Nhóm dịch: Friendship
Trầm ngâm một lúc lâu, Lạc Thiên Thu vẫn chưa tìm ra câu trả lời, theo lý mà nói, Dương Thần đang nắm giữ Thái Thanh Thần Lôi chẳng khác gì bất khả chiến bại, sẽ không bỏ qua cho mình và người nhà họ Lạc mới đúng, hơn nữa, đốm đen đen đó là gì...
Chờ một chút...
Lạc Thiên Thu quan sát phong cảnh vùng này, khu vực này, hình như là...
- Thiên Ma Chi Nhãn!?
Lạc Thiên Thu nghĩ đến chữ “Nhãn”, giật nảy mình, vùng đất này là khu vực trung gian giữa nhà họ Lạc và nhà họ Ninh, chẳng phải là trong phạm vi Thiên Ma Chi Nhãn từ trước đến nay sao!
Tuy mỗi một lần Thiên Ma Chi Nhãn mở cửa đều không xác định vị trí cụ thể, nhưng luôn luôn không thể thoát khỏi vùng này.
Chẳng nhẽ nói, đốm sáng màu đen đó là cửa vào Thiên Ma Chi Nhãn?
Nhưng Thiên Ma Chi Nhãn mở cửa rõ ràng cần gần một năm, tại sao lại mở sớm như vậy?
Lạc Thiên Thu ngắm nhìn cảnh vắng vẻ xung quanh, trên khoảng không cao ngàn trượng, gió lạnh thổi qua mái tóc ông, có chút biểu hiện chật vật và mệt mỏi rã rời trên khuôn mặt, không hề có chút vui vẻ của việc chết đi sống lại, trái lại lộ ra tâm trạng lo lắng và u sầu.
...
Vòm trời xám xịt, giống như có màn sương mù muôn đời không thay đổi, bao phủ vạn vật.
Đây là thế giới hoang vu lộ ra vẻ bi thương và bể dâu.
Trong đất có mùi tanh và khét, trong màu nâu đậm của đất còn vương một vệt đỏ nhàn nhạt, không có lấy bóng cây ngọn cỏ.
Không khí tràn ngập mùi ẩm thấp, thỉnh thoảng có luồng âm khí qua lại như con thoi.
Trong hư không, hình như bốn phương tám hướng đều có tiếng gào khóc thảm thiết của ma quỷ, không ngừng kéo đến bên tai, nhưng khi tìm kiếm kỹ càng, lại không một chút động tĩnh.
Thời khắc này, Dương Thần đang đứng trong thế giới đau thương và hoàn toàn lạ lẫm này, tay trái hắn vẫn ôm chặt Lạc Tiểu Tiểu đang ngủ say.
So với nỗi đau trước đây khi bị hút vào Vạn Yêu Giới, Dương Thần cảm thấy lần này chưa đến nỗi tồi tệ lắm.
Bởi thế giới này, có thể tự mình điều động linh khí chu thiên, tuy rằng âm khí cao hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng may sao vẫn chưa áp chế công lực của bản thân.
Nhưng vẫn là để đề phòng bất trắc, Dương Thần đưa đỉnh Hỗn Độn ra, xoay quanh đỉnh đầu mình, để kịp thời phòng bị bốn phương tám hướng.
Dương Thần dùng thần thức đảo qua một lượt, lập tức phát hiện thế giới này cực kỳ rộng lớn, không thể xác định độ cao của bầu trời, bởi vì lên đến độ cao nhất định, áp lực không gian sẽ khiến hắn không thể tiếp tục đi lên, là không gian khép kín.
Mà pháp tắc không gian lại không có hiệu quả tại nơi này, có thể thấy đây là không gian độc lập được ai đó tạo ra, có quy luật vận hành của riêng nó.
Chỉ có điều, không gian này vẫn nằm trong phạm vi Trái Đất, nếu không Dương Thần đã không thể sử dụng tu vi.
Sau khi bay liên tục vài trăm km, Dương Thần lại phát hiện thêm không ít điều mới mẻ, sa mạc hoang vắng, những vùng đất trống khô cằn, còn có cả những gò núi trơ trụi.
Những nơi này, đã chôn vùi không ít hài cốt của con người và yêu thú, hơn nữa hay có nhiều món pháp bảo tầm thấp, tầm trung.
Chỉ có điều, những pháp bảo này phần nhiều đã bị hư hại, không còn nhiều giá trị sử dụng.
Sau khi dạo quanh một vòng, trong lòng Dương Thần kỳ thực đã chắc chắn một điều. Nơi đây...nếu không có gì bất ngờ, hẳn là Thiên Ma Chi Nhãn đã được nghe nói nhiều từ trước kia.
Thông đạo được Thiên Ma Chi Nhãn mở ra, sẽ hút chân nguyên, hơn nữa nhiều tu sĩ bị chết trận bên trong, cất giữ nhiều pháp bảo, bí kíp võ công, tất cả những điều đó đều giống hệt như thế giới trước mắt.
Về phần tại sao lại vào đến đây, dĩ nhiên phải trách tội linh vật của nhà họ Mông.
Quả cầu tròn màu đen, từ khi vào Thiên Ma Chi Nhãn, luôn ở bên Dương Thần, nhưng một lần nữa mất hết năng lượng, trở về hình dáng của phế vật.
Dương Thần làm đủ mọi cách, nó vẫn không động đậy, đành bỏ nó vào nhẫn không gian, không biết chừng khi muốn ra ngoài sẽ phải dùng đến nó.
Nhưng điều làm Dương Thần cảm thấy buồn bực là, theo lý mà nói, Thiên Ma Chi Nhãn phải có nhiều linh hồn ma quỷ, nhưng mình đã đi vài trăm km, không gặp bóng dáng nào, đúng là kỳ quặc.
Nhưng nghĩ lại, thế giới này quá rộng lớn, hơn nữa không hề có căn cứ xác định phương hướng, Dương Thần cũng không rõ, tận cùng của nó ở nơi đâu.
Mình sẽ không bị ở đây luôn chứ?
Nếu vẫn không thể thoát ra, ở thế giới bên ngoài, vợ, người nhà và con cái hắn nên tính thế nào?
Dương Thần tức giận, liền chửi mắng thậm tệ tổ tông đám Ma Môn, nhưng cuối cùng cũng đành nén giận, nghĩ kế sách.
Giữa lúc đó, Lạc Tiểu Tiểu tỉnh lại, cô gái còn đang mơ màng ngắm nhìn thế giới lạ lẫm, ngây người một hồi lâu, cuối cùng sau khi nhìn thấy Dương Thần ở bên cạnh, vội hét to lên!
Dương Thần biết con nha đầu này sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ nói không ngừng, hỏi một thôi một hồi, liền để mặc cô ta nói lảm nhảm.
Đợi sau khi Tiểu Tiểu xúc động và nói hết một tràng, Dương Thần mới chậm rãi hỏi:
- Cô nói xong rồi hả?
- Khụ khụ!
Lạc Tiểu Tiểu hét nhiều đến nỗi cổ họng cảm thấy khó chịu, nhăn chiếc mũi xinh xắn cảm thấy mùi vị của không khí trong này quá buồn nôn, gật gật đầu, hai con mắt xinh đẹp chớp chớp, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Dương Thần thở dài, nghĩ rằng hai người thảo luận có thể đạt được chút thành quả, liền nói hết một lượt những việc xảy ra trước kia và tình hình trước mắt.
Lạc Tiểu Tiểu nghe thấy cha mạnh khỏe, có chút xúc động, nhưng khi biết được hai người có khả năng đã lọt vào Thiên Ma Chi Nhãn, lại nhảy dựng lên, lắp ba lắp bắp hỏi Dương Thần phải làm sao bây giờ.
Dương Thần cảm thấy phiền muộn, kéo cánh tay trắng nõn của Tiểu Tiểu, trừng mắt quát:
- Hét cái gì vậy, lớn tướng thế kia rồi! Nhõng nhẽo như trẻ con không cảm thấy phiền à!? Còn hét nữa tôi sẽ mặc kệ cô.
Sau khi ngẩn người ra, Lạc Tiểu Tiểu mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn Dương Thần, ấp úng một cách đáng thương:
- Biết... biết rồi. Ngươi... ngươi đừng bỏ mặc ta.
- Cô... cô khóc cái gì vậy, ai dà... Tôi không nói sẽ bỏ mặc cô, nếu không đã bỏ từ lâu rồi, nhưng cô hết khóc lóc lại kêu la, từ từ rồi nói.
Dương Thần khó xử khi thấy phụ nữ khóc.
Lạc Tiểu Tiểu vừa nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở, lau khô nước mắt, cười ngọt ngào:
- Ừm ừm, đáng ghét, ta biết ngươi kỳ thực quan tâm ta, hi hi...
Dương Thần nhìn cô bé từ bộ dạng buồn bã bỗng chốc trở nên vui vẻ tươi tắn, cười thầm không nói gì.
Xem ra từ lần đầu tiên gặp mặt tới nay, con nha đầu này quả thực chưa trưởng thành bao nhiêu, vẫn trong sáng và ngây thơ như thế, phải dỗ dành như trẻ con, hơi quát nạt một cái là cô ta mau nước mắt.
Thở dài một tiếng, Dương Thần nói:
- Hiện nay, ta không có manh mối, chỉ có thể thăm dò một chút thế giới này, cô ngoan ngoãn theo tôi, nếu có thể ra ngoài tự khắc tôi sẽ dẫn theo cô, tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần đừng gây phiền phức, được không?
- Ừm, Tiểu Tiểu rất ngoan mà!
Tiểu Tiểu gật đầu.
Lạc Tiểu Tiểu tuy yếu đuối, nhưng phần lớn thời gian tỏ ra cứng rắn.
Nghĩ đến Dương Thần ở bên, công lực của hắn cao như vậy, lại chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi mình, cô ta quyết định không nghĩ làm sao để ra khỏi Thiên Ma Chi Nhãn, cũng không lo lắng những điều đó...
Cô đã nghĩ rất thông suốt, dù sao không phải một mình cô ở trong này, cũng không quá tệ, vì vậy liền cười ngốc mà ở bên cạnh Dương Thần, không gây thêm phiền phức cho hắn.
Mà trên thực tế, cô ta cũng không giúp nổi Dương Thần, cô không có hứng thú với việc luyện công, đừng nói đến thế giới Thiên Ma Chi Nhãn bí ẩn này, hiểu về nó quá ít.
Vài giờ sau, Dương Thần coi như đã có nhận thức hoàn toàn mới về Tiểu Tiểu, cô bé này đúng là kẻ dở hơi.
Hình như hoàn toàn không biết cảnh ngộ trước mắt đang rất bế tắc, rất vui vẻ hỏi mình những câu “nhạt nhẽo”.
Đại loại như là năm nay mấy tuổi, thích ăn gì, thích màu gì, yêu lần đầu khi nào, đã yêu bao nhiêu người, có con chưa...
Về phần trước đây Dương Thần muốn giết cha mình, dường như Lạc Tiểu Tiểu đã quên sạch, không nhắc tới nửa chữ.
Dương Thần thủng thẳng trả lời từng câu hỏi của cô ta, chủ yếu tinh lực vẫn tập trung tìm kiếm xem thế giới này có nơi nào đặc biệt!
Nhưng, tìm kiếm vài nghìn dặm, Dương Thần vẫn chưa phát hiện ra một chút tin tức hữu dụng.
Điều duy nhất thu được, chính là hai pháp bảo thượng phẩm khả dụng, vài cuốn bí tịch pháp thuật chưa rõ có giá trị sử dụng hay không và vài pháp bảo hạ phẩm, trung phẩm, vận khí quả thực không được tốt lắm.
Dương Thần không bận tâm những điều đó, Thái Thanh Thần Lôi của hắn có thể hủy diệt những pháp bảo kia bất cứ lúc nào, nhưng lại làm cho Lạc Tiểu Tiểu hai mắt tỏa ánh sáng, vui rạo rực, cảm thấy giống như hành trình tìm kho báu, cảm hứng dâng trào.
Thời gian dần trôi, Dương Thần bỗng phát hiện, thế giới xám xịt, không ngờ bắt đầu rơi vào đen tối.
Dương Thần mới ý thức được, trong này hóa ra vẫn có ngày đêm, hơn nữa cùng với sự lan truyền của đêm đen, bầu không khí xung quanh, âm khí ngày càng nặng, tiếng ma quỷ kêu khóc tứ phía, hình như ngày càng thảm thiết và rõ ràng.
Một điềm xấu thoáng qua suy nghĩ của Dương Thần:
- Không phải là, linh hồn ma quỷ này... đêm tối mới xuất hiện chứ?