Mấy người phụ nữ ở đây không nghĩ được nhiều đến vậy, nghe xong lời của Lâm Nhược Khê, không khỏi lạnh toát cả sống lưng.
Sắc mặt mấy người vú Vương trắng bệch:
- Thật… Quá đáng, bọn họ cho rằng làm vậy có thể tiếp tục sống sao? Nếu không có các cao nhân ở Hoa Hạ, bọn họ có khả năng sống tới bây giờ không?
- Khoan hãy nói, khả năng là có thể, các chư thần với bọn họ tương đối thân nhau đấy.
Lưu Minh Ngọc cười khổ:
- Chư Thần không phải đều ở hải ngoại sao, có rất nhiều người là hậu duệ của họ sau những lần luân hồi, bọn họ không làm bạn của Hồng Mông Hoa Hạ nhưng ít ra sẽ không trực tiếp làm kẻ địch của Chư Thần.
- Liên quân Anh Mỹ bị đánh chìm ở Bắc Cực, rất có thể là do vị chủ thần nào đó, nhưng bọn họ không dám kêu một tiếng, hiển nhiên là không muốn đắc tội Chư Thần.
- Thật là một lũ ngu xuẩn, nếu như coi bọn họ là người một nhà, còn có thể khiến toàn cầu hạ nhiệt độ sao? Đáng đời, lạnh chết bọn họ!
Thái Nghiên căm hận không ngớt.
Đúng lúc này từ xa bay tới một chiếc trực thăng tư nhân xa hoa, từ từ hạ xuống một bãi đất trống phía ngoài gian nhà.
Có thể tới đây đều là người khá gần gũi với Dương Thần, mới không bị hạm đội U Linh chặn lại khi lên đảo.
Các cô buồn bực, ai tới vậy, chỉ thấy Jane đứng dậy, trên mặt tỏ vẻ không vui:
- Hừ, một thuyết khách.
Một lát sau, cửa mở ra, một người mặc áo khoác đen kiểu hải quân đi tới, một người đàn ông anh tuấn, tóc vàng là người thừa kế gia tộc Rothschild, Edward.
Ron cùng Bruce hiển nhiên nhận ra máy bay của Edward nên không nói nhiều lời để cho anh ta đi vào.
Có mấy người phụ nữ ở đây không biết anh ta, nghe Lâm Nhược Khê giới thiệu, sắc mặt không tốt chút nào.
- Edward nếu anh tới giúp bọn họ nói chuyện thì mời khỏi đây đi, anh hiểu rõ, anh không dẫn được tôi đi.
Jane trực tiếp nói thẳng, sắc mặt lạnh lùng.
Edward giống như không nghĩ có nhiều người trong phòng như vậy, nghe thấy lời Jane không khỏi cười khổ, không vội vã trả lời mà rất có lễ độ thân sĩ tới trước mặt Lâm Nhược Khê hành lễ.
Lập tức, Edward mỉm cười chào cũng những người khác.
Bất kể trong tình huống nào, là người thừa kế dòng máu gia tộc cao quý nhất thế giới, anh ta không muốn đánh mất những cấp bậc lễ nghi cho dù đã đến ngày tận thế.
Xong xuôi, Edward mới mỉm cười, trả lời Jane:
- Em họ thân mến của anh, em nghĩ, anh họ là một người thích làm việc vô nghĩa sao, hoàn toàn không hiểu tính khí của em sao?
Jane híp mắt, con mắt màu ngọc bích hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô không phải một người phụ nữ bình thương, tuy rằng Edward rất có trí tuệ nhưng so sánh với Jane còn kém xa.
Edward làm như vậy, Jane căn bản không hỏi han, cô lo lắng nghĩ tới một số chuyện.
- Bọn họ dám làm vậy sao?
Jane tức giận hỏi.
Edward biết Jane nghĩ tới cái gì, không khỏi cười khổ, bất đắc dĩ nói:
- Em sớm nghĩ đến rồi phải không, đây không phải là mộng tưởng hão huyền gì, cũng không phải mặc sức tưởng tượng, đây là ngày tận thế, dấu hiệu diệt vong của nhân loại, để sống sót, không thể từ thủ đoạn nào, bọn họ làm cái gì mà không được?
- Bọn họ? Anh không phải là một phần tử trong đó sao?
Jane khinh thường nói.
- Em họ, mặc kệ em có tin anh hay không, anh trong gia tộc biểu thị thái độ trung lập đấy, anh không tham dự biểu quyết.
Edward xua tay nói.
Những người phụ nữ xung quanh nghe vậy như lọt vào sương mù, Thái Nghiên nhịn không được hỏi:
- Jane, hai người đang nói gì vậy, biểu quyết cái gì? Không đầu không đuôi gì cả…
Jane hít sâu một hơi tức giận, nói:
- Bởi vì có hạm đội U Linh tồn tại, cho dù NATO cùng Nga có thể hợp lực đánh lên đảo, cũng tổn thất nghiêm trọng, huống chi trong chúng ta người có tu vi không ít, cho dù mấy người Ngọc môn chủ không xuất thủ, các quốc gia đừng tưởng có thể mạnh mẽ dùng vũ lực ép ta chế tạo thuyền Noah.
- Cho nên, Edward làm sứ giả, không chỉ đơn thuần tới làm thuyết khách thôi đâu, đám người kia khẳng định đã nắm được lợi thế tuyệt đối có thể buộc tôi ra tay.
- Lợi thế gì? Cô đâu có thiếu cái gì… Đợi đã…! Lẽ nào bọn họ bắt cóc nữ hoàng Catherine?
Thái Nghiên kinh hô.
Jane lắc đầu:
- Nếu là vậy, ngược lại tôi không quá lo lắng, bọn họ không dám làm vậy cho dù làm thật tôi cũng có thể cứu mẹ mình ra.
- Vậy bọn họ có thể áp chế cô thế nào? Chúng ta ở đây có nhiều người như vậy cho dù bọn họ có dùng vũ khí hạt nhân chúng ta cũng có thể chạy thoát, có cái gì phải sợ.
Thái Nghiên khó hiểu hỏi.
- Là nhân loại.
Đột nhiên, Lâm Nhược Khê ngồi ở góc kia yếu ớt nói.
- Không sai.
Jane khẳng định lời của Lâm Nhược Khê, giải thích:
- Bọn họ muốn tôi ra tay, kỳ thực không cần hướng tới cùng người bên cạnh tôi động tâm tư.
- Hiện tại, NATO cùng Nga là đồng minh chiến lược, cũng không khác nào nói bọn họ không chế chín phần vũ khí hiện đại của toàn nhân loại.
- Có lực lượng này, tuy không thể đối kháng các chư thần cùng tu sĩ hoa hạ nhưng dễ dàng tàn sát một số các quốc gia nhân loại lạc hậu đấy.
- Như châu Phi, châu Mỹ Latin những quốc gia nhỏ kia căn bản không thể chống lại, chỉ cần NATO bắn đầu đạn hạt nhân vào khu vực nào thì một ngày chết mấy trăm thậm chí mấy nghìn vạn người.
Jane giải thích như vậy khiến mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Bọn họ điên rồi sao? Vì bọn họ có thể tránh tai nạn, thì sẽ giết chết người ở những nơi đó sao?
Mạc Thiện Ny nhíu mày hỏi.
- Không, bọn họ cũng không có điên.
Edward khẽ thở dài:
- Nếu như tình huống này tiếp tục diễn biến, nhân loại lạc hậu, bần cùng này sớm muộn gì cũng chết vì đói vì rét, hơn nữa ai cũng bất lực mọi người tự thân khó bảo toàn.
- Nếu như dùng hơn tỷ người này làm lợi thế để đổi lấy việc em giúp đỡ họ chế tạo thuyền Noah, vậy sao lại không làm, đây là giá trị cuối cùng có thể lợi dụng được.
- Đê tiện!
Thái Ngưng nghiến răng nói:
- Nói vậy, nếu như Jane không đáp ứng, sẽ là hung thủ gián tiếp giết chết mấy trăm thậm thí mấy tỉ người… Tính toán tốt thật.
- Trước ngày tận thế, không có cái gì gọi là luân lý đạo đức, cũng không có cái gì hoa mỹ gọi là chung sống hòa bình, cường giả sinh tồn, kẻ yếu bị ăn thịt, muốn trách… Tự trách bọn họ ở đáy kim tự tháp…
Edward lãnh đạm nói.
Nhất thời, mọi người trong phòng trầm mặc, hô hấp trở nên nặng hơn.
- Em họ, đi thôi, nếu Dương Thần ở đây, với sự điên cuồng của cậu ta, trước tiên sẽ chọn trấn áp những người cầm quyền, nhưng Dương Thần đã mất liên lạc hai tháng, không ai biết cậu ta sẽ xuất hiện lúc nào…
- Em không phải cậu ta, ở đây cũng không ai như cậu ta coi thường sinh mệnh như vậy, mặc kệ sau này thế nào, em cũng không thể mở mắt cho qua hơn tỉ người cứ chết đi vô ích như vậy.
Edward cúi đầu, mang theo vài phần cầu xin nhìn Jane.
Jane khoác áo trắng, tâm tình không ổn định, nắm chặt nắm đấm, khiến áo dài rung lên liên tục.
Cắn môi đỏ mọng, trong mắt Jane hiện lên sự kiên quyết:
- Được, tôi đáp ứng giúp bọn họ chế tạo thuyền Noah, nhưng tôi có yêu cầu bọn họ không thể cướp đoạt đất đai, tàn sát dân cư những nơi còn ấm áp trên Địa Cầu, nếu tôi mà biết cùng lắm tôi giết những kẻ muốn ngồi lên chiếc thuyền này.
Hầu như một số vùng đất còn ấm áp trên Địa Cầu sinh sống một số ít nhân loại bần cùng, rất có thể nhà giàu vì sống sót mà đuổi thậm chí tàn sát dân bản địa.
Edward cười nói:
- Yên tâm đi, em họ thân mến, chỉ cần em đáp ứng mọi chuyện đều dễ nói.
Cuối cùng, Jane chính thức bất đắc dĩ rời đi cùng Edward, tới căn cứ quân sự của Mỹ ở Thái Bình Dương.
Mà cùng lúc đó, ở Trung Nam Hải, Yến Kinh Hoa Hạ, trong phòng hội nghị.
Thủ trưởng Số 1 ngồi trên ghế, hai bên là Ninh Quang Diệu, Dương Công Minh, Lý Mạc Thân, cùng Thái Vân Thành.
Khí sắc Ninh Quang Diệu không tệ, biết Ninh gia bị thâu tóm, từ nay về sau không bị Ninh gia khống chế, tự nhiên vui vẻ.
Ngược lại Thái Vân Thành là người lo lắng nhất, sợ rằng Hồng Mông cũng suy sụp.
Nhiệt độ không khí Yến Kinh đã thấp đến độ dân chúng bình thường không dám ra khỏi cửa, cũng may không có bão tuyết, nếu không các vị lãnh đạo cũng phải dời xuống phía Nam làm việc.
Không khí trên bàn hội nghị rất nặng nề, Số 1 từ trước tới giờ hỉ nộ không lộ, nhưng lúc này sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Im ắng rất lâu, Số 1 thở dài một hơi, trầm giọng nói:
- Không thể ngồi chờ chết, chúng ta không cách nào dựa vào kẻ khác chỉ có thể dựa vào chính chúng ta.