Hiện tại Dương Thần đã có lòng tin, đợi đến khi tiến vào Thượng Thanh Thần Lôi cảnh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì mình có thể dùng Lam Hỏa và Ám Hỏa dung hợp thành Thượng Thanh Thần Lôi.
Mà Ngọc Thanh Thần Lôi... hẳn là còn cách xa mình, tạm thời Dương Thần cũng không biết phía trên Ám Hỏa có còn sức mạnh gì không, nếu không suy tính như thế này thì không thể tạo ra Ngọc Thanh Thần Lôi.
Nhưng xe đến trước núi ắt có đường, chờ sau này mình có cơ hội vượt qua Thượng Thanh hoặc Ngọc Thanh Thần Lôi, lĩnh ngộ đạo lý trong đó thì tự nhiên sẽ có gợi ý không chừng.
Vừa nghĩ như vậy, Dương Thần liền không thấy sợ đám tu sĩ được gọi là đệ nhất cao thủ của Huyễn Cảnh đang ở trước mắt này một chút nào.
Vẻ nghiêm túc chợt lóe lên trong mắt Dương Thần, cười một cách lẫm liệt nói:
- Làm nóng người xong rồi, đáng tiếc là di ngôn mà các ngươi nói chẳng có câu nào nghe lọt tai cả, ngoan ngoãn mà chịu chết đi...
Nói xong, thanh kiếm khổng lồ Thái Thanh Thần Lôi trên tay ầm ầm như một làn sóng xung kích lôi đình bắn thẳng đến!
Tốc độ của Thái Thanh Thần Lôi vượt xa thủ đoạn của Tử Hỏa, Lam Hỏa... trừ phi phán đoán được từ trước, nếu không gần như không tránh được!
Ầm ầm!
Cùng với tiếng nổ vang như tiếng sấm, mười mấy tên Hồng Mông và cao thủ Gia Tộc Ẩn Thế đều bị tiêu diệt thành tro bụi hết, căn bản không kịp phản kháng!
Vừa mới tiện tay ra một kích mà đã kinh sợ quần hùng, khiến đám tu sĩ của Hồng Mông và Gia Tộc Ẩn Thế kia sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi trước cái chết!
Mười mấy người thấp nhất cũng là cao thủ Minh Thủy đỉnh, trong đó còn có mấy vị trưởng lão Nghịch Thủy kỳ, cứ như vậy mà biến mất?
Những người từng nhìn thấy Thái Thanh Thần Lôi Kiếp đều biết rõ, Thần Lôi này căn bản lại gần cũng khó chứ đừng nói là chịu đựng được, bọn họ không có tiên bảo phòng hộ gì, tu vi lại thấp hơn Dương Thần nhiều thì còn đánh cái gì? Ở lại thì chẳng phải là chịu chết hết sao?
- Chạy mau!
Cũng không biết là ai hô lớn một tiếng, giống như một người bình thường tay trói gà không chặt vậy, làm gì còn phong phạm của cao thủ nữa, một đám người lắc mình muốn chạy trốn.
Lạc Thiên Thu và Ninh Chính Phong, Yến Vô Trần và một số người vẫn ở lại.
Chạy? Chạy đi đâu?
Trừ phi từ nay về sau không bao giờ lộ mặt ra ngoài nữa, nếu không chạy trời không khỏi nắng, tam đại gia tộc, Hồng Mông Huyền Thiên Đảo, Dương Thần chỉ cần tìm đến cửa thì bọn họ cũng vẫn chết như vậy.
Trong nháy mắt, hơn trăm tu sĩ chỉ còn lại mười mấy người giằng co với Dương Thần.
- Các ngươi không trốn sao? Nhân lúc ta vẫn chưa động thủ.
Dương Thần cười mỉm hỏi.
- Trốn? Trốn đi đâu, chẳng qua ngươi muốn cho chúng ta chạy về nơi ở của mình để dễ dàng diệt tận gốc, bắt cả mẻ mà thôi, chẳng lẽ không phải sao?
Tiêu Mạnh Vu oán hận nói.
Dương Thần cũng không phủ nhận, cười nói:
- Đúng vậy, dù sao thì so với việc tìm từng nơi một thì có người dẫn đường vẫn tốt hơn.
- Dương Thần, chẳng lẽ anh nhất định phải giết sạch sao... Thực lực của anh có thể nói là đệ nhất thiên hạ cũng không quá đáng, hôm nay nếu anh để chúng tôi rời đi thì chúng tôi cũng sẽ không dám đối đầu với anh nữa.
- Cùng lắm thì bắt đầu từ ngày hôm nay người nhà họ Ninh sẽ nhìn thấy anh là đi đường vòng, được chưa? Anh muốn gì, chỉ cần có thể làm thỏa mãn anh thì nhà họ Ninh chúng tôi sẽ dâng lên hết! Thậm chí nếu anh đòi tiên khí chúng tôi cũng có thể cho anh!
Ninh Chính Phong nặn ra vẻ mặt tươi cười nói.
Diêm Tú Minh phe phẩy chiếc quạt gấp, cười nói:
- Không sai, Dương tiểu huynh đệ, vừa nãy đã đắc đội rồi, trên trời có đức hiếu sinh, sát nghiệt của anh quá nặng, vi phạm thiên hòa, hiện nay đã không cần thiết phải tàn sát nữa rồi, hà tất phải áp bức người khác đến tận cùng chứ?
- Người vừa nãy muốn giết ta chẳng phải là các ngươi sao? Bây giờ ta muốn giết các người thì các ngươi lại bắt đầu nói mấy lời nói nhảm này sao?
Dương Thần cười nhạo một tiếng, nói:
- Nếu các ngươi đã muốn ở lại để chịu chết thì ta cũng không nhiều lời nữa.
Nói xong, Thái Thanh Thần Lôi ở xung quanh cơ thể Dương Thần lại một lần nữa lóe ra ánh sáng chói mắt, mà lần này bởi vì không có sự phong tỏa của Khốn long đinh nên thần niệm của Dương Thần có thể nối liền trời đất, mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước.
Chỉ thấy trên trời có rất nhiều mây đen đang chồng chất cuồn cuộn như hàng nghìn con ngựa đang lao nhanh, chạy nhanh đến.
Những đám mây đen này từ từ va vào nhau, gió nổi từng cơn, từng đường quang long điện hỏa màu lam tím bắt đầu rít gào không ngớt.
Giữa trời đất đột nhiên trở nên u ám âm trầm, chỉ có từng trận sấm rền trên bầu trời giống như lúc nào cũng có thể che trời diệt đất vậy, uy thế khiến người ta sợ hãi đến cực điểm!
Dưới tốc độ biến hóa mà mắt thường có thể nhìn thấy, đám mây sấm sét kia dần dần hình thành một vòng xoáy rất lớn, hình vuông trong trăm dặm đều chịu ảnh hưởng, không ít nơi bắt đầu trực tiếp nổi lên bão tố điên cuồng, các tia chớp đan vào nhau.
Mà ở giữa gió bão lôi đình chính là vị trí của Dương Thần.
Cả người Dương Thần đứng trong không trung, rõ ràng chỉ là một điểm nhỏ nhưng lại tác động đến cả mạch của đất trời, giống như thần trên trời giáng trần!
- Đây... đây là người sao...
Có tu sĩ không dám tin.
- Thượng cổ tiên nhân... chỉ sợ cũng chỉ có uy thế như thế này thôi...
Liễu Thì Nguyên, một trong tứ đại trưởng lão bùi ngùi thở dài, việc “tự bêu xấu mình” trước đây thật là buồn cười.
Mưa gió đập vào mặt Lạc Thiên Thu, Lạc Thiên Thu hai tay nắm chặt thành quyền, trong mắt tràn đầy lòng đố kỵ hừng hực...
- Vãng niệm diễn sinh kinh... Đó rốt cục là công pháp như thế nào...
Lạc Thiên Thu si mê với việc tu luyện, viễn cảnh vẫy gọi thiên địa thần lực, quát tháo lôi phong mơ mộng hàng đêm cuối cùng cùng xuất hiện rồi, nhưng lại là một nam tử còn trẻ chứ không phải bản thân y!
Lúc này Dương Thần mở hai cánh tay ra, cảm nhận sức mạnh đất trời đang khởi động không ngớt xung quanh cơ thể mình một cách vui sướng, cảm nhận Thái Thanh Thần lôi do mình điều động mà sinh ra ở trên trời cao, nghe theo sự kêu gọi của mình.
Biển mây, thần lôi, bầu trời, cuồng phong, gò núi, trái đất, tất cả đều vận động tự nhiên như tay của mình!
Một loại cảm giác thành tựu khi được hóa thân thành chúa tể của trời đất tự nhiên sinh ra!
Cái gì mà gọi là tàn sát, cái gì gọi là báo thù, cái gì mà gọi là đạo nghĩa nhân gian chó má gì, đều đã thay đổi khôn lường!
Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm chó.
Khi đứng ở tầng này thì người mà Dương Thần nghĩ đến trong lòng không phải ai khác mà chính là người phụ nữ cao cao tại thượng, từ trước đến nay đều coi thường mình - Athena.
Có lẽ cô đã ở trên vị trí này quá lâu.
Không phải cô cố ý giả vờ cao ngạo, cố ý giả vờ lãnh khốc mà là trong mắt cô, rất nhiều thứ mà người đời coi trọng sớm đã chẳng là gì cả.
Giống như người lớn không hứng thú với trò chơi của trẻ nhỏ vậy, cô cũng không hứng thú với những đối thủ thích giết thì giết này.
Trước đây Dương Thần lĩnh hội được khá nhiều đối với loại cảm ngộ này nhưng hiện nay hắn mới cảm thấy mình thực sự hiểu được vài phần tâm tư của Athena.
Sự thay đổi của tâm tính cũng là sự tăng lên của tự tin, hiện nay Dương Thần cảm thấy có lẽ có thể không cần sợ nhân vật đứng phía sau người số 1 lúc đầu kia.
Trong lòng Dương Thần lẩm bẩm suýt chút nữa quên mất trước mắt vẫn còn một đám người đợi chết.
Giờ khắc này thần sắc của Dương Thần bỗng trở nên bình tĩnh, hiền hòa, không có sự thô bạo như trước đó.
Đương nhiên, không phải nói lập địa thành phật, phổ độ chúng sinh mà là tâm tính của Dương Thần trở nên bình thản hơn, sát hại cũng chỉ như vậy mà thôi.
Buồn chán giết chết mấy con kiến, ai quan tâm chứ. Tay Dương Thần vẫy vẫy chỉ về phía trước, vị trí tay chỉ chính là nơi Tiêu Mạnh Vu và những người khác đang đứng.
Ầm ầm!
Một đạo Thái Thanh Thần Lôi giống như Thần Long hạ thế, không có chút dấu hiệu nào mà rơi xuống từ trên chín tầng mây, đúng vào khu vực đó!
Thiên Địa bị nhuộm đẫm thành một mảnh lam tím. Sông núi rộng rãi lúc này đều có vẻ ảm đạm không ánh sáng, chỉ có mỗi sự sáng chói của nơi đây che mờ tất cả!
Mặc dù nhỏ hơn rất nhiều so với Thần Lôi của Thiên Kiếp nhưng phạm vi che phủ của nó cũng đủ để mang đi bốn năm tên tu sĩ bao gồm cả Tiêu Mạnh Vu!
Lạc Thiên Thu và những người khác nhượng bộ lui binh, không nhịn được chạy đi, khi vừa quay đầu, trong chớp mắt Tiêu Mạnh Vu và mấy trưởng lão Hồng Mông đều hóa thành tro bụi, thần hồn câu diệt!
Mặc dù sớm biết rằng không thể là đối thủ của Dương Thần nữa nhưng mắt mở trừng trừng nhìn Dương Thần giết tu sĩ của Nghịch Thủy kỳ như thái rau, bọn họ vẫn thấy mà giật mình, không muốn thừa nhận đây đều là sự thật.
Ầm ầm!
Lại là một đạo Thần Lôi không có báo động gì rớt xuống, lần này là mấy vị thái thượng trưởng lão bị đưa đi trực tiếp!
Dương Thần cảm thấy mình càng ngày càng vận dụng thành thục Thần Lôi, gọi một cách qua loa hời hợt mà Thần Lôi lập tức hạ xuống giống như ngày hôm đó mặt trời bị người thần bí kia chiếm được vậy.
Ninh Chính Phong cảm giác tình huống không ổn, dự định dẫn người lập tức chạy, cho dù là đánh cuộc, mong chờ vào may mắn, sống thêm một lúc cũng tốt.
- Tách ra rồi chạy!
Mấy tên trưởng lão nhà họ Ninh vừa nghe xong liền lập tức bay theo hướng khác nhau.
Dương Thần nhìn cũng không nhìn, trực tiếp gọi bốn năm Thần Lôi một lúc, “rầm rầm rầm” liên tục mấy tiếng, trong nháy mắt liền nuốt chửng mấy tên trưởng lão bao gồm cả Ninh Chính Phong.
Tốc độ của Thần Lôi quá nhanh, hoàn toàn không thể dựa vào tốc độ của bọn họ mà có thể tránh được.
Người của nhà họ Ninh đều biến mất rồi, cái duy nhất còn lại là Thái Ất trường anh trên tay Ninh Chính Phong, dù sao cũng là tiên khí, không bị tổn hại, rơi từ trên không trung xuống đất.