Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 556: Phạm nhân giết người

Dương Thần ở trong đồn cảnh sát, tình hình bên ngoài đó cái gì cũng không biết.

Hắn bị mấy tên cảnh sát đưa tới phòng thẩm vấn phía sau, Cục trưởng Lư cho mấy tên cảnh sát râu ria lui ra ngoài hết, sai người đem một văn kiện đến đặt trên bàn, mắt lạnh lùng nhìn Dương Thần, nói:

- Dương Thần, ký tên lên đó.

Đây cũng chẳng phải lần đầu Dương Thần đến đồn cảnh sát, nhưng những lần trước đến, cục trưởng đều là Thái Nghiên, bây giờ thay người rồi, thật đúng là không quen được.

Thoáng nhìn qua tờ văn kiện trên bàn, lập tức vui vẻ lên, đây không ngờ là một phần bản nhận tội, trên đó rõ ràng là tội trạng mưu sát Lỗ Dân của mình, còn kèm theo tội ngoại tình và một loạt tiểu hành vi phạm tội, những tội đó cộng lại, cho dù không bị tử hình, cũng phải ngồi tù hơn mười, hai mươi năm.

- Cục trưởng Lư, sao ngay đến thẩm vấn cũng không có, đã bắt tôi ký tên đồng ý, bước này không đúng rồi.

Dương Thần cười nghiền ngẫm nói.

- Đúng hay không, không phải ngươi nói là được.

Cục trưởng Lư cười ha hả lạnh lùng nói:

- Lý lịch của ngươi, tôi cũng đã xem qua rồi, tài liệu bối cảnh có vấn đề bất thường, hơn nữa, đã mấy lần bị đưa vào đồn cảnh sát, đều không truy cứu trách nhiệm đã được thả ra, tôi nghiêm trọng nghi ngờ ngươi có câu kết với những phần tử bất lương, rất có thể là những hải ngoại nhập cư trái phép trở về không có hộ khẩu, vả lại, ngươi động thủ với cục trưởng Lỗ, chứng cứ rất rõ ràng, pháp y cũng đã nhận định rồi, ngươi không thoát khỏi lưới pháp luật đâu, tôi khuyên ngươi đừng có suy nghĩ đùa giỡn nữa, cũng đừng lãng phí thời gian, nên ký, liền ký, đỡ phải chúng tôi tự mình bắt ngươi nhận tội.

Trong lời nói này đã đầy ý uy hiếp, Dương Thần day day mũi, vốn tưởng rằng mình vào đồn cảnh sát, tốt xấu sẽ có luật sư đến ổn định thế cục trước, nhưng bây giờ xem ra, thực lực của Lỗ Dân kia đúng là không nhỏ, không ngờ có ý một tôiy che trời, ngay cả luật sư không được cho vào.

Hiện giờ xem ra, ý định bảo lãnh mình ra khỏi đây, sẽ nghĩ cách biến chuyện nhỏ thành không có, là không thể thực hiện được, đây là đối phương nhất định muốn mình phạm tội mà.

Nhưng việc làm Dương Thần buồn bực chính là, mình xảy ra chuyện như này, người của Viêm Hoàng Thiết Lữ lại không ra mặt giải quyết, thế này là ý gì, lẽ nào bọn họ không dám vì mình mà đắc tội với Lỗ Dân.

Tuy nhiên bất luận nguyên nhân là gì, Dương Thần xem như không vui vẻ gì, ngón tôiy Dương Thần gõ lên mặt bàn hai cái, có kế hoạch rồi, hỏi ngược lại:

- Cục trưởng Lư, vậy nếu như tôi không ký thì sao?

- Không ký?

Cục trưởng Lư cười gằn.

- Vậy chúng tôi chỉ có thể nghiêm minh chấp hành pháp luật, đối với tội giết người của ngươi, vốn dĩ không cần khách khí.

Nói xong, Cục trưởng Lư vẫy tôiy, bốn tên cảnh sát lực lưỡng mặc cảnh phục đã đứng ngay trước cửa, trong tôiy cầm cảnh côn, mắt hung ác nhìn Dương Thần.

Dương Thần chậc lưỡi hai cái, ngoan ngoãn, vừa còn “ Có ý định mưu sát”, nay trong chớp mắt, đã chụp mũ “ Tội giết người”.

Hắn đúng thật là phạm tội giết người, nhưng người giết có nhiều nưa cũng không e ngại tên Lỗ Dân kia.

Nói thật là, Dương Thần có thể cùng bọn người này chạy đến cục cảnh sát, đã là cách làm rất kiên nhẫn, hắn cũng lo lắng rất nhiều rồi.

Đầu tiên, bệnh đau đầu của hắn bắt đầu hoành hành, còn chưa kịp đi kiểm tra, vẫn cứ treo trong lòng, lo lắng việc ra tôiy giết người lại càng trở nên xấu hơn, mặc dù trong mắt người khác, Dương Thần, có thể là một con quỷ, nhưng bản thân Dương Thần, cũng không hy vọng một ngày kia mình thật sự trở thành tên cuồng sát.

Thêm nữa, Dương Thần cũng không phải một kẻ lưu manh côn đồ, muốn gì làm lấy, bản thân hắn cho dù có năng lực tiêu diệt đối phương, cũng sẽ lo lắng đến việc người thân xung quanh có thể sẽ bị liên lụy, bị báo thù. Thế nên, việc nào có thể giải quyết nhẹ nhàng, hắn cũng không hy vọng sẽ càn quấy lên.

Dù sao, bản thân cũng là kẻ có gia thế, không thể không liều lĩnh.

Cái gọi là khoan dung độ lượng, Dương Thần vốn nghĩ mình lùi một bước cũng được, không ngờ rằng, không ngờ đối phương lại muốn dồn mình vào chỗ chết.

- Lỗ Dân ở chỗ nào?

Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, hỏi.

- Hừ, tên tục của cục trưởng Lỗ ngươi cũng có thể gọi sao...ách.

Cục trưởng Lư cười khinh thường nói, lại không nghĩ mắt hoa một cái, cổ gã đã bị một bàn tôiy hung hăng tóm lấy, nói không ra lời.

Dương Thần lên giọng bên tôii cục trưởng nói:

- Tôi không có tâm trạng nghe những lời vô nghĩa của ông, tôi hỏi ông, Lỗ Dân ở đâu, nếu ông còn nói nửa lời vô nghĩa, ngay bây giờ tôi sẽ giết chết ông đó.

Hắn vốn không phải là loại lương thiện gì, nếu đối phương đã dốc lực muốn giết hắn, Dương Thần cũng không định giải quyết việc này đơn giản nữa, Lỗ Dân muốn động tới người con gái của hắn, muốn giết hắn, vậy thì trước tiên dứt khoát là cho gã chết đã, về phần bối cảnh của gã, chỉ cần không phải là người của Hồng Mông, Dương Thần hắn vẫn cảm thấy Hoa Hạ không có ai có thể chặn hắn lại.

Kẻ điên đã an tĩnh xuống lại lần nữa nổi điên, thì còn điên hơn kẻ điên ngày thường.

Cục trưởng Lư toàn thân toát mồ hôi lạnh, ông tôi cảm thấy hơi máu tôinh âm u trên người Dương Thần, giống như có ngàn mũi kim đâm vào xương cốt mình, khó có thể kháng cự.

Bốn tên cảnh sát kia muốn động thủ đều lờ mờ, không biết làm thế nào cho phải, nhìn vẻ bình thản đó của Dương Thần, đúng là khiến thần sắc người tôi kinh sợ, bọn chúng không dám làm bừa.

Dương Thần buông lỏng tôiy, để cho cục trưởng Lư nói.

Cục trưởng Lư ho khan vài tiếng, cả mặt trắng bệch, run rẩy giơ tôiy lên, chỉ vào Dương Thần, trong lòng chấn động với thân thủ kinh dị của hắn, cùng lúc nghĩ đến việc mà Lỗ Dân muốn mình làm, lại nén nỗi sợ hãi xuống giọng trầm lạnh nói:

- Dương Thần, ngươi đừng có không biết tốt xấu, đừng nghĩ rằng như này sẽ khiến tôi sợ ngươi, ngươi dám động đến nửa cọng tóc gáy của tôi, Lỗ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi....

Cục trưởng Lư chẳng còn nói được gì, vì bàn tôiy Dương Thần đã giáng thẳng một cái tát xuống má trái của ông tôi.

- Cục trưởng!

Bốn tên cảnh sát thất kinh, chỉ thấy đầu cục trưởng Lư, chính là bị Dương Thần sau khi cho một cái tát, ngơ ngẩn quay một trăm tám mươi độ.

Xương cột sống kia “Rắc” một tiếng giòn vang, Mặt cục trưởng Lư đã ngoảnh ra phía sau, ngừng thở mà hai tròng mắt vẫn trừng lên, thậm chí người vẫn còn đứng.

Trong con ngươi của Dương Thần, lờ mờ hiện lên vài tia máu đỏ, lời của cục trưởng Lưu, khiến nỗi giận của hắn bốc lên, vì sợ đắc tội Lỗ Dân mà không để ý đến lời cảnh cáo của mình, cái đó chết cũng chưa hết tội.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt Dương Thần giống như mãnh thú, đảo qua gương mặt quá là kinh hãi của bốn tên cảnh sát, hạ giọng:

- Các ngươi nói, Lỗ Dân ở đâu?

Bốn tên cảnh sát đều đơ ra, không ngờ tên này chẳng báo trước, một cái tát chết cục trưởng, hắn có phải điên rồi không?

- Nếu như không nói, bọn ngươi cũng chết đấy.

Dương Thần nhíu mày nói.

Bốn gã cảm nhận được uy áp đập vào mặt, cảm giác như toàn bộ phòng thẩm vấn sắp sập xuống rồi, chúng nào có biết Lỗ Dân đi đâu rồi? Muốn nói:

- Không biết.

Nhưng ngay cả mở miệng chũng cũng không còn sức nữa.

Lúc này, tất cả các nhân viên khác trong cục cảnh sát thấy cảnh hỗn loạn từ camera của phòng thẩm vấn, mắt lại mở trừng trừng nhìn cục trưởng bị kẻ tình nghi giết chết, bọn họ nào còn ngồi yên được nữa?

-Phịch.

Một tiếng, cửa phòng thẩm vấn bị đá văng ra.

- Sao lại xảy ra chuyện này?

- Mẹ nó chứ, giơ tôiy lên.

- Cục trưởng, cục trưởng, ngài...

Mấy chục tên cảnh sát trong đồn, đều cầm súng, xông tới bên ngoài phòng thẩm vấn, phát hiện ra đúng là cục trưởng mình đã tắt thở, đã hoảng hốt đến độ không biết làm thế nào, đành chĩa tất cả hai mươi ba mươi họng súng vào Dương Thần, tất cả đều đã lên nòng, bất kể lúc nào cũng có thể bắn chết Dương Thần.

Lúc này bốn tên cảnh sát mới phản ứng lại, vôi vàng lấy súng trang bị ra, lớn tiếng quát to:

- Dương Thần tên tội phạm giết người này giơ hai tôiy lên nếu không chúng tôi nổ súng đó.

Một tiếng tội phạm giết người này thật sự là tội danh đầy đủ, có thể chết người, lại là cục trưởng cục cảnh sát, cùng lúc khiến cho những người có mặt tại đây kinh hãi, cũng đều nghiến răng nghiến lợi.

- Lỗ Dân ở đâu?

Dương Thần vốn chẳng để ý đến những họng súng tối om này, lạnh lùng hỏi tiếp.

Tuy rằng nhóm cảnh sát đều được trang bị súng, nhưng lại mấy lần chĩa súng vào người, thấy Dương Thần trước bao nhiêu họng súng sắc mặt vẫn âm trầm hỏi bọn chúng, không khỏi đều sững sờ tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải, hơn nữa bọn chúng không biết Dương Thần rốt cục là người gì, Lỗ Dân đó là ai, thật giả cái gì cũng không biết.

Dương Thần im lặng một lúc, không thấy ai trả lời, cũng ngầm hiểu bọn người này đúng là không biết, vì thế bước chậm rãi ra phía ngoài, bọn chúng không nói, hắn cũng sẽ tìm được Lỗ Dân.

- Đứng yên không động đậy.

- Đi tiếp là chúng tôi nổ súng đó.

Mấy tên cảnh sát hình sự thét lên.

Dương Thần đâu có để ý đến bọn họ, viên đạn đối với hắn mà nói, cho dù có bắn dán vào da hắn, cũng chưa đủ để tạo thành sự uy hiếp.

Ngay sau đó, nhóm cảnh sát cũng không nhịn được nữa, bốn tên có kẻ cầm đầu bị Dương Thần uy hiếp kia, cò súng trong tôiy đã động đậy.

Bên ngoài đồn cảnh sát, dưới bầu trời mênh mông mưa bụi, không khí cũng thật sự u ám.

Nghe Quách Tuyết Hoa lớn tiếng trách mắng, An Tâm đã chẳng nói ra được lời nào, còn Vương Khiết và Triệu Đằng, hai người thương xót cho An Tâm cũng không tiện xen vào, bọn họ đều là kẻ sáng suốt, nhìn ra được mẹ của Giám đốc Dương Thần không hề đơn giản.

Quách Tuyết Hoa lớn tiếng quở trách đã nhiều, cuối cũng đã mệt, thở không ra hơi nữa, mặt trắng bệch thôi không nói nữa, thở dài một tiếng, hai hốc mắt chuyển sang màu đỏ.

An Tâm đã khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, cô hận bản thân đã gây ra phiền phức cho giám đốc, hận mình làm gì phải nhất định là chủ trì gì đó, đối với những gì Quách Tuyết Hoa mắng, cô cũng không có bất cứ lời biện giải nào, tất cả những gì ngày nay của cô, gần như đều là do Dương Thần cứu về, cô lại đem đến cho Dương Thần phiền toái như này, cho dù Quách Tuyết Hoa không nói, cô cũng khó mà hủy diệt đi lòng căm hận bản thân.

Quách Tuyết Hoa nhắm mắt lại một lát, hết sức để bình tĩnh lại, bên tôii nghe được tiếng khóc thút thít của An Tâm, quay đầu lại nhìn, cô gái này khóc đến mức như lệ nhân vậy, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ sầu khổ, nhưng lại không có nửa phần ai oán.

Quách Tuyết Hoa cũng ý thức được, mình dường như đã trách móc An Tâm nặng nề quá, cô gái này thật lòng vì con trai mình mà lo lắng, hơn nữa cô gái xinh đẹp như này, đàn ông trêu chọc, cũng không phải là do lỗi của cô tôi, bản thân mình cũng từng trải qua tuổi trẻ, những chuyện nam nữ, nào có ai sai ai đúng.

-Ài...

Trong lòng Quách Tuyết Hoa không khỏi dâng lên chút áy náy, đưa tôiy nắm lấy bàn tôiy mềm mại của An Tâm lên, vỗ nhè nhẹ, ấm áp nói:

- Đừng khóc nữa, là tôi sai.

Thân thể mảnh mai của An Tâm rung nhẹ, không dám tin, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Quách Tuyết Hoa.

Quách Tuyết Hoa cười bối rối, nói:

- An tiểu thư, là tôi thất thố, xin lỗi cô, sự việc sai không phải là ở cô, tôi không nên trách cô như vậy.

- Không, không.

An Tâm vội lắc đầu, buồn bã nói:

- Bác à, là cháu không tốt...Cháu cái gì cũng không giúp được, lại còn gây phiền toái cho Dương Thần, bác đánh cháu, mắng cháu đều được, cháu thật sự rất hận mình, Cháu nên sớm nghĩ tới thân phận không tầm thường của Lỗ Dân, bằng không cha cháu đã không sợ hãi như vậy...

Nhìn vẻ mặt tự oán trách bản thân của cô gái, Quách Tuyết Hoa cũng đau lòng theo.

Quách Tuyết Hoa trải qua sương gió lâu rồi, mắt nhìn người cũng không phải tầm thường, bà tự nhiên phân rõ được An Tâm chân thành hay không.

Một cô gái thật tốt, nước mắt này, đều là từ tim mà chảy ra, cũng là một trái tim buộc trên người con trai mình, cho dù là không danh phận rõ ràng, nhưng sao lại có thể nhẫn tâm chỉ trích quá đáng người con gái yêu thương sâu sắc con trai mình như vậy.

Hai kẻ bên cạnh là Vương Khiết và Triệu Đằng trong lòng không ngừng thổn thức, pha lẫn cảm động, Vương Khiết hai mắt đẫm lệ.

Trong công ty, số người biết quan hệ mờ ám của thư ký An Tâm với giám đốc Dương Thần không phải là ít, bọn họ là trợ thủ đắc lực của Dương Thần, đương nhiên là rõ, chẳng qua, bọn họ đều cho rằng, hai người chỉ là tùy tiện chơi bời thôi, không nghĩ được, một thiên kim đại tiểu thư như An Tâm lại si tình như vậy.

- Cô An...Tôi gọi cô là An Tâm nhé.

Quách Tuyết Hoa có phần xấu hổ nói với An Tâm.

An Tâm đang nức nở khóc bỗng im bặt, không nghĩ được Quách Tuyết Hoa đột nhiên lại gọi mình như vậy, theo ý nghĩa nào mà nói, là đối với mình đã có sự tán thành.

Nếu như là ngày thường, cô tất nhiên là vui mừng còn không kịp nữa là, đây chính là thiện cảm của mẹ người đàn ông đối với bản thân cô bồ này, nhưng giây phút này, Dương Thần còn trong đồn cảnh sát chưa biết như thế nào, cô chỉ biết cười gượng gật gật đầu.

Quách Tuyết Hoa thương cảm, khép mắt lại nói:

- Cô biết là Dương Thần đối với tôi mà nói, thật sự rất quan trọng...tôi đã khổ sở mất đi hắn hơn hai mươi năm qua, không dễ dàng gì mới tìm lại được, hao tâm tổn sức mới có thể ở bên cạnh hắn, nếu như...nếu như lại có gì bất trắc, tôi thật sự không còn dũng khí nào để sống tiếp...

An Tâm không nghĩ được giữa Quách Tuyết Hoa và Dương Thần lại có quá khứ như vậy, không trách được trước đây chưa từng nghe Dương Thần nhắc tới mẹ, hóa ra là nhận nhau sau hơn hai mươi năm.

Trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, muốn an ủi Quách Tuyết Hoa một cái, nhưng chưa đợi An Tâm mở miệng, bên trong đã văng vẳng tiếng súng nổ liên tục “ Bang bang bang bang”.

- Là tiếng trong đồn!

Triệu Đằng kinh ngạc hô một tiếng.

Bốn người vội vàng quay đầu lại nhìn, sắc mặt nhất loạt tái nhợt, lòng hung hăng của An Tâm và Quách Tuyết Hoa dần chìm xuống.

Tuy nhiên, không chờ bọn họ cuống cuồng chạy vào, bóng một nam một nữ đã đuổi ở phía trước bọn họ, lẻn nhanh vào trong đồn cảnh sát.