Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 532: Tất cả các người đều là đồ lừa đảo

Harry ở trong bệnh viện thuộc khu vực thành phố Paris.

Vào lúc nửa đêm, hành lang bệnh viện vô cùng im ắng, thỉnh thoảng có một hai y tá đẩy xe đi qua, phần lớn bác sỹ, y tá bệnh viện đã tan ca.

Lâm Nhược Khê cùng hai anh em Stern sau khi ăn xong bữa tiệc lớn chính thống kiểu Pháp, lại mua một ít hoa quả, đồ ăn vặt, lại vào bệnh viện một lần nữa vào bệnh viện thăm Harry đang còn trong thời kỳ dưỡng bệnh.

Lúc này Lâm Nhược Khê ngồi bên giường Harry, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, không phải vì mời cặp anh em không tốt này ăn uống thả ga cả ngày, mấu chốt là chịu không nổi đôi anh em này luôn luôn biểu lộ động tác, những lời âu yếm khiến người khác buồn nôn.

Làm cho Lâm Nhược Khê mấy lần định chạy trốn, là anh em Stern “Ca ngợi” mình, cái gì thiên sứ nhân gian thiện lương, thánh mẫu Maria hiện thế, giống như thần tình yêu Venus…

Cũng không biết hai anh em này có phải từ nhỏ chưa ai mời họ ăn cơm không, thì bởi vì mình rộng rãi giúp đỡ bọn họ, trình độ nịnh nọt của bọn họ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Nếu không phải bọn họ có tư cách nhập hội trang phục mốt Paris, thậm chí Lâm Nhược Khê cũng cần hoài nghi, bọn họ thực sự là đại quý tộc nổi tiếng sao?

Mẹ của Harry giờ đang ngồi ở bên kia, gọt táo cho con, đối với sự nhiệt tình của Lâm Nhược Khê, bà cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, vẫn do dự nên biểu đạt lòng cảm ơn như thế nào.

- Cô Lâm, xin đừng từ chối, đợi ngày mai hoặc ngày mốt, Harry xuất viện, thì đến làm khách nhà chúng tôi nhé, tôi cũng biết cô Lâm không phải tiểu thư nhà bình thường, coi như là tâm ý cảm ơn của gia đình tôi.

Mẹ Harry lại mời một lần nữa.

Nhìn người mẹ này van nài rất chân thành, Lâm Nhược Khê cảm thấy nếu còn từ chối nữa e có chút quá đáng, thế là cô cười gật gật đầu.

- Chị muốn đến nhà Harry sao? Quá tốt rồi.

Harry bật người ngồi dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ phấn khởi.

- Harry, nằm xuống lại không nghe lời rồi.

Mẹ Harry cười mắng, Harry liền nằm xuống lại.

Harry hừ một tiếng ra vẻ, ngược lại bĩu môi nói:

- Nếu ba có thể về nhà thì hay quá, chúng ta sẽ cùng nhau tiếp đãi bọn chị.

- Bọn chị?

Stern vẫn yên ắng ôm Alys ở cửa đột nhiên quay đầu lại, mặt mày hớn hở nói:

- Người bạn nhỏ, em vừa rồi nói “Bọn chị”? Nói như vậy chúng ta cũng được mời nữa? Ha ha, thật quá khách sáo rồi, nhưng chúng ta rảnh, rất muốn cùng cô Lâm đến nhà em.

Harry ngơ ngác nhìn tên Stern không biết xấu hổ, cậu rất muốn giải thích, cậu nói chính là còn một chú “Dương”, Harry có thể không biết cặp anh em Stern này.

- Mọi người đều là bạn bè của cô Lâm, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh rồi.

Mẹ Harry ngược lại lập tức nhận lời tiếp.

Lâm Nhược Khê giơ tay day day huyệt thái dương, đau đầu quá, đôi anh em này, thực sự bám mình dai như kẹo da trâu vậy sao? Làm sao mà lời của một đứa trẻ cũng không chịu bỏ qua? Bọn họ có còn sĩ diện không?

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

- Tôi ra mở.

Stern chủ động đi đến bên, mở cửa ra.

Vừa mở ra, người đứng bên ngoài, không ai khác, chính là người cả ngày không gặp, Cố Đức Mạn.

- Sao anh lại đến đây?

Nhìn thấy Cố Đức Mạn, sắc mặt Lâm Nhược Khê chuyển lại vẻ lãnh đạm việc thường ngày trong công việc, hỏi một câu.

Cố Đức Mạn vẫn như trước đây, mặc bộ âu phục trắng, nhẹ nhàng hướng về phía mẹ Harry trong phòng bệnh chào, lại lên tiếng chào hỏi bọn Stern, mới trả lời rằng:

- Nhược Khê, tôi muốn mời cô bữa tiệc tối nay, tôi biết anh Dương không có nhà, một mình cô nhất định rất buồn.

Nghe mùi vị lời nói không bình thường, Lâm Nhược Khê liền lắc đầu nói:

- Không cần đâu, tôi ở cùng với Stern và Alys, anh cứ lo việc của anh đi.

Nét tươi cười đông lại trên gương mặt Cố Đức Mạn, anh ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Khê.

Hồi lâu, Cố Đức Mạn cười chế nhạo một tiếng, giơ tay vò vò đầu tóc, cúi đầu, giọng xót xa nói:

- Lâm Nhược Khê à… Lâm Nhược Khê, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cô vẫn bỏ qua.

- Cố Đức Mạn, anh đang nói cái gì?

Lâm Nhược Khê càng cảm thấy bộ dạng Cố Đức Mạn lúc này càng không chừng mực, nghe lời hắn nói, có một linh cảm xấu trong cô.

- Bộp… bộp

Cố Đức Mạn không trả lời, chỉ vỗ tay nhè nhẹ.

Bỗng nhiên, mấy tên đàn ông cao lớn như cảnh sát đặc vụ vậy, mặc áo đen đội mũ lưỡi trai, xông vào phòng bệnh.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên ngực áo mỗi người đều có Dấu ấn bảo vật thái dương.

Gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê lộ chút sợ hãi, đột nhiên đứng dậy:

- Cố Đức Mạn, ý gì đây?

- Ha ha, ta có ý gì?

Cố Đức Mạn ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ châm biếm:

- Lâm Nhược Khê, cô biết vì sao ta luôn đảm nhiệm vị trí giám đốc Quốc Tế Ngọc Lôi tại châu Âu không?

Lâm Nhược Khê không nói gì, cô biết Cố Đức Mạn lúc này không muốn nghe lý do của cô.

Trong mắt Cố Đức Mạn tràn đầy vẻ che giấu, nói:

- Từ khi mới tốt nghiệp, ta đã vào Quốc Tế Ngọc Lôi làm việc, tổng giám đốc đề bạt ta là bởi vì ta có năng lực xuất chúng, cũng không phải ta lấy lòng cô bao nhiêu, lúc trước, có vài lần ta định rời Quốc Tế Ngọc Lôi, chỉ với thực lực của ta, hoàn toàn có thể dựa vào quan hệ của mình mà làm chủ…

Nhưng, bà già đó, bà ta nói với ta, nếu ta làm tốt, tương lai không chỉ ngồi trên cái ghế Chủ tich Hội đồng quản trị Quốc Tế Ngọc Lôi, mà còn có thể thúc đẩy…ta cùng cháu gái bà, cũng chính là cô, hai người sống với nhau.

Lâm Nhược Khê ngẩn ra, từ trước đến nay cô chưa từng nghe bà nội nói qua chuyện này, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt Cố Đức Mạn, có vẻ như là thật.

- Nhìn vẻ mặt cô, đã biết bà già đó không nói với cô chuyện này rồi, bà ta lừa ta, phái ta đến châu Âu, nói là muốn rèn luyện ta, còn giao cho ta vị trí giám đốc, bà ta rất rõ, ta ở bên đúng là người được chọn một lòng , nhưng để khiến ta cam tâm tình nguyện làm việc cho Ngọc Lôi, bà ta lấy cô làm mồi nhử.

Thực ra, không phải ta không biết, bà ta có lòng dạ lợi dụng ta, nhưng ta tin, chỉ cần ta cố gắng mà không ngừng phát triển nghiệp vụ ở châu Âu, đạt được thành tựu tốt nhất, một ngày một đó, cô sẽ nhìn ta bằng con mắt khác…Bởi vì, ta biết cô là một người phụ nữ xem công việc như sinh mạng vậy.

Cố Đức Mạn nói tới đây, dừng lại một chút, thu nắm đấm, gằn giọng nói:

- Nhưng, bây giờ xem ra ta đã sai hoàn toàn rồi, cô cũng giống như bà ta, một già một trẻ tất cả các người đều là đồ lừa đảo, thoạt nhìn giống như một lòng một dạ chỉ biết làm việc, bên trong cũng không biết thế nào bộ dạng đàn bà rối rắm, còn không phải lén lút tìm một gã ngu xuẩn dã man gả cho.

- Tôi không rõ anh đang nói cái gì, nếu anh không muốn tiếp tục làm, không cần phải xỉ vả tôi, anh hoàn toàn có thể đề nghị từ chức, từ trước tới nay tôi chưa từng bắt buộc anh làm công việc giám đốc này.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.

- Từ chức? Cô đang đùa sao? Ha ha…

Cố Đức Mạn trong mắt tràn đầy sự châm chọc:

- Nhiều năm như vậy, ta vì Ngọc Lôi nỗ lực nhiều như vậy, một mình ở châu Âu, vì cái gì? Ta được cái gì? Cô lại bảo ta từ chức?

Lâm Nhược Khê không nói, trong lòng cô có chút sợ hãi, dù sao, đây là nơi đất khách quê người, dù cô là cấp trên của Cố Đức Mạn, nhưng không có nghĩa là có thể thực sự áp chế Cố Đức Mạn.

Cố Đức Mạn cười gian xảo nói:

- Ta sẽ không từ chức, ta còn tính ngồi vào vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị Quốc Tế Ngọc Lội kia, Lâm Nhược Khê, cái ta muốn, nếu không đạt được, ta cũng không để người khác ăn vào miệng đâu…Cái gã chó má kia cũng không phải họ Dương đâu, không ngờ lại có thể kết hôn với cô? Hắn sớm đáng chết.

- Ngươi…

Lâm Nhược Khê mở to hai mắt, cô tuyệt đối không ngờ rằng, Cố Đức Mạn sẽ đi điều tra quan hệ thực sự giữa mình và Dương Thần.

Cố Đức Mạn không nói nữa, vung thẳng hai tay, ra hiệu cho mấy tên áo đen bên cạnh ra tay.

Năm tên áo đen nối đuôi nhau vào, thủ pháp cực kỳ nhanh bắt lấy anh em Stern và Alys, lại có một người khống chế được Lâm Nhược Khê, thì đến mẹ con Harry trong phòng bệnh cũng khống chế nốt.

Mẹ Harry lập tức kêu lên một tiếng thất kinh, nhưng kêu như thế nào, người trong bệnh viện dường như nghe không thấy.

- Vô ích thôi, cái bệnh viện này ta đã sớm bố trí qua, chỉ là chờ cô đến mà thôi.

Cô Đức Mạn cười có phần đắc ý, đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê, chìa tay muốn chạm vào cằm của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê vội vã bị người ta bắt lấy, tim nhảy loạn xạ, lúc này lại sắp bị Cố Đức Mạn làm cho nhục nhã, cơ thể bất động, cơ bản trốn không được, gấp đến độ suýt chút nữa ngất đi.

Chỉ thầm nghĩ, Dương Thần đáng ghét kia làm sao sớm không đi, muộn không đi, đúng lúc này lại cố tình ra ngoài?

Cô nào biết, đối phương đúng là thừa lúc Dương Thần vắng mặt ra tay.

- Bốp!

Tên áo đen cầm lấy tay của Cố Đức Mạn đang giơ ra với Lâm Nhược Khê, cứng nhắc nói:

- Đại nhân đã từng nói, trước khi kế hoạch thành, bất cứ ai cũng không được động thủ với con tin.

Trong mắt Cố Đức Mạn hiện lên một tia độc ác, nhưng vẫn nhịn xuống không chạm vào Lâm Nhược Khê.

Tiếp đó, năm tên áo đen nhanh nhẹn lấy ra vải bông có chứa chất gây mê, năm người Lâm Nhược Khê và anh em Stern cùng ngất đi, sau đó liền mang ra khỏi phòng bệnh.

Cố Đức Mạn ra cuối cùng, quay đầu liếc lại căn phòng bệnh trống rỗng một cái, từ khóe miệng lộ ra một tia cười gằn…



Dương Thần ngồi du thuyền đi tới đảo nhỏ cúng bái hành lễ giữa eo biển Anglia, cũng không biết ở phòng bệnh đã xảy ra chuyện gì.

Lại nói, hắn cũng không có thói quen gọi điện thoại cho vợ mình, cho dù là khi ở Trung Hải, hay là ở nước ngoài, bị các cô gái oán trách rất nhiều lần, dù Dương Thần nhiều lần muốn sửa chữa, nhưng cũng không giống như những cặp tình nhân khác luôn gọi điện thoại, luôn nhắn tin.

Trong lòng đúng là nhớ, nhớ vài bóng hồng nhan tri kỷ ở Trung Hải, thậm chí rất muốn đã làm thì làm đến cùng, đem tất cả những cô gái đến nghỉ dưỡng ở bờ biển Trung Hải, tắm nắng, làm một số chuyện muốn làm…

Nhưng lý trí nói cho hắn biết, thật muốn làm chuyện động trời làm như vậy, phỏng chừng Lâm Nhược Khê trong nhà sẽ không chiến tranh lạnh đơn giản như vậy, mà sẽ phóng bom nguyên tử ngay.

Có lẽ trong năm tháng trưởng thành đã qua, dựa vào thông tin liên lạc trong chuyện tình cảm tầm thường quá, hơn nữa còn có một số loại hỗn tạp như “Nghe trộm”, “ Nhiễu tín hiệu” làm cho người ta kiêng kỵ, Dương Thần vẫn quen trao đổi trực tiếp hơn.

Du thuyền Louie số 16 đúng 8 giờ từ cảng La Havre xuất phát, tiến trình đến đảo nhỏ, chỉ cần tám giờ, đó vẫn là du thuyền đi chậm.

Người tham gia hội gặp mặt bí mật lần này, tổng cộng thêm có hai trăm mấy người, chủ yếu đều là đại diện các ngành quốc gia, suy nghĩ của những người này chủ yếu vẫn là về “Apollo”, “ Lĩnh vực của Thần”, dù sao bộn họ cần phải bảo vệ lãnh tụ và quốc gia của mình.

Và một số ít được mời, tổ chức đặc thù quốc tế lớn, một ít cũng rất có hứng thú với “Kiếm tử thần”, dù sao người lãnh đạo đất nước nào cử ai đến dự cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến mấy tổ chức như báo châu Mỹ, Cao Thiên Nguyên, giáo đình và hội nghị hắc ám này đúng là oan gia đối đầu tự nhiên phải tranh đoạt, ít nhất không thể để cho đối phương dễ dàng đạt được.

Tám giờ bốn mươi phút tối, du thuyền vững vàng cập vào pháp quân đóng trên đảo, đây cũng là những điểm quân sự NATO bố trí ở eo biển Anglia, ngày thường tuyệt đối không cho thuyền bè bình thường đến gần.

Hơn hai trăm người tham gia gặp mặt bí mật, trang phục dáng vẻ vô cùng khác biệt, cán bộ cục an toàn thứ bảy Verdessa dẫn đầu, xuống thuyền, dọc theo con đường ven biển, đi thẳng đến một tòa nhà hình chữ nhật duy nhất trên đảo.

Tòa nhà hình chữ nhật này gần như chiếm nửa diện tích đảo, từ xa xa nhìn lại, đỉnh tòa nhà, chính là điểm dừng của máy bay chiến đấu, phi cơ lên thẳng có thể từ đỉnh nhà cất cánh và chạm đất, thiết kế không hề để lãng phí chút tài nguyên lãnh thổ nào cả.

Quân đội trên đảo nhỏ toàn bộ đã đổi thành bộ đội đặc chủng, dù sao nội dung hội nghị lần này, những binh lính bình thường đóng quân còn không có tư cách để biết.

Dương Thần chậm chạp đi cuối hàng, tách khỏi đám người Solon làm như không quen biết người của Thạch Trung Kiếm và Cao Thiên Nguyên, hiển nhiển thể hiện rõ không phải bạn bè, đặc biệt là anh chàng tàn bạo Prince và Sukūpu thần bí, luôn dùng ánh mắt lạnh nhìn hắn nhưng mọi người ai cũng biết không phải là lúc ầm ĩ ân oán cá nhân, ngược lại không đem đến không ít phiền não cho Dương Thần.

Sau khi dẫn vào cửa lớn tòa nhà, con đường bắt đầu nghiêng xuống dưới, dễ nhận thấy là để đề phòng không kích, không gian bên trong đã được đào xuống lòng đất.

- Minh Vương các hạ, hình như tâm không tập trung.

Một giọng nam trung từ tính vang bên tai Dương Thần.

Dương Thần hất hất cái đầu, người bên cạnh đi tới, là huyết tộc thân vương Sargeras đã từng gặp lúc trước, người này cũng được coi biết cách xử sự, chỉ dùng thuật truyền âm nào đó, không đến mức bị người khác nghe thấy.

- Không hổ là huyết tộc sống mấy ngàn năm, trước mặt ngươi đúng là không có gì bí mật để nói, tất cả đã được ngươi nhìn thấu cả rồi.

Dương Thần nửa thật nửa đùa, nói.

Sargeras hào hoa nho nhã cười nói:

- Mấy ngàn năm, có thể được ta nhớ kỹ, chỉ là chuyện trăm năm trở lại, ta có thể đã không nhớ rõ rồi, huống hồ văn minh nhân loại tiến bộ nhanh như vậy, kì thật đối với huyết tộc không có việc gì chỉ ngủ cả ngày như chúng ta mà nói, chuyện thế giới bên ngoài, luôn tràn đầy sự mới mẻ.

- Ngược lại ngươi, Minh Vương các hạ, thoạt nhìn, đối với rất nhiều người lần này rất coi trọng “Kiếm tử thần” ngươi không phải quá để ý, theo ta thấy, kiếm tử thần với nguồn gốc của ngươi là sâu xa nhất mới đúng.

Không để ý tới ánh mắt suy tư và vẻ nghi hoặc của Sargeras, Dương Thần hỏi ngược lại:

- Ta trái lại rất ngạc nhiên, cô bé bảo bối Lilith của ngươi làm sao không thấy nữa?

Sargeras nhìn nhìn xung quanh, buông tay, cười nói:

- Đứa bé đó rất bướng bỉnh, ta cũng không biết nó đi đâu rồi?

- Hừ.

Dương Thần khẽ lắc đầu cười:

- Thật là hai cha con nóng ruột.

- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, Minh Vương các hạ.

Sargeras sắc mặt không đổi, nói.

Chiêu giả bộ hồ đồ thăm dò, cùng lúc hai người nói chuyện, đoàn người đã tiến vào phòng hội nghị lớn đèn đuốc sáng trưng, một loạt bàn được xếp thành nửa vòng tròn, không dính chút bụi, mấy chỗ ngồi trước nhất, đã sắp xếp sẵn một vài bảng tên một vài quốc gia và tổ chức chính.

Một mình Dương Thần giữa đường chen vào, tất nhiên không có chỗ ngồi, vì thế tùy tiện tìm một vị trí gần cuối ngồi xuống, giơ chân lên tựa vào hàng ghế trước, ngáp một cái, đợi đại hội bắt đầu.

Bởi vì ngưởi đây gần như đều nóng nảy theo đuổi hiệu suất, cũng không có ai để ý hình thức, cho nên hội nghị bắt đầu cực kì nhanh chóng.

Verdessa là người chủ trì và đại diện chủ nhà, bước lên bục, trước tiên báo cáo chuyện “ Lĩnh vực của Thần” và “ Apollo”, sau đó, liền đưa ra ý kiến “Hy vọng liên hợp lực lượng các quốc gia trên thế giới diệt trừ tổ chức khủng bố”.

Sau một vài lời khách sáo nói chuyện kẻ xướng người họa của các quốc gia NATO, mấu chốt vấn đề xuất hiện —— Ai làm lãnh đạo chống khủng bố? Dựa vào cái gì mọi người phải phối hợp với người đó?