Dương Thần để ý ý đồ của mấy người đàn ông đó, nhưng không còn cách nào khác, bản thân lại không thể tiến lên dùng một quyền đánh bay bọn họ, nhưng nghĩ lại thì Lâm Nhược Khê cũng không phải kiểu phụ nữ dễ gần, bọn họ đâu dễ mà đạt được mục đích.
Một người đàn ông tóc cắt ngắn, mặt vuông chữ điền, dáng người cao cao, bước về phía trước, trong tay cầm ly rượu vang nho, cười khiêm tốn:
- Nghe danh Lâm tiểu thư đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, câu trăm nghe không bằng một thấy quả không sai.
Hai người theo sát nhau tiến đến, người đàn ông có vẻ mặt anh tuấn nghiến răng nghiến lợi, bước những bước chậm rãi khiến người này cướp lấy thời cơ.
Lúc người đàn ông đó tán tụng sắc đẹp của Lâm Nhược Khê, lờ Dương Thần sang một bên, không quan tâm tới sự tồn tại của hắn.
Lâm Nhược Khê thản nhiên liếc y một cái, hỏi:
- Anh làm nghề gì thế?
Người đàn ông đó thấy Lâm Nhược Khê bỗng hỏi mình lập tức cảm thấy có hy vọng, trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, tự hào mà nói:
- Tôi là Hách Anh Kiện, tổng giám đốc tập đoàn vật liệu xây dựng Quảng Đức, chắc Chủ tịch Lâm đã từng nghe qua rồi.
- Đê tiện?
Cái tên này khiến Dương Thần suýt chút nữa phun rượu Champagne đang uống ra.
Lâm Nhược Khê cau mày:
- Không biết, cũng chưa từng nghe qua.
Nói xong, đầu cũng không quay lại khoác tay Dương Thần, xoay người đi theo hướng khác.
Hách Anh Kiện đứng tại chỗ, lấy một ly rượu nho, sắc mặt trắng bệch.
Trong trường hợp này, nói thẳng một câu: “chưa từng nghe qua” còn khó nghe hơn là trực tiếp mắng người ta, điều này phải chăng bằng với việc định thân phận của người này, hoàn toàn không coi anh ta như những người khác, nói cách khác, có ý chỉ người này không xứng nói chuyện cùng cô ta.
Những người đàn ông không giành được thời cơ thần sắc đều lộ vẻ vui mừng, nhìn cảnh Hách Anh Kiện lúng túng chỉ dám tức giận mà không dám nói, lại bị những người xung quanh cười nhạo không biết tự lượng sức, trong lòng đều thấy sợ hãi.
Bọn họ không ngờ Lâm Nhược Khê lại thẳng thừng đến thế, không nể tình mà từ chối người ta, bên ngoài đồn đại cá tính “núi băng” quả nhiên không sai.
Dương Thần trong lòng vui mừng, chỉ có điều có chút hiếu kỳ hỏi Lâm Nhược Khê:
- Những người làm kinh doanh như em không phải hay nói, thêm một người bạn thì ít một kẻ thù, hòa khí phát tài sao? Hôm nay em đối xử với anh ta như thế không sợ sau này anh ta đâm cho em một dao từ sau lưng sao?
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Nếu có người đầu tiên, thì chắc chắn sẽ có người thứ hai, tôi không thích, cho nên một lần cắt đứt suy nghĩ trong đầu bọn họ thì tốt hơn, còn về bạn bè và đối thủ, tôi tin là chỉ cần tôi mạnh hơn bọn họ, bọn họ đến cái bóng của tôi cũng không bao giờ chạm tới được.
- Ô, ô, ô…. Chẳng đáng yêu chút nào, mạnh mẽ quá. Dương Thần cười đùa nói.
Lâm Nhược Khê không hài lòng liền liếc hắn một cái, sau đó buông tay hắn ra, một mình đi về phía trước.
Lúc này Dương Thần mới phát hiện ra, phía trước đang có hai người đẹp tiến lại.
Đều mặc trang phục dạ hội màu cam, khác là cô chị tóc buộc cao, cô em tóc ngắn ngang vai, chải gọn gàng, đó chính là hai chị em Thái Ngưng và Thái Nghiên.
Đầu tiên Dương Thần bất ngờ rồi lập tức hiểu ra, Thái gia cũng là gia tộc quyền quý, chị em cô ta đến dạ tiệc này cũng không phải là chuyện lạ, chỉ có điều Thái Nghiên đến thì thôi, Thái Ngưng cũng chính là một trong những nhân vật quan trọng của Hoa Vũ, tới tham gia buổi tụ hội giới thượng lưu hình như không thuần túy là nể mặt Liễu gia.
- Nhược Khê, thật không ngờ cô cũng đến những nơi như thế này, còn tưởng cô cả đời này đều trốn ở trong nhà.- Thái Nghiên thấy Lâm Nhược Khê đi tới, bề ngoài tỏ vẻ vui mừng, bước lên nắm tay Lâm Nhược Khê, nở nụ cười xinh tươi.
Thái Nghiên hóa trang thành thục nữ không còn vẻ mạnh mẽ oai hùng như khi mặc trang phục cảnh sát, ánh mắt sáng ngời, tóc ngắn cá tính khiến cô ta có chút đặc biệt.
- Nghiên Nghiên, cô lại nói lung tung rồi, tôi trốn không ra khỏi nhà lúc nào chứ, chỉ là không tham gia kiểu tiệc tùng như thế này thôi.
Lâm Nhược Khê giải thích, sau đó gật đầu chào hỏi Thái Ngưng:
- Chị Ngưng, lâu rồi không gặp.
Thái Ngưng là tiểu thư khuê các điển hình, từ nhỏ đã được giáo dục theo truyền thống cổ ở Thục Trung Đường Môn, khiến cô ấy có vẻ tĩnh lặng như bước ra từ bức tranh cổ:
- Nếu sớm biết em đến thì đã bảo bố mẹ đi cùng, lâu rồi họ không được gặp em.
- Hai bác không tới đây ạ? Lâm Nhược Khê hỏi với vẻ tiếc nuối
- Bố mẹ tôi giờ không thích những hoạt động như thế này nữa, đúng lúc hai chị em ở nhà nên bảo chúng tôi đi.
Thái Nghiên đang nói nhìn thấy Dương Thần, mất mặt vì chuyện cái đồng hồ lần trước, tức giận trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói chuyện với Lâm Nhược Khê:
- Chỉ là không ngờ được cô lại đưa anh ta cùng đi.
Dương Thần trong lòng không chịu được, bản thân lại không nói được gì, nhưng Thái Nghiên này có vẻ như đúng là rất hận mình, không phải không nhận cái đồng hồ sao? Nói những lời lạnh nhạt đến thế?
Thái Ngưng thấy vẻ ưu tư của Dương Thần có chút phức tạp, cô ấy là người duy nhất biết bộ mặt thật của hắn, cô ấy thấy rõ Dương Thần thời khắc này giống như con mãnh thú đội lốt dê non.
Nhất là trong việc theo đuổi ba tên Bát Kỳ lần trước, Dương Thần phẫn nộ với những lời cô ấy nói, và tác phong hống hách của hắn, khiến cô ấy đến giờ vẫn có chút uất ức, vì thế chỉ đơn giản là gật đầu với hắn mà không nói gì thêm.
Trong hội trường không ít người nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Dương Thần đứng nói chuyện cùng chị em nhà họ Thái thì tỏ vẻ ngưỡng mộ, Thái gia rất nổi tiếng, chỉ cần tiếp xúc với người ở tầng lớp thượng lưu trong xã hội chắc chắn đều biết thế lực quân sự và chính trị hùng hậu nhà họ Thái.
Vừa rồi Lâm Nhược Khê quyết đoán từ chối tên “đê tiện” giờ lại vui vẻ nói chuyện với chị em nhà họ Thái đủ chứng minh một chuyện, chính là có cùng địa vị, giữa người với người còn có một ranh giới vô hình, ban đầu còn định cùng Lâm Nhược Khê tạo chút quan hệ, căn cứ theo số đông tình hình này có vẻ như ý nghĩ đó đều đã tiêu tan, dù sao bọn họ cũng tự biết mình.
Chẳng có điều, Lâm Nhược Khê và chị em nhà họ Thái nói chuyện, một mình Dương Thần cô đơn, hướng ánh mắt ra xa, đều là một đám người không quen biết, cười đùa giả tạo, khiến Dương Thần cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Đúng lúc này, vài người phương tây dáng cao to, tóc vàng mắt nâu, giống người Caucasus chính gốc tiến vào cửa hội trường.
Người đàn ông da trắng mặc âu phục, đi giày da, trông rất khôi ngô, phụ nữ mặc trang phục gợi cảm, đám người này xuất hiện khiến không ít khách trong hội trường bất ngờ, vốn nghĩ rằng bữa tiệc từ thiện đêm nay chỉ có người ở Trung Hải, không ngờ còn có sự tham gia của bạn bè quốc tế.
Dương Thần lập tức cảm thấy chút bầu không khí bất thường, ý thức được thì quay đầu lại, nhìn thấy Thái Ngưng, quả nhiên thấy Thái Ngưng chau mày thăm dò, đầu mày mày giống những đám mây dày không tách rời.
Chú ý tới ánh mắt Dương Thần, Thái Ngưng liền quay người đi, giả như không nhìn thấy.
Dương Thần cười thầm, hắn biết, nếu chỉ là bữa tiệc bình thường thì Thái Ngưng không vô duyên vô cớ tham gia, quả nhiên là có ý đồ chiến lược đăc biệt.
Đúng lúc ấy, một hình ảnh có chút quen thuộc từ đám đông đi ra, mang vẻ mặt tươi cười cao ngạo, mặc âu phục màu trắng, đeo cà vạt hồng, Liễu Vân có tướng mạo anh dũng kiên cường, là thiếu gia nhà họ Liễu, cuối cùng đi về phía Dương Thần.