Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 541: Anh đùa sao?

Vốn tưởng rằng Dương Thần sẽ dẫn theo 4 người của giáo đình rời khỏi, nhưng không ngờ Dương Thần lại bóp nát đầu của Cruijff.

Gabriel mở trừng mắt nhìn đầu của giáo chủ ở bên cạnh vẫn đang cười, liền kinh hãi, lùi hai bước, mới dám thừa nhận những gì diễn ra trước mắt là sự thật.

- Mày…mày…sao mày dám….

Gabriel run rẩy, nói không thành lời.

Dương Thần mỉm cười, vẩy vẩy vết máu bẩn ở trên tay, chậm rãi nói:

- Sao tao lại không dám chứ. Thật là…Vừa rồi định giết giáo chủ của chúng mày, nhưng tưởng giáo chủ của chúng mày nói chuyện gì to tát lắm, không ngờ lại nói cái gì mà “Mày sẽ hối hận”, khiến tao sợ, không dám giết ngay.

Hóa ra là một việc cỏn con, sớm nói rõ thì đã không thế rồi. Chúng mày cho rằng có thể ngăn cản việc tao giết chúng mày sao?

Mọi người ở đây đều lộ vẻ mặt vui mừng, không ngờ Dương Thần không bỏ rơi bọn họ, không có ý muốn giết người để giúp Apollo.

Apollo nhìn thấy đầu của Cruijff qua máy hiển thị cũng sửng sốt một hồi, tức giận nói:

- Hades, lẽ nào mày không biết mày đang làm gì sao? Mày có biết người phụ nữ của mày đang ở trong tay tao không hả? Chỉ cần tao muốn thì tao có thể giết cô ta trong chớp mắt.

- Tao biết. Chậc! Mày bắt được thật chuẩn. Người phụ nữ của tao cũng không ít. Bắt bừa lấy một người, không ngờ lại là vợ chính thức của tao.

Dương Thần lắc đầu thở dài.

Ánh mắt Apollo lộ vẻ nghi ngờ:

- Dường như mày nghĩ tao thực sự không dám động thủ thì phải. Hades, lẽ nào cùng là chủ thần, mày cho rằng tao sẽ sợ mày mà không dám giết Parked Persephone sao?

Sắc mặt của Dương Thần bỗng trở nên lạnh lùng, cười khẩy, nói:

- Chủ thần? Ngu xuẩn! Mày cho rằng tao thực sự sẽ tin mày là Apollo sao?

Vừa nói ra câu này, không chỉ có Apollo trong máy hiển thị ngạc nhiên, mà những người ở đây đều phải giật mình, nhìn Dương Thần một cách đầy ngờ vực.

Chẳng lẽ…Apollo này là giả?

- Hades, mày không cần phải phô trương thanh thế. Tất cả những thứ này đều phí công vô ích mà thôi. Nếu mày nghi ngờ thân phận của tao, thì tao có thể bắn vài mũi tên nữa, khiến lũ kiến trên đảo sẽ phải chết cháy trong ngọn lửa. Nhưng đây căn bản chỉ là một việc thừa, không cần thiết.

Apollon nói:

- Nếu như mày không đáp ứng điều kiện của tao thì người phụ nữ của mày, một lúc nữa thôi sẽ phải chết. Hơn nữa cả mày và đám người trên đảo kia cũng sẽ chung số phận, chết dưới đầu đạn hạt nhân.

- Ồ!! Nếu như mày thực sự cảm thấy đạn hạt nhân có thể giết chết tao thì hà tất phải bắt cóc người phụ nữ của tao làm gì?

Dương Thần cười, hỏi lại.

Apollo nheo mắt lại, nói:

- Mày đang muốn thử sức chịu đựng của tao sao?

Dương Thần không thèm để ý, tiếp tục nói:

- Mày có biết trò đùa này của mày, trong mắt tao chẳng có ý nghĩa gì không. Từ lúc bắt đầu tao đã biết mày là giả rồi.

- Mặc dù mày có một thứ vũ khí xem ra cũng không phải là tồi, hơn nữa thực lực cũng không đến nỗi nào, nhưng căn bản là mày không biết chủ thần là gì.

- Nếu như mày là chủ thần thì mày sẽ không nói ra những thứ nhạt nhẽo vô vị về thống trị thế giới gì đó. Đối với chủ thần mà nói, những thứ này chẳng có nghĩ lý gì. Căn bản không cần dựa vào nhiều thủ đoạn như vậy, nhiều người như vậy để giúp mày hoàn thành việc này.

Tao đoán, sở dĩ mày thông qua cuộc họp bí mật lần này là muốn giết hết đại biểu của các nước. Mục đích lớn nhất là làm cho các nước hoảng loạn và vận mệnh thế giới bị rung chuyển.

Trước kia, không phải mày nói là muốn giết tổng thống nước Pháp-vị chủ tịch đương nhiệm của hay sao? Vừa mới bắt đầu đã xuống tay với các lãnh đạo cấp cao như vậy, sớm muộn gì cũng khiến cục diện chính trị ở các nước bị náo loạn, từ đó dẫn đến đại chiến thế giới.

Cái gọi là quyền thống trị thế giới - thứ mà mày thu được từ cuộc chiến tranh thật ra là có khả năng thực hiện nhất.

- Hừ! Mày nói linh tinh cái gì vậy. Bây giờ tao chỉ hỏi mày một việc, giết hết lũ người trên đảo, hay là muốn được cùng chôn với bọn chúng.

Apollon cao giọng hỏi.

Dương Thần nhíu mày, thoắt một cái, lần này lại đến trước mặt Gabriel.

Gabriel lập tức ý thức được điều gì đó, giơ kiếm lên định phản kháng.

Nhưng một tay của Dương Thần giống như một lưỡi giáo không gì kiên cố bằng, cũng không né tránh mà nắm ngay lấy lưỡi kiếm.

“Keng!”

Thanh kiếm được đổ gang rất dày liền trở nên mỏng manh như tờ giấy, gặp phải sức mạnh vô biên của chân khí Tiên Thiên liền biến thành một đống mảnh vụn.

Nhưng tay của Dương Thần cũng không nới lỏng thêm chút nào, nắm ngay lấy vạt áo ngực của Gabriel.

“Phụt”.

Thân thể Gabriel như một quả bom đã nhấn kíp nổ. Trong khi ánh mắt của Gabriel còn đang đầy sự sợ hãi thì thân thể của gã đã bị chia năm xẻ bảy.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Dương Thần thu tay lại, xung quanh chân của hắn là những mảnh xương thịt bị vương vãi ra.

Không ít người ở đây bắt đầu run sợ, đa số bọn họ đều biết giết người, nhưng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cảnh giết người kinh khủng như vậy, không phải là bóp nát đầu thì cũng là xét nát thân thể chúng ra.

- Tại sao lần nào hắn cũng dùng những cách giết người tàn nhẫn đến như thế.

Vân Miểu sư thái như muốn nôn ói, chau mày nói.

Solon ở bên cạnh cười một cách miễn cưỡng:

- Sức mạnh của Minh Vương Các Hạ quá khủng khiếp. Không phải là do ngài cố tình tạo nên kết quả như thế này, chỉ là vô tình khiến cho sức mạnh bộc phát ra ngoài, nên dẫn đến cảnh tượng kinh hoàng như vậy mà thôi.

Nhưng Dương Thần còn chưa dừng lại. Sau khi giải quyết xong Gabriel, hắn lại đưa hai tay ra túm lấy hai thân thể quý giá của hai gã giáo đình bóp nát.

Bốn người của giáo đình hoàn toàn không có một chút sức lực kháng cự nào, trong một phút ngắn ngủi đã bị Dương Thần xử lý.

Apollo ở bên kia của máy hiển thị đang trong cơn thịnh nộ, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản việc Dương Thần ra tay.

Lúc này, đa số những người ở đây đều đã tin lời Dương Thần nói. Thực sự bọn họ cũng phát hiện ra, tất cả những thứ này từ lúc bắt đầu đã là cạm bẫy của Lĩnh vực của thần và giáo đình. Nếu như bọn họ thực sự phải chết hết ở đây thì kẻ hạ thủ chính là Lĩnh vực của thần, tiếp theo sẽ đến tổng thống nước Pháp bị sát hại. Những lãnh đạo cấp cao của các nước trên thế giới và đều hoảng loạn vô cùng.

Tình hình một khi hỗn loạn, như vậy những mồi lửa này đều có thể dẫn đến chiến tranh trong phạm vi thế giới và khu vực. Hậu quả như thế nào không ai có thể tưởng tượng nổi.

- Được rồi…Minh Vương, xem ra đã không cần nói thêm nữa rồi.

Apollo cười nhếch vài tiếng.

- Mày đã không biết phân biệt như vậy thì tao sẽ bắt đầu từ người phụ nữ của mày trước. Tao sẽ giải quyết con tin đang ở trong tay này, sau đó sẽ cho tất cả bọn mày thưởng thức mùi vị của đạn hạt nhân.

Nói xong, Apollo quay người, theo hướng boong tàu ở phía sau, đi về phía Lâm Nhược Khê.

- Dương Thần mau ngăn hắn ta lại đi…Anh định để cho hắn đi đến chỗ Lâm Nhược Khê sao?

Nhìn thấy tình cảnh của Lâm Nhược Khê, Vân Miểu sư thái hét lên, không dám tin Dương Thần lại để cho cho tên kia đi giết vợ hắn.

Dương Thần lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

- Ồ, Vân Miểu sư thái, hóa ra bà còn quan tâm đến Nhược Khê của chúng ta. Tôi tưởng vì quan hệ của Lâm Chí Quốc mà bà hận Nhược Khê vô cùng.

- Anh…Tại sao anh có thể nói những lời vô nghĩa này. Tại sao tôi không thích nó chứ, nó cũng là con cháu của nhà họ Lâm.

Vân Miểu sư thái tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Trong lòng Dương Thần thở dài một tiếng. Con cháu của nhà họ Lâm? Nền tảng của người này thâm hậu hơn nhiều so với nhà họ Lâm. Đương nhiên Dương Thần không thể nói ra điều đó.

- Mọi người đừng nhìn nữa.

Dương Thần nhìn quanh một lượt, nói với mọi người:

- Bây giờ các ông bà hãy mau chóng trở lại du thuyền, hoặc là nghĩ cách chạy trốn thật xa, không chừng lúc nữa thôi đạn hạt nhân sẽ nổ.

Những người ở đây vốn tưởng rằng vừa rồi Dương Thần làm như vậy thì sẽ có cách ngăn chặn việc nổ đầu đạn hạt nhân. Nhưng lúc này vừa mới nghe thấy như vậy, không ngờ rằng người thanh niên này lại chờ cho đạn hạt nhân nổ?

- Anh…anh đùa sao?

- Minh Vương Các Hạ, ngài có biết đạn hạt nhân mà nổ mà còn giết người của giáo đình?

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Thần nhún vai:

- Điều khiển từ xa lại ở trên tay tên kia, tôi còn cách nào chứ.

Vừa nói dứt lời, một đoàn Panther cách đó khá xa, do Shaman dẫn theo, bắt đầu lùi nhanh dần. Còn những thành viên khác của các tổ chức yếu hơn lập tức đuổi theo.

- Đồ điên, anh đúng là đồ điên…

Cả Prince cũng sợ hãi đứng dậy.

Đám người của Cao Thiên Nguyên và Thạch Trung Kiếm mặc dù không cam lòng, nhưng bọn họ cũng biết, có thể chạy càng xa càng tốt, không nên níu lại ở đây lâu hơn.

Mặc dù phạm vi của vụ nổ hạt nhân rất rộng nhưng bọn họ cũng chỉ có thể kỳ vọng rằng, nếu như thực sự có xảy ra vụ nổ thì bọn họ cũng có thể nằm ngoài vùng ảnh hưởng, hoặc ít nhất thì cũng không đến nỗi phải chết, không còn cách nào khác.

Những người này đều là cao thủ ở khắp nơi, đương nhiên là có cách đặc biệt để có thể nhanh chóng rời khỏi đây. Vừa mới thôi, tại đây còn có mười mấy người thì bây giờ chỉ còn lại đám người Dương Thần, Vân Miểu sư thái, Solon và Verdessa còn đang đứng trước máy hiển thị. Còn về trợ thủ của bọn họ, sớm đã mất tăm mất tích, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhưng đúng lúc này, trên màn hình của máy hiển thị, Apollo đã sắp đi đến gần Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê đang bị hôn mê cứ nằm như vậy trên nền boong tàu lạnh như băng, bên cạnh là người anh em Stern, xa hơn một chút là Harry và mẹ của anh ta.

Mấy tên mặc áo đen thấy Apollo đến gần liền lập tức tránh sang một bên, bày tỏ sự cung kính.

Apollo quay đầu lại, nhìn đám người Dương Thần cười lạnh lùng:

- Minh Vương, đây chính là kết quả ngu xuẩn mà mày tự tạo ra. Người phụ nữ đẹp như vậy mà để cho tao biến thành tro bụi, sau đó…đương nhiên sẽ đến lượt vợ và con của phó cục trưởng Verdessa. Ha ha….

Trong khi nói, Apollo lại giương cây cung được khắc trổ màu vàng lên, hướng về phía Lâm Nhược Khê đang nằm cách đấy mười mấy mét.

Vừa thấy Apollo sử dụng đến cây cung đó, sắc mặt của đám người Vân Miểu sư thái trở nên trắng bệch. Cây cung của tên đó có thể xuyên thủng hai lớp đặc công của Blue Storm. Những người bình thường như Lâm Nhược Khê, nếu như bị tên đâm trúng thì đừng nói là tàn tro mà ngay cả một hạt bụi cũng chẳng còn.

Quả nhiên, tên mặc áo đen đứng bên cạnh cũng phải lánh sang một bên, không dám bước tới gần thứ vũ khí khủng khiếp kia.

Mũi tên lửa lại được bốc lên lần nữa ở trên dây của cây cung màu vàng kia, ánh sáng nóng rực, đốt cháy cả tim của những người ở trên đảo.

Ngoài Dương Thần vẫn đang đứng rất thản nhiên ra thì đám người Vân Miểu sư thái và Solon lo lắng vô cùng.

- Tạm biệt! Parked Persephone, nếu muốn trách thì hãy trách người chồng ngu xuẩn của cô.

Apollo thấp giọng nói, buông lỏng mũi tên lửa ở trên tay.

Ánh sáng nóng rát trong nháy mắt đã được bắn ra ngoài.