Nao Ngưu, trong truyền thuyết là thần thú lớn như đỉnh núi, trên đỉnh đầu có sừng, chi có một chân.
Chân duy nhất đặt dưới biển, làm mưa làm gió, bị thượng cổ quần hùng đánh gục, nghe nói hoàng đế Hiên Viên là một trong số đó.
Nhưng những thứ đó đều không thể kiểm chứng, Dương Thần cũng chi biết thần thú trong truyền thuyết, nhưng trước khi thấy cái trống này, thực không dám tin là nó thực sự tồn tại.
Thật tinh không biết, vì khả năng khống chế sấm sét đặc biệt do trời phú, dùng da của nó làm trống Nao Ngưu, là một pháp bảo có sức mạnh vô cùng to lớn.
Dương Thần kinh ngạc hỏi:
- Tại sao bà vừa nhìn đã nhận ra? Trước đây bà đã gặp vật này?
- Dĩ nhiên chưa từng, nhưng tộc Thanh Khâu chúng ta, từ thượng cồ đến giờ đã có không ít điển tích được lưu truyền, ta đã đọc qua một số miêu tả về trống Nao Ngưu.
- Xem ra cái trống Nao Ngưu này được tiên nhân Thái cồ đặt ở nơi đây, chẳng trách Tử Thanh Thần Lôi lợi hại như vậy, hóa ra là thần khí thượng cồ đang phát ra uy lực.
Lạc Tiểu Tiểu tựa hồ đã phát hiện ra điều gì đó, ồ lên một tiếng, chỉ vào trống Nao Ngưu và nói:
- Các ngươi xem, xung quanh cái trống này có nhiều Từ Thanh Thần Lôi như vậy, nhưng hướng chúng ta tiến lại gần, Tử Thanh Thần Lôi hình như lại lùi xa ra.
Dương Thần và Ngọc Tuyết Ngưng xem xét kỹ, phát hiện quả đúng là như vậy.
Tử Thanh Thần Lôi này giống như người sống, nhường ra một khu vực, dường như chuẩn bị cho ai đó lại gần trống Nao Ngưu.
Hai mắt Ngọc Tuyết Ngưng sáng ngời lên, nói:
- Xem ra, trống Nao Ngưu này là vật vô chủ.
- Ý ngươi là, nó đang đợi chủ nhân của mình?
Dương Thần hỏi.
- Đúng vậy, càng là tiên khí có sức mạnh, linh hồn của nó càng có ý thức tìm chủ nhân cho mình, trống Nao Ngưu và nhiều thần khí khác cũng như vậy, e rằng trong cái trống này vẫn còn một chút linh hồn của Nao Ngưu.
- Nó cũng tương tự như đỉnh Hỗn Độn của ngươi, trong có linh hồn Hỗn Độn, Nao Ngưu này sợ rằng đang chờ ai đó mang nó ra khỏi tháp, cho nên khi vừa thấy chúng ta đến đây, liền định nhường ra một đường để chúng ta tiếp cận nó.
Ngọc Tuyết Ngưng nói.
Dương Thần nhíu mày, nhớ lại lời tổ tiên họ Mông từng nói rằng linh vật này có thể chấn hưng Ma Tu, chẳng nhẽ... ý ông ta là, vào tháp Thông Thiên, lấy trống Nao Ngưu!?
Ngọc Tuyết Ngưng dường như đã nhìn thấu tâm can Dương Thần, cười nhạt:
- Tiểu tử ngốc, đừng nghĩ quá đơn giản như thế, cái trống này dựa vào sự vận động của bản thân, liền có thể cai quản sức mạnh Tử Thanh Thần Lôi trong 99 tầng của tháp Thông Thiên, nếu ai có ý muốn sử dụng nó, chắc hẳn sức mạnh không hề nhỏ, chắc chắn là rất lợi hại.
- Nhưng, thần khí lợi hại đến đâu, cũng phải dựa vào công lực của chủ nhân mới có thể phát huy đầy đủ sức mạnh, nếu chi dựa vào một thứ thần khí như vậy để phục hưng Ma Tu, e rằng quá hoang đường.
Được Ngọc Tuyết Ngưng thức tỉnh, Dương Thần cũng buộc chấp nhận chuyện như
- Lấy nó đi, Dương Thần anh có thể mang nó ra khỏi đây, trổng Nao Ngưu dường như quá cô đơn ở đây.
Lạc Tiểu Tiểu hào hứng đề nghị.
Dương Thần quả thực cũng thấy bứt rứt, bảo bối này không ai nờ bỏ qua, tuy đã có 3 món thần khí là đỉnh Hỗn Độn, Bàn cổ phủ, kính Côn Lôn và một số pháp bảo khác, nhưng càng nhiều thần khí càng tốt.
Ngọc Tuyết Ngưng cũng cười híp mắt nói:
- Tiểu tử, ta từ trước đến giờ không dùng pháp bảo, vật này ngươi cầm đi cũng được, nhưng hãy nghĩ cho kỹ, e rằng ngươi lấy đi trống Nao Ngưu, tháp Thông Thiên sẽ không còn Tử Thanh Thần Lôi nữa, nói cách khác, ai cũng có thể rời khỏi tháp.
Dương Thần cười gượng:
- Sở dĩ hiện giờ tôi chưa dám động tới nó, chẳng phải vì lý do này hay sao.
Vừa nói xong, mặt Dương Thần đột ngột biến sắc, mắt Ngọc Tuyết Ngưng cũng sáng ngời.
- Hóa ra là như vậy!
Dương Thần vỗ tay hoan hô:
- Thảo nào tổ tiên họ Mông nói có thể dựa vào nó để chấn hưng Ma Tu! Nếu hậu duệ
nhà họ Mông, dựa vào chìa khóa này để vào tầng đỉnh tháp Thông Thiên, lấy đi trổng Nao Ngưu này, vậy đồng nghĩa với việc cao thủ yêu tu, ma tu trong Vạn Yêu Giới đều ra ngoài thế gian.
- Cao thủ trong Vạn Yêu Giới ra ngoài, tu sỹ chính đạo của loài người về cơ bản sẽ bị giết hại tùy tiện như con sâu cánh kiến.
- Không sai!
Ngọc Tuyết Ngưng gật đầu:
- Đây quả thực là phục hưng yêu tu, ma tu một cách tuyệt đối, nếu đúng như vậy, từ nay về sau, vòng kim cô của tiên nhân Thượng cổ đối với yêu tu, ma tu đã biến mất, Vạn Yêu Giới không còn bị ràng buộc, hiệu quả hợp tác của hai đạo ma sẽ tăng lên.
Cuối cùng Dương Thần cũng hiểu sự việc kỳ quái này, liền thở phào một cái, có chút
dở khóc dở cười.
Tiên tổ của Mông gia, đừng nói là nhân vật số một gì đó, nhưng thực tế không lừa gạt con cháu mình, nhưng đáng tiếc thay, Mông gia, thậm chí cả ma tu và yêu tu, đều không giỏi giang!
Nếu bọn họ có thể tranh giành một ghế trong Huyễn Cảnh, mà không phải tất cả đều rụt cổ trong Hồng Hoang Cảnh, e rằng sẽ có cơ hội phát hiện ra Thiên Ma Chi Nhãn và bí mật về linh vật của họ.
Nhưng bọn họ luôn nghiên cứu về bản thân linh vật này, còn chưa nghiên cứu ra nguyên cớ, cơ bản chưa từng nghĩ qua, linh vật này chỉ là chiếc chìa khóa dẫn họ đến con đường phục hưng.
Kết quả, cho đến cuối cùng, đều hoàn toàn không có cách gì đối với chiếc chìa khóa, chi coi nó như bùa hộ thân, cuối cùng để Dương Thần hưởng lợi.
Nếu những người trong ma giáo biết rằng hóa ra có thể sử dụng linh vật này như thế, e rằng sẽ liều chết xông vào Thiên Ma Chi Nhãn, chứ không co cụm tại Hồng Hoang Cảnh, cả ngày nói mấy thứ như nghĩ ngơi tình dường.
Đây có lẽ chính là thử thách tổ tiên dành cho họ, vận mệnh nằm trong tay những hậu bối này.
Giữa lúc Dương Thần cảm thấy bùi ngùi, Ngọc Tuyết Ngưng như thể phát hiện ra vật gì kỳ lạ, liền bay tới phía trên mặt trống Nao Ngưu.
Tại đó, trên đỉnh tháp Thông Thiên, lại có một số văn tự màu vàng, ở đó hào quang
lấp lánh.
Dường như có ai khắc chữ vào đỉnh tháp Thông Thiên, hiển nhiên không phải bút pháp thông thường.
Ngay cả khi xảy ra huyết chiến giữa Dương Thần và Văn Thao, cũng không khiến tháp Thông Thiên hề hấn, người này có thể khắc chữ trong tháp Thông Thiên, nếu nói không phải tiên nhân Thượng cổ làm, Dương Thần không tin.
Mà Dương Thần hoàn toàn không nhận ra chữ viết này, nhìn thấy vô cùng phức tạp, không giống như những mẫu chữ viết từng xuất hiện trong lịch sử Hoa Hạ.
- Những thứ này là gì?
Dương Thần bay lên, tò mò hỏi.
sắc mặt Ngọc Tuyết Ngưng bỗng chốc nghiêm nghị, có vài phần kinh hãi và kính trọng, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nói:
- Đây là... văn tự thượng cổ.
Bà ta biết Dương Thần không thể hiểu, vì vậy liền giải thích:
- Đây là chữ viết lưu truyền từ thời thượng cổ, tộc chúng tôi là một trong những tộc lâu đời nhất, điển tích được tiên nhân thượng cổ lưu truyền lại, có không ít được ghi chép bằng văn tự thượng cổ.
- Năm vạn năm trước, những người hiểu chữ viết này đã không nhiều rồi, vì loại chữ viết này quá phức tạp, hàm chứa đạo của trời đất, rất khó ghi nhớ, đại đa số bị cải biến thành văn tự mới, nhưng chí ít... ta cũng nhận ra.
- Vậy trên đây viết gì? Có phải bí tịch công pháp không?
Lạc Tiểu Tiểu nói theo, nghe Ngọc Tuyết Ngưng nói thần bí như vậy, hai mắt tròn xoe đợi chờ nghe hết câu chuyện.
Ngọc Tuyết Ngưng sau khi tì mi xem xong, trong mắt lộ rõ ra nhiều suy nghĩ phức tạp, cuối cùng, cười nhạt nói:
- Những chữ trên này, liên quan tới Vạn Yêu Giới, tháp Thông Thiên và Thiên Ma Chi Nhãn, còn có sự liên hệ giữa trận pháp 12 Đô Thiên Thần Ma.
Dương Thần há hốc miệng, không nói ra lời, tin tức này quả chấn động lòng người, đây là một cuốn hướng dẫn sử dụng của tiên nhân thượng cố để lại cho người đời sau sao?
Hơn nữa, tại sao còn kèm theo trận pháp thần ma?
Ngọc Tuyết Ngưng dịch nội dung văn tự này ra, sau đó giải thích qua cho Dương
Thần và Lạc Tiểu Tiểu.
Hóa ra, trận pháp Mười Hai Đô Thiên Thần Ma này nhìn thì không liên quan tới Vạn Yêu Giới và Thiên Ma Chi Nhãn, nhưng thực tế lại là bộ kiệt tác Quỷ Phủ thần công được các bậc tiên nhân thượng cổ tạo ra.
Bốn mươi vạn năm trước, để phong ấn rất nhiều yêu ma Thái cổ, tiên nhân thượng cồ đã sáng tạo ra trận pháp Mười Hai Đô Thiên Thần Ma.
Nhưng, các tiên nhân phát hiện, yêu ma trong trận pháp không ngừng phản kháng, số lượng không ngừng tăng lên; khiến cho tà khí trong trận pháp quá nặng, đợi một thời gian, e rằng không thể chống đờ.
Thế là, các bậc tiên nhân Thượng cổ sau nhiều lần thăm dò, đã tìm ra hai không gian
dị độ là Thiên Ma Chi Nhãn và Vạn Yêu Giới.
Do bố cục và đặc trưng của không gian đặc biệt Thiên Ma Chi Nhãn, rất thích hợp để hút tà khí trong những trận pháp này.
Các tiên nhân đã cải tạo trận pháp, để một lượng lớn tà khí thông ra Thiên Ma Chi Nhãn, vậy là đã giải quyết phần lớn vấn đề.
Nhưng Thiên Ma Chi Nhãn là không gian khép kín, tất sẽ có ngày do quá nhiều tà khí mà tan vỡ.
Vì vậy, các tiên nhân mới mở một lối thông từ Thiên Ma Chi Nhãn sang Vạn Yêu Giới, cũng là lối đi mà Dương Thần và Lạc Tiểu Tiểu vừa băng qua.
Tà khí từ Thiên Ma Chi Nhãn cũng giống như giọt nước, không ngừng thẩm thấu, tiến vào lối thông này, sau đó dẫn đến Vạn Yêu Giới.
Đúng lúc, yêu ma trong Vạn Yêu Giới cần trấn áp, các tiên nhân liền tạo ra tháp Thông Thiên.
Đem trổng Nao Ngưu treo trên đỉnh tháp Thông Thiên, biến nó thành điểm tập kết cuối cùng của tà khí.
Chỉ cần là linh khí, bất luận là tà khí hay dương khí, trổng Nao Ngưu đều có thể chuyển hóa nó thành Tử Thanh Thần Lôi.
Kết quả là, ba thứ kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ.
Tà khí của trận pháp yêu ma bị hút vào Thiên Ma Chi Nhãn, Thiên Ma Chi Nhãn là điểm trung chuyển, đưa số tà khí này vào tháp Thông Thiên, đến trổng Nao Ngưu, trống Nao Ngưu có thể phát ra Tử Thanh Thần Lôi để trấn áp yêu ma.
Ưu điểm đầu tiên của việc này là, không để cho tà khí trực tiếp lọt vào Vạn Yêu Giới, cũng coi như lòng từ bi của tiên nhân Thượng cổ, cho Vạn Yêu Giới một non sông gấm vóc, chốn cực lạc bồng lai.
Dương Thần và Lạc Tiểu Tiểu sau khi nghe hết, đều đứng ngấn ngơ tại chỗ không nói năng gì.
Đây chẳng phải lần đầu tiên diện kiến thần khí do tiên nhân Thượng cồ tạo ra, nhưng những “công trình” như Thông Thiên triệt địa, Quỷ Phủ thần công này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Dương Thần bước vào niềm sung sướng của Thượng Thanh, cũng bị nhạt nhòa đôi chút, bản thân mình... còn kém xa quá.
Trên mặt Ngọc Tuyết Ngưng cũng lộ rõ vẻ khâm phục, cảnh giới của bà ta cao hơn Dương Thần rất nhiều, vì vậy có thể cảm nhận sâu sắc sức mạnh của trình độ đó, mênh mông biết dường nào.
Trầm ngâm một lúc lâu, Lạc Tiểu Tiểu bỗng nháy mắt, hỏi nhỏ:
- Nếu là như vậy, tiên nhân thượng cổ sẽ không sợ có kẻ xấu làm điều ác, lấy đi trổng Nao Ngưu, thả lũ yêu tu, ma tu trong Vạn Yêu Giới ra sao? Vị tổ tiên họ Mông này, chẳng phải đã từng đến đây và lấy đi chìa khóa sao?