Dương Thần cầm điện thoại lên xem, lại là một số lạ, nhưng hắn vẫn nghe máy, hơi bực mình.
- Có phải Dương Thần không?
Đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ quen thuộc.
Dương Thần ngạc nhiên, trong một chốc không thể nghĩ ra người đó là ai, cẩn thận suy nghĩ mới nhớ ra, đó là giọng của Vân Miểu sư thái.
Đối với sư muội của Tống Thiên Hành, Dương Thần chưa từng nghĩ tới việc thân thiết, nhưng cũng không quá lạnh lùng, dù sao Tống Thiên Hành cũng gần như sư phụ của mình. Ngày ấy sau khi từ biệt ở Tây Tạng, Dương Thần nghĩ cả đời này cũng sẽ không gặp, không ngờ hôm nay bà ta lại chủ động gọi điện thoại, vừa kinh ngạc lại vừa có chút bất an.
- Vân Miểu sư thái, tôi cứ tưởng cả đời này cũng không gặp lại nữa.
Dương Thần nói chậm rãi.
Vân Miểu sư thái hừ một tiếng lạnh lùng:
- Dương Thần, tôi đã từng nói, tôi sẽ thay Tống sư huynh quản lý cậu, cậu đừng cho rằng tôi chỉ nói suông thế thôi.
- Sư thái, không tính quan hệ thầy trò của Tống Thiên Hành và tôi, tôi tôn trọng ông ấy, biết ơn ông ấy, nhưng hình như chuyện đó chẳng liên quan gì đến bà thì phải?
Dương Thần nói.
- Cậu đã tu luyện Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, thì cậu chính là truyền nhân của Thục Sơn, theo trật tự cao thấp thì cậu là sư điệt của tôi, tại sao lại nói là không có quan hệ gì?
Đưa Tống Thiên Hành vào bẫy không phải là bà và Lâm Chí Quốc hay sao? Trong lòng Dương Thần oán trách, nhưng cũng không tiện nói ra, nếu không bà cô đạo sĩ này lại lôi ra một mớ đạo lý để mắng mỏ mình một trận, nể mặt Tống Thiên Hành mình không thể cho bà ta một trận được.
- Sư thái, lúc này chắc Viêm Hoàng Thiết Lữ đang bận rộn đi bắt hai tên của Hội Bát Kỳ, cao thủ như bà sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế này?
- Hừ.
Vân Miểu sư thái lại hừ giọng:
- Ta mới là người không để ý tới hành động của Viêm Hoàng Thiết Lữ, Hội Bát Bộ vốn có thể lựa chọn không tham gia hành động, ta không muốn hành động cùng loại người như Lâm Chí Quốc, hôm nay ta gọi điện thoại cho cậu là muốn nhắc nhở cậu một chuyện.
Dương Thần hỏi:
- Chuyện gì?
- Trước đây ta đã từng nói rồi, ta muốn Tuệ Lâm trở thành vợ cậu.
Dương Thần hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt xinh xắn hay xấu hổ của cô gái nhỏ Tuệ Lâm, đẹp thì đẹp, nhưng nào có thể nói gả là gả chứ.
- Sư thái, tôi mới gặp tiểu sư phụ Tuệ Lâm có một lần bà đã bảo cô ấy làm vợ tôi, lẽ nào bà không nghĩ cho cháu gái ruột của mình một chút, hạnh phúc cả đời của cô ấy không phải trò đùa đâu.
Dương Thần khuyên giải.
- Cháu gái bảo bối của ta, ta sẽ không để nó nhìn đàn ông với ánh mắt uất ức đâu, suy cho cùng đó cũng chỉ là sự chuẩn bị của người già mà thôi.
Dương Thần cười thầm, bà cũng không nhìn lầm người đâu.
- Khụ khụ...
Dương Thần nói bằng giọng trịnh trọng:
- Sư thái, theo suy nghĩ của bà thì người vợ chẳng khác nào quần áo, nói đổi là đổi, tôi nhận thịnh tình của bà, nhưng người thì bà cứ giữ lấy.
- Vì sao cậu không nhận? Lẽ nào cậu cho rằng Tuệ Lâm không bằng Lâm Nhược Khê hay sao?
Vân Miểu tức giận hỏi.
- Không thể nói như vậy, tôi đã nói từ đầu Tuệ Lâm là người tốt, nhưng tôi cũng đã kết hôn với Nhược Khê lâu như thế rồi, mới chỉ ổn định tại sao có thể nói đổi là đổi đây, điều này cho dù đối với Nhược Khê hay Tuệ Lâm thì đều là không hoàn thành trách nhiệm, huống hồ, tôi hầu như không hiểu gì về Tuệ Lâm, Tuệ Lâm cũng không biết tôi thực ra là người như thế nào.
Dương Thần nói.
Vân Miểu không thể sắp xếp được liền nói:
- Lẽ nào Lâm Nhược Khê biết? Cậu vốn có được trọng dụng đâu, thân phận thật của cậu đối mặt với những người xung quanh cậu, đây đều là cậu đang mượn cớ, nếu ta đã cho cậu làm chồng cho cháu gái ta tất nhiên là ta đã suy xét rồi, cậu không cần ra sức khước từ này nọ.
- Tục ngữ nói đúng, cho dù có phá một cây cầu thì cũng không bằng phá một cuộc hôn nhân, sư thái, bà đâu có cấp bách đến mức phải khổ sở như thế?
Dương Thần nhíu mày.
Vân Miểu cười nói:
- Ta chẳng phải là đi phá cầu, tôi chỉ là còn nhân lúc cầu xây chưa xong thì thay đổi bến đỗ của nó một chút thôi mà.
- Tôi và Tuệ Lâm chẳng có chút tình cảm gì để nói, cô bé sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ của tôi và Nhược Khê, vậy thì sẽ có kết quả tốt đẹp gì chứ.
Vân Miểu thái sư bao biện đáp:
- Lẽ nào Lâm Nhược Khê và cậu đã từng yêu nhau rồi mới kết hôn đấy chứ, theo tôi được biết thì không phải.
- Vân Miểu sư thái, cho dù bà có nói như thế nào thì tôi cũng không nhận đâu.
Dương Thần kết thúc vấn đề.
Vân Miểu trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
- Được rồi, vậy tôi hỏi cậu vấn đề cuối cùng, nếu cậu trả lời thành thật với tôi, như vậy tôi sẽ từ bỏ ý định của mình.
- Bà hỏi đi.
Dây thần kinh của Dương Thần như đang căng lên.
- Ta chỉ muốn hỏi, cậu cho rằng Lâm Nhược Khê có yêu cậu hay không?
Lâm Nhược Khê, cô ấy có yêu ta hay không?
Vấn đề này quá bất ngờ tới mức Dương Thần chưa hề có sự chuẩn bị.
- Nếu cậu trả lời có thì từ nay ta sẽ không làm phiền các người nữa.
Lúc này Dương Thần bỗng thấy đầu óc trống rỗng, bao nhiêu những hình ảnh như một quyển sổ đang lật giở trong đầu Dương Thần, từng hành động, từng câu nói đều khiến hắn phải trầm tư suy nghĩ.
- Anh cho rằng tôi thực lòng muốn cưới anh hay sao?
- Nếu như anh phối hợp với tôi thì sau ba năm, nhiều nhất ba năm, sự nghiệp của tôi ổn định rồi, chúng ta sẽ chia tài sản, không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì về nhau nữa...
- Anh cho rằng tôi tự nguyện dẫn anh đi sao, như thế mất mặt lắm, anh là tên nói năng lộn xộn...
- Tôi sẽ trả cho anh thù lao lớn hơn gấp nhiều nhiều lần số tiền anh bán thịt dê xiên nướng cả đời.
- Lâm Nhược Khê tôi đã quyết việc gì thì nói một là một, anh cứ theo như kịch bản ngoan ngoãn phối hợp với tôi diễn nốt ba năm đi, đừng có quấy rối tôi là được rồi.
- Tôi mới là người không tuân thủ mấy cái quy tắc gì đó của nhà họ Lâm, tôi không mặt dạn mày dày cứ bám chặt lấy anh không chịu rời đâu, sau khi hợp đồng hết thời hạn, anh muốn đi hay ở thì tùy.
- Cóc ghẻ mà đòi ăn được thiên nga, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh thêm nữa.
- ...
Dương Thần hơi mơ màng, hắn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Vân Miểu sư thái cười ở trong điện thoại:
- Sao rồi, cậu không nói nên lời nữa sao?
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện của Tuệ Lâm cả.
Dương Thần do dự một lát rồi hạ giọng nói.
- Sao lại không có liên quan, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của cháu gái ta và tâm nguyện nửa sau cuộc đời ta.
Vân Miểu sư thái cao giọng nói:
- Ta đã quyết định rồi, tháng sau ta sẽ cho Tuệ Lâm đến Trung Hải.
- Cái gì?
Dương Thần không dám tin.
- Cậu không nghe sai đâu, tháng sau một mình Tuệ Lâm sẽ đến Trung Hải tìm cậu, chuyện này đối với con bé là vào đời tu luyện, còn kết quả tu luyện ra sao thì cả cậu và tôi đều không biết được, tôi chỉ cho nó đến Trung Hải tìm cậu, còn chuyện sắp xếp sau này thì còn để xem cậu nghĩ thế nào đã, tóm lại cậu không được đối xử tệ bạc với Liễu Tuệ Lâm, nếu không tôi sẽ liều mạng với cậu đấy, và cũng sẽ đòi nợ cậu.
Vân Miểu sư thái nói bằng giọng không dung tha.
Dương Thần nằm trên giường suýt phát khóc, chuyện này là thế nào đây, sắp xếp tháng sau đến Trung Hải? Lại còn chỉ có một mình Tuệ Lâm? Cái con người kia sắp xếp kiểu gì không biết? Không thể để cho Tuệ Lâm giống như Trần Dung trước đây đến làm ở quán rượu của Sắc Vi, thậm chí là gia nhập tổ chức tội phạm.
- Những điều tôi muốn nói đều đã nói cả rồi, liên lạc sau...
- Khoan đã, khoan đã...
Dương Thần còn muốn nói từ chối vài câu nhưng Vân Miểu sư thái đã cúp máy.
Dương Thần ném điện thoại xuống, chán nản ngồi trên giường, mặt mày nhăn nhó, vừa nghĩ đến việc tháng sau cô bé Tuệ Lâm sẽ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình là đầu Dương Thần đã thấy ong ong rồi.
Nhưng rồi tiếp theo, câu hỏi mà vân Miểu đặt ra lại đang xoay tròn trong đầu Dương Thần khiến hắn không thể có một giấc ngủ trưa yên bình.
Không định sẽ ngủ, Dương Thần cũng không dám ngủ, ngồi trên giường xem vô tuyến đến tận lúc chạng vạng thì có tiếng vú Vương từ tầng dưới gọi xuống ăn cơm.
Khi xuống đến dưới nhà, Lâm Nhược Khê vẫn như trước, ngồi ở ghế từ lúc nào bình thản ăn cơm, nhìn thấy Dương Thần ngồi xuống chỉ khẽ gật đầu.
Dương Thần và cô ngồi đối diện nhau, hắn không nói không rằng chỉ chăm chú nhìn cô.
Lâm Nhược Khê dường như bị ánh mắt Dương Thần làm cho mất tự nhiên, nhướn đôi lông mày:
- Anh ăn cơm đi.
- Nhược Khê, chúng ta là một cặp vợ chồng đúng không?
Dương Thần hỏi.
Động tác của Lâm Nhược Khê trở nên cứng ngắc, trong mắt ánh lên vài tia nghi ngờ xen lẫn khó hiểu, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt phức tạp hồi lâu, cuối cùng không chịu mở miệng trả lời mà chỉ hỏi:
- Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Dương Thần thấy trong lòng có chút mất mát, cười gượng:
- Không có gì, chỉ là anh tự nhiên mới nghĩ, thời gian li hôn như trong hợp đồng ghi còn bao lâu.
Lâm Nhược Khê cầm bát cơm mà tay hơi run run, sắc mặt bình thản chỉ “ồ” lên một tiếng rồi cũng không nói gì mà tiếp tục ăn cơm.
Dương Thần lắc lắc đầu, cầm bát tự lấy cơm cho mình.
Trong bữa cơm, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, hầu như không biết hôm nay mình ăn món gì.