Đi thẳng xuống dưới lầu, quản lý tòa nhà thấy Dương Thần xuất hiện rất oán giận, nhưng được cảnh sát giải thích, cuối cùng cũng không gây phiền phức nữa.
Dương Thần đi ra khỏi tòa nhà, chưa đi được mấy bước liền gặp Lâm Nhược Khê đang đi đến bãi đỗ xe.
Ngọn đèn bên ngoài tòa nhà chiếu vào bộ váy màu đen, hình dáng Lâm Nhược Khê thướt tha, những đường cong bị ánh đèn mờ ảo làm cho đẹp tới mê hồn.
Dương Thần bước nhanh theo, cầm túi da trắng hiệu Hermes đi nhanh tới trước mặt Lâm Nhược Khê,
- Túi cũng không lấy, không có chìa khóa xe, em mở xe kiểu gì?
Lâm Nhược Khê dừng lại, nhận lấy túi:
- Cảm ơn!
- Xem ra em đã chịu đả kích khá lớn, không ngờ lại nói lời “Cảm ơn” với tôi!
Dương Thần cười nói.
- Trước kia tôi chưa từng nói với anh sao?
Lâm Nhược Khê không xác định, quay đầu lại hỏi, khóe mắt của cô hơi ướt, sắc mặt không được tốt.
Dương Thần cẩn thận ngẫm nghĩ một chút:
- Tôi không nhớ rõ, có thể là không có, nhưng cũng có thể là tôi đã quên.
- Nhưng, tôi nhớ hình như đúng là chưa từng nói…
Hai người đi bên ngoài đường phố, tiến vào trong bãi đỗ xe, gió lạnh thổi qua bãi đỗ xe yên tĩnh, bốn bề vắng lặng đến nỗi hai người có thể nghe được hơi thở của nhau.
Lâm Nhược Khê do dự một lát, đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Rất xin lỗi, vừa rồi tôi đã trách lầm anh!
Dương Thần gãi đầu, vẻ mặt đau khổ nói:
- Có thể đừng nói với tôi những lời cảm ơn và xin lỗi không? Tôi thấy không được tự nhiên, không quen được.
Lâm Nhược Khê dừng bước, áy náy nói:
- Trước kia có đúng là tôi nói chuyện với anh rất không biết điều, rất khắc nghiệt, rất không nể mặt anh phải không?
- Tại sao lại nói vậy?
- Nếu như trước kia anh bảo tôi đừng nói cảm ơn với anh, tôi sẽ nói anh “không có tự trọng”.
Lâm Nhược Khê thật lòng nói.
Dương Thần “ồ” một tiếng:
- Tôi rất bị coi thường đúng không?
- Đúng vậy! Anh rất bị coi thường!
Lâm Nhược Khê nói.
- …
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần không biết nói gì, chuyển sang nghi ngờ hỏi:
- Anh về nhà từ bao giờ? Tại sao biết tôi ở đây?
Dương Thần thuận miệng nói:
- Máy bay hạ cánh một giờ trước, về đến nhà không thấy cô, vú Vương nói cô đi ra ngoài lâu rồi, tôi lo lắng nên đến xem thử.
- Đơn giản vậy thôi sao?
Lâm Nhược Khê hơi giật mình hỏi:
- Chỉ vì nguyên nhân này mà anh vội chạy tới Khách sạn Đế Vương, làm náo loạn nơi đây, còn lôi cả cảnh sát vào cuộc nữa?
Dương Thần cười quái dị nói:
- Vậy em nghĩ tôi vì cái gì, sự thật chứng minh phán đoán của tôi là chính xác, không phải là em gặp phải tên sói mắt trắng sao?
- Tôi cũng không ngờ Cao Quốc Hùng đột nhiên lại làm như vậy, nhưng anh không sợ mình đoán lầm sao? Nếu đúng là như vậy, người bây giờ bị cảnh sát bắt đi chính là anh, sẽ có rất nhiều người tố cáo anh, anh có biết hậu quả nghiêm trọng của nó không?
Lâm Nhược Khê kích động nói.
- Biết. Nhưng tôi phải làm như vậy!
Dương Thần nói.
Nhìn ánh mắt thản nhiên của Dương Thần, Lâm Nhược Khê không hiểu, xúc động nói:
- Tại sao?
- Bởi vì em là vợ tôi! Tôi lo lắng!
Dương Thần nói thẳng ra.
Lâm Nhược Khê cảm thấy trong lòng lâng lâng, gào thét, khiến cô vài phần mừng thầm, vài phần hoang mang, vài phần ngượng ngùng, vài phần cảm động, rồi giật mình hoảng hốt, người đàn ông trước mắt mình lại trở nên xuất sắc, dịu dàng, thân thiết hơn rất nhiều.
Nhưng chính vì như thế, Lâm Nhược Khê đột nhiên cảm thấy hết sức căm ghét những lời mình nói trong phòng, hỏi dò:
- Vừa rồi ở trong phòng, nói anh là nhân viên của tôi, nói anh nổi điên, anh … rất tức giận đúng không?
- Cũng không đến mức tức giận.
Dương Thần bước chậm tới, nói:
- Chỉ có thể nói là không còn cách nào khác. Nhưng tôi có thể hiểu được, bất kỳ ai nhìn thấy hành động của tôi lúc đó cũng không thể hiểu nổi.
Dương Thần làm bộ như không sao cả, Lâm Nhược Khê càng cảm thấy áy náy hơn, im lặng một lát, nói:
- Về sau, nếu có người hỏi như vậy, tôi sẽ trả lời cho bọn họ, anh là chồng tôi nhé!
Lời này khiến Dương Thần dừng bước, xoay người ngạc nhiên nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Lâm Nhược Khê:
- Em sao vậy? Không phải nói tạm thời giữ bí mật sao?
- Tôi cảm thấy làm như vậy không công bằng với anh. Coi như tôi đền bù vì đã hiểu lầm anh đi.
Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói.
Dương Thần dở khóc dở cười nói:
- Bảo bối Lâm Nhược Khê đáng yêu của tôi ơi, thân làm chồng như tôi, không cần thưởng hay bồi thường gì cả, tôi không cần em dùng cách đó để trong lòng bớt áy náy, thực ra tôi cũng không trách em. Nếu có ai hỏi tôi và em là quan hệ gì, tôi cũng nói em là sếp tôi chứ không phải là vợ. Cho nên nói nếu em định gọi tôi là chồng trước mặt người khác, vậy xin em hãy nói trước với tôi một câu đã.
- Nói cái gì?...
- Nói em yêu tôi!
Dương Thần trịnh trọng nói.
Lâm Nhược Khê đứng ngây người, sắc mặt thay đổi, cuối cùng vẫn nản lòng quay đầu bỏ đi:
- Tôi làm không được.
- Thì phải rồi, tôi cũng không nói nên lời. Cho nên chúng ta không cần vì chuyện này mà cảm thấy khó xử, hôm nay tôi vì em mà làm thế này là bởi vì tôi muốn cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, tình cảm ở giữa hai người có bao nhiêu, nói thật tôi cũng không rõ lắm, cho nên em không cần bận tâm.
Dương Thần cười nói.
Tuy Dương Thần nói như vậy, nhưng Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần toàn thân bụi bẩn, tóc tai rối bù, vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, vừa rồi còn cảm thấy bộ dạng của hắn dơ bẩn không chịu nổi, bây giờ thay đổi góc độ, thoạt nhìn đã ấm áp như vậy.
Hắn là lo lắng cho mình mới có thể vừa về đến nhà đã vội vàng chạy đến đây như vậy…
Tuy không thể nói yêu hắn, hắn cũng sẽ không nói yêu mình, nhưng có thể cảm nhận được hắn đúng là có quan tâm đến mình, Lâm Nhược Khê vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Đi cùng Lâm Nhược Khê đến bên cạnh chiếc xe Bentley, Lâm Nhược Khê lấy chìa khóa trong túi xách, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
- Dương Thần, chìa khóa của tôi không thấy đâu!
Lâm Nhược Khê lo lắng nói.
Dương Thần cười bí hiểm, chìa tay lắc lắc, chìa khóa xe Bentley rõ ràng đang ở trên tay hắn!
- Anh … Anh trộm chìa khóa của tôi làm gì?
Lâm Nhược Khê có dự cảm không tốt.
- Đêm nay tôi lái xe của em, chúng ta đi chung một xe về nhà, uất ức à, phát triển tình cảm thêm chút, tranh thủ cho sớm đến ngày nói cho nhau ba chữ kia, ha ha…
- Không cần thiết! Anh trả lại chìa khóa xe cho tôi!
Lâm Nhược Khê nói xong tiến lên đoạt lấy.
Nhưng Dương Thần dường như đoán được Lâm Nhược Khê sẽ đoạt lại, chạy quanh xe vài vòng, Lâm Nhược Khê thở hổn hển, ngay cả cái bóng của Dương Thần cũng không đuổi kịp.
- Tôi không đi xe anh lái! Trả chìa khóa lại cho tôi!
Lâm Nhược Khê cố chấp nói, cô không hy vọng bởi vì ngồi xe mà lại gặp ác mộng!
Dương Thần không để ý tới cô, tự tiện mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, đóng cửa lại, sau đó khởi động máy.
Lâm Nhược Khê đứng bên ngoài, thiếu chút nữa là dậm chân giống các nữ sinh, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dương Thần, vừa mới có được chút thiện cảm và ấm áp về hắn, giờ không còn sót lại chút gì. Người đàn ông này thật đáng ghét! Chẳng lẽ hắn nghĩ mọi người sẽ điên cuồng như hắn, đi dạo trong thành phố mà chạy hai trăm km một giờ sao?
Dương Thần cũng rất “có thế lực” từ trong xe giúp Lâm Nhược Khê mở cửa ghế phụ ra, nhìn khuôn mặt tức giận của Lâm Nhược Khê, cười ha hả nói:
- Em yêu, mau vào đi, lãng phí xăng là không tốt.
- Anh đi ra, tôi sẽ vào!
Lâm Nhược Khê kiên quyết không chịu thỏa hiệp.
Dương Thần nhìn nhìn bên trong xe một lát:
- Em nhìn đi, đã hơn mười hai giờ đêm rồi, vợ chồng nhà người ta đều đã xong ba, bốn lần, chúng ta cũng cần phải về, ngoan nào, đừng đùa giỡn với chồng nữa, mau vào đi.
Lâm Nhược Khê gần đây cũng có xem trộm một số sách về quan hệ vợ chồng, cũng biết ý Dương Thần muốn nói gì, cô xấu hổ đến nỗi hai má ửng hồng, nói:
- Đừng đùa giỡn lưu manh! Mau xuống xe đi!
- Tại sao lại không nghe lời tôi? Tôi đếm tới ba, em không lên xe, tôi về nhà trước đấy!
Dương Thần uy hiếp nói.
Lâm Nhược Khê hừ lạnh một tiếng, vẫn đứng ngoài xe không nhúc nhích.
Dương Thần cau mày, bắt đầu đếm số,
- Một… Hai…. Hai rưỡi, hai rưỡi rưỡi… Hai rưỡi rưỡi rưỡi…
- Xì….
Lâm Nhược Khê không kìm nổi phì cười, những u buồn buổi tối dường như bị quét không còn sót lại chút gì trong lúc Dương Thần quái dị đếm số.
- Ha ha, vui hơn rồi chứ, vui vẻ lên xe đi, em không thể để tôi đếm tới vài trăm chữ rưỡi được!
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, tuy trong lòng không yên, nhưng đành phải ngồi vào trong xe, cảnh cáo Dương Thần, nói:
- Không được lái xe lung tung, chậm thôi, bằng không lần sau tôi sẽ không ngồi xe anh lái đâu.
- Yên tâm đi!
Dương Thần vốn không định tiếp tục đua xe. Đêm nay Lâm Nhược Khê đã chịu khổ sở, hắn cũng không phải là người ham chơi đến mức làm càn.
Xe chạy vào đường cao tốc, đột nhiên Dương Thần nhớ tới một chuyện, liền nói với Lâm Nhược Khê:
- Ngày mai tôi muốn tới tham dự party sinh nhật của một người bạn, thế nên sẽ không đi làm, nói trước với em một tiếng, nhưng không phải là tôi trốn tránh công việc nha!
- Party sinh nhật?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Là sinh nhật người phụ nữ bên ngoài của anh phải không, bạn cái gì chứ, anh không giấu được tôi đâu.
Dương Thần thở dài nói:
- Nếu tôi muốn tổ chức sinh nhật cho phụ nữ, thì đã không nói với em, người bạn đó của tôi tên là Viên Dã, không biết em có quen không, hình như cũng rất có tiền.
- Cái gì? Viên Dã?
Lâm Nhược Khê cảm thấy không thể tin được!
- Là người nhà họ Viên, Viên Dã!
Dương Thần không hiểu nói:
- Không biết! Tóm lại rất có tiền, lái R8, còn thành lập chiến đội trò chơi, tôi chơi game nên quen cậu ta.
Lâm Nhược Khê lại càng giật mình. Đột nhiên cô cảm thấy Dương Thần này gian ác mê hoặc lòng người.
- Anh biết không? Viên gia là đại gia tộc lớn mạnh nhất Trung Hải. Viên Dã lại là con một, Hứa Trí Hoành đại diện cho Hứa gia, nếu so với Viên gia, còn không được bằng một nửa của Viên gia.
-Vậy sao?
Dương Thần cảm thấy rất mới lạ.
- Xem ra sau này cần làm quen, lôi kéo tiểu tử đó, để Hứa Trí Hoành đỡ gây sự.
Lâm Nhược Khê nghĩ sâu xa, gật đầu:
- Đúng! Sau này anh chơi game với Viên Dã nhiều vào, cố gắng lôi kéo tình cảm thân thiết một chút. Nếu cậu ta thích làm bạn với anh, vậy thì nắm chắc cơ hội đi, có những mối quan hệ của Viên gia, sẽ rất có lợi cho con đường sau này của anh. Không được! Ngày mai, tôi sẽ sai người chuẩn bị vài món quà đặc biệt để anh đem đi. Gặp mấy vị trưởng bối của Viên gia cũng không thể thất lễ được, đặc biệt là với mẹ của Viên Dã, tôi nghe nói Yến Kinh lớn như thế mà còn phải nhiều lần đến cậy nhờ Viên gia, nhất định phải dốc lòng chuẩn bị cho tốt, để lại thiện cảm mới được.
Nghe thấy Lâm Nhược Khê ở bên cạnh đột nhiên lập kế hoạch tạo mối quan hệ như một cái máy tính để suy diễn tương lai sự nghiệp của Dương Thần, Dương Thần yên lặng thở dài, anh chỉ muốn chơi game, có phải dễ dàng không?