cười chỉ hắn ngồi xuống bên cạnh, vừa là ngồi vào giữa ông cụ và Đường Uyển.

Dương Thần chào hỏi đơn giản mấy người của Đường gia, thời điểm cùng Đường Hoàng bắt tay, Đường Hoàng vẻ mặt thành khẩn nói:

- Đa tạ anh cứu đại tỷ, hôm nay uống nhiều vài chén.

Tuy rằng cùng Đường Uyển là quan hệ cạnh tranh, nhưng Đường Hoàng thật ra rất rộng lượng, Dương Thần có thể cảm nhận được, hắn ta là thật tâm vì Đường Uyển trở về mà cảm thấy vui mừng, có lẽ cũng vì thái độ như vậy, có thể khiến địa vị hắn cùng Đường Uyển ngang nhau cho tới bây giờ, chẳng sợ Đường lão gia đặc biệt chiếu cố cô cháu gái Đường Uyển này.

Sau khi mọi người ngồi xuống, mấy người chú thím của Đường Uyển đều bắt đầu kính rượu Dương Thần, Dương Thần cũng không phân biệt được ai laf con cả con thứ, tuy nói con trai út của Đường lão gia, cũng chính là phụ thân Đường Tâm, là con thứ ba, nhưng huynh đệ chị em Đường lão gia cũng có con cái, bởi vậy, xuất hiện "Thất thúc", "Cửu thúc", Dương Thần cũng sẽ không lấy làm lạ.

Dương Thần liên tục uống mấy chén rượu, còn chưa ăn miếng nào, nhìn trên bàn thức ăn phong phú, vừa bắt đầu muốn ăn, bỗng nhiên nhận thấy bóng dáng người làm cho hắn đau đầu đang hướng nơi này đi tới.

Chỉ nghe được tiếng cười sang sảng truyền khắp sân, một người tuổi còn trẻ mang theo một túi lựu lớn, ngẩng đầu mà bước đi tới, đồng thời hướng mọi người hô lớn:

- Các vị Đường gia, tôi mang trái cây đến cho mọi người đây.

Người này không phải Lý Độn thì là ai?

Đừng nói Dương Thần , chính là Đường Triết Sâm cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp như vậy, cũng không thể khống chế khóe mắt co giật.

Chỉ thấy Lý Độn một chút cũng không xem mình là người ngoài, đem túi lựu mua ở đầu đường đặt trên mặt đất, cười ha hả nói :

- Mọi người nhanh như vậy đã bắt đầu ư? Tôi trên đường mua trái cây cho nên đến muộn, nhưng chắc hẳn còn chỗ ngồi chứ?

Lý Độn tuy rằng rất ít lui tới Yến Kinh, nhưng không có nghĩa là mọi người không biết hắn, cháu ruột Lý gia là một trong song vương tại Yến Kinh, người Đường gia không thể không biết được.

Chẳng qua, người này cầm đến một túi lựu lớn nhiều nhất cũng chỉ tốn ba bốn tệ mua tới, liền như vậy muốn đến ăn chực cơm, cũng quá tệ? Quan trọng là..., tất cả mọi người đều hiểu được, không ai mời hắn tới ăn.

Phản ứng nhanh nhất vẫn là Đường lão gia, ông cụ ôn hòa mỉm cười vài tiếng, nói:

- Tiểu tử Lý gia nếu muốn đến góp vui, Đường gia chúng ta đương nhiên hoan nghênh, còn mang quà tặng khách khí quá, đến đây nào, mau ngồi vào vị trí, mọi người chịu khó chật chội một chút, chỗ ngồi vẫn còn à, quản gia lấy thêm bát đũa nhé.

Không hổ là người lớn tuổi, da mặt cũng dày lắm, chỉ một túi quả lựu, còn có thể nói thành "Quà tặng rất khách khí ".

Lý Độn thật đúng là không khách khí, chỉ huy người hầu mang thêm ghế nói:

- Cái kia... Ghế để ở bên cạnh Đường Tâm tiểu thư, tôi cùng Đường tiểu thư rất quen thuộc.

Đường Tâm thiếu chút nữa ngồi không vững mông rơi xuống đất, phẫn uất ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lý Độn, người này là làm sao vậy? Ở bệnh viện luôn nhằm vào chính mình, bây giờ còn ngồi bên người mình? Chính mình có thù oán với hắn sao?