Ba người đều không ngoại lệ mà mở to mắt, ngã xuống, đến tận lúc này vẫn không có bất cứ ai phản kháng.
Bọn họ chết không nhắm mắt, bởi vì, bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội mở vòng bảo hộ chân nguyên, cho dù là phản kháng một chút cũng không có!
Cái chết bất lực đến cực điểm này sợ rằng sẽ khiến mấy con cháu nhà họ Tiêu kiêu ngạo như họ làm quỷ cũng không ngẩng đầu lên được.
Chẳng biết từ lúc nào Lâm Nhược Khê đã ném đoản đao trả lại Trinh Tú, giơ tay đỡ vú Vương đã hôn mê, đi đến trước mặt các cô gái.
Thấy ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sợ hãi của tất cả mọi người, Lâm Nhược Khê mây trôi nước chảy nở nụ cười ôn nhu:
- Mọi người làm sao thế, giết những người này chắc không vấn đề gì chứ.
- Nhược Khê... Tu vi của cô... Rốt cục là thế nào vậy?
Sắc Vi nhịn không được hỏi.
Lâm Nhược Khê đưa vú Vương cho Tiêu Chỉ Tình ôm, trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:
- Tôi không biết, tôi chỉ không muốn con mình bị tổn thương... sau đó, sau đó liền làm được... lần trước bị bắt cóc, cũng giống thế này...
Các cô gái không thể nào tin được lại đơn giản như thế này, tận mắt nhìn thấy tình cảnh quỷ dị trước mắt khiến các cô nhìn thấy mà giật mình.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Nhược Khê lại không giống đang nói dối, dường như người phụ nữ này lại tùy ý làm được tất cả.
Đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên Lâm Nhược Khê nói với Tiêu Chỉ Tình:
- Tình Nhi, tôi giết cha đẻ của cô, cô không trách tôi chứ?
Tiêu Chỉ Tình ánh mắt phức tạp nhìn vào đầu Tiêu Mạc Tranh, người đã không còn chút sức sống nào, lắc đầu nói:
- Là do ông ấy không tốt... không trách ai được.
Lâm Nhược Khê gật đầu rồi ôm Lam Lam về phòng.
Đối với cô bé Tiểu mập mà nói thì cơm mới ăn được một nửa nhưng người khác lại không có tâm trạng để ăn tiếp.
Trinh Tú kinh ngạc nhìn đoản đao Man Châu của mình, thấp giọng lẩm bẩm tự mình nói:
- Con dao này... hóa ra lại có thể lợi hại đến vậy.
- Đao đúng là đao tốt, nhưng... người dùng mới là mấu chốt.
Thái Ngưng đứng bên cạnh ánh mắt phức tạp nói.
Tình huống xảy ra bên này, chủ thần và các tu sĩ đang chiến đấu trên biển đều không biết.
Đại chiến đã đến đỉnh cực hạn, tình hình cuộc chiến căng thẳng tột độ tràn đầy chân nguyên và các mảnh không gian bay khắp phía, giống như đã hình thành một mảng biển tử vong.
Hàng rào nước biển không có góc chết nào do lĩnh vực Hải thần ngưng tụ thành vẫn ngăn cản đường đi của các tu sĩ.
Những cơn sóng lớn do Hải Long gào rít cắn xé gây ra, nước biển màu xanh đậm từ trên chảy ngược xuống, trào lên, đuổi theo bóng hình các tu sĩ, dễ dàng phá hủy vòng bảo hộ chân nguyên do các tu sĩ ngưng tụ nên.
Mặc dù có cha con Lạc Bình Triều, Lạc Thiên Thu ngăn Poseidon nhưng cung thần trong tay Apollo cùng Artemis đã liên tục giết chết hơn 20 tu sĩ, trong đó bao gồm cả mấy tu sĩ Nhược Thủy kỳ. truyện được lấy từ website tung hoanh
Mắt mở trừng trừng nhìn tam đại gia tộc, hơn 100 người chỉ còn lại chưa đến 20 trưởng lão Nghịch Thủy kỳ trở lên, Lạc Thiên Thu, Tiêu Mạnh Vu, Ninh Chính Phong... đều đã lo lắng không thôi.
Đây đều là tinh nhuệ của Gia Tộc Ẩn Thế, thậm chí rất nhiều người là tôn thất họ hàng gần, hôm nay lại tổn hại lớn như thế này, lúc về chưa nói đến chuyện không có mặt mũi nào mà đối mặt với các thành viên trong gia tộc, mà còn bị Hồng Mông nắm lấy cơ hội, gây áp lực cho bọn họ.
Vốn dĩ khí thế hùng hổ đến tiêu diệt Dương Thần và gia quyến của hắn nhưng không ngờ xuất binh ra trận lại chết trước, toàn bộ đều bị chết chìm trong đại dương mênh mông này!
Sau khi mấy đạo Xuyên Vân tử điện bị pháp tắc không gian của Poseidon tách ra, sắc mặt Lạc Thiên Thu ngưng trọng vô cùng, truyền âm cho Lạc Bình Triều:
- Cha ơi nếu cứ như vậy thì chúng ta sớm muộn sẽ bị thua.
- Pháp tắc không gian của bọn họ vốn đã trên tu vi của chúng ta một chút, đòn đánh của chúng ta không có được hiệu quả lớn gì, còn chân nguyên chúng ta lại càng ngày càng suy yếu...
Lạc Bình Triều đang điều khiển Bích Hải kiếm, dùng những con sóng kéo dài không dứt đấu với Apollo, xung quanh cơ thể y đều là kiếm quang màu lam bay khắp nơi, giống như một bông hoa cúc màu lam đang nở rộ.
Nhưng gần như không có một đường kiếm nào có thể lại gần chủ thần trong phạm vi ba thước bởi vì pháp tắc không gian sớm đã cắt đứt đường kiếm quang kia đến một phía khác.
Mắt nhìn đòn đánh của mình mặc dù bộc lộ tài năng nhưng lại không thể sát thương Chư Thần, Lạc Bình Triều cũng hữu tâm vô lực.
- Chúng ta chuẩn bị chưa đầy đủ, sơ suất rồi... Thiên Thu... ngay bây giờ, ta sẽ xông đến mở hàng rào nước biển này ra, các ngươi lập tức vượt qua!
- Cha... lẽ nào cha muốn...
Lạc Thiên Thu lông mày nhíu chặt, dường như đã nghĩ đến tình huống xấu gì.
Lạc Bình Triều truyền âm nói:
- Yên tâm, cùng lắm thì tĩnh dưỡng ba tháng, có con thì nhà họ Lạc sẽ có người chủ chốt, nếu ta không ra tay, đợi các thần tộc khác đến thì chúng ta tất cả đều không đi được!
Nói xong, Lạc Bình Triều bỗng nhiên đem kiếm khí vừa thu lại, sau khi thoát khỏi hơn mười con Hải Long đang điên cuồng gào thét, nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân hiện lên một trận ánh sáng sương mù màu đỏ sậm!
Trong lúc đó, chân nguyên lực của Lạc Bình Triều giống như nổ tung vậy, các đường cong, cơ bắp trên toàn thân dường như đều vì phồng lên mà mắt đầu sâu thêm, làm rách áo choàng trên người, lộ ra cơ bắp màu đồng bên trong có gân xanh!
Tam đại chủ thần là Poseidon cùng Apollo, Artemis vốn dĩ áp chế được hơn hai mươi tu sĩ này một cách vững vàng nhưng lúc này lại phát giác điều kỳ lạ trên người Lạc Bình Triều nên đều lùi ra xa một chút theo bản năng.
Thái Dương thần hỏa cùng Nguyệt quang hướng về phía Lạc Bình Triều một cách có chọn lọc, nhưng khi vừa mới tiến vào đám sương mù màu máu kia liền bị tan rã luôn!
Không chỉ có như vậy, trong sương máu bắt đầu bắn ra càng nhiều kiếm khí mạnh mẽ ở giữa hai màu lam và đỏ hơn, giống như chùm tia sáng qua lại như con thoi trên bầu trời, bắn mạnh về phía ba vị chủ thần!
Lúc này đây mặc dù pháp tắc không gian đã ngăn chặn được đa số các đòn công kích nhưng ba vị chủ thần lại phát hiện không thể nào chặn được hết tất cả, luôn có một chút kiếm khí bay đến xung quanh mình, nếu như không cẩn thận là sẽ bị thương.
Kể từ đó, thế tiến công của các chủ thần giảm rất nhiều, các tu sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Đây là pháp thuật gì vậy...
Poseidon không ngừng trốn tránh vừa nhíu mày hỏi.
- Hình như là một loại bí pháp làm tăng tu vi của mình lên trong nháy mắt.
Artemis nhíu mày nói:
- Sức mạnh của y đang không ngừng tăng lên!
- Không ngờ còn giấu cả chiêu này, thật là xem thường bọn họ rồi, chân nguyên lực thật sự của y bây giờ mạnh hơn vừa nãy ít nhất ba phần.
Apollo nói.
Không chỉ ba vị chủ thần sửng sốt mà các tu sĩ khác không ngừng nhìn về phía này.
Thân thể của Lạc Bình Triều cũng như xương cốt đều bắt đầu bỗng nhiên mà bành trướng, cao hơn một cái đầu, dáng người hơn đến hai mét, toàn thân bao trùm trong sương máu, giống như một chiến sĩ màu máu.
Điều khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng là đôi con ngươi của y đã biến thành một mảnh ánh sáng trắng như ngọn lửa màu trắng đang hừng hực cháy!
- Bình Triều!
Lạc Trường Xuân thấy con trai ra chiêu này liền đau lòng lớn tiếng kêu lên.
- Chẳng lẽ là... là tuyệt kỹ “Đại Phạm Thiên tôn” trong “La thiên kinh” của nhà họ Lạc sao?
Ninh Chính Phong kinh hô một tiếng, gã làm gia chủ nhà họ Ninh, kiến thức uyên bác, nghĩ đến tuyệt kỹ của nhà họ Lạc trong truyền thuyết.
Sở dĩ là "truyền thuyết" vì chiêu "Đại Phạm Thiên tôn" này là chiêu giết người cấp cao có thể đả thương địch một nghìn nhưng mình cũng tổn thương 800, di chứng vô cùng nghiêm trọng, gần một nghìn năm nay chưa từng nghe nói có ai dùng đến.
Chiêu này dùng một loại chân nguyên đặc biệt của La thiên kinh, coi máu huyết trong cơ thể các tu sĩ là “nhiên liệu”, nhanh chóng thiêu đốt, thậm chí bao gồm cả máu xương trong xương cốt...
Những máu huyết bị đốt sẽ khiến chân nguyên trong đan điền đột nhiên tăng nhanh, độ thuần túy của chân nguyên cũng tăng với biên độ lớn, hiệu quả tốt nhất hoàn toàn có thể tăng thực lực lên thêm năm sáu phần!
Máu huyết của các tu sĩ có chứa rất nhiều linh khí, tu sĩ nào càng mạnh thì càng có nhiều linh khí, nhưng cũng vì vậy mà nếu mất quá nhiều máu huyết thì sẽ khiến cơ thể suy yếu nhiều hơn, người nghiêm trọng còn có thể mất đi tu vi, trở thành phế nhân.
Vì thế nên gần như những tu sĩ dưới cấp Thái Thanh Thần Lôi Kiếp, cho dù là tu sĩ Nhược Thủy kỳ dùng chiêu này, kết quả tốt nhất cũng là tu vi hạ nhiều, rơi xuống Quỳ Thủy kỳ là tốt lắm rồi.
Cũng chỉ có các tu sĩ ở kỳ Thái Thanh Thần Lôi kiếp trở lên mới dựa vào thể chất được rèn luyện nhiều mới có thể giữ được toàn thân.
Nhưng kết quả xấu nhất có thể là trong một năm không thể khôi phục được, nếu như tu dưỡng thích hợp, có nhiều linh dược bồi bổ thì cũng phải hai ba tháng mới có thể khôi phục.
Điều đáng buồn hơn nữa là Đại Phạm Thiên tôn chỉ có thể duy trì trong khoảng nửa chén trà, nếu như cố ý kéo dài lâu thì máu huyết cạn kiệt, chết là cái chắc!
Vì thế nên lần liều mạng này của Lạc Bình Triều cũng không định dựa vào thời gian của Đại Phạm Thiên Tôn này, đánh bại ba vị thần chủ, vậy thì thời gian sẽ không đủ.
Điều y cần là nhanh chóng trốn thoát, may mắn trong thời gian nửa chén trà, mang tất cả mọi người trở lại Huyễn Cảnh!
Lạc Bình Triều giơ Bích Hải kiếm lên cao, cả người chìm trong sương máu, giận dữ rống lên!
- Kiếm khí Thính triều, Cuồng Long đoạn hải triều! Lên!
Kiếm quang phóng lên cao, như Cửu Thiên Thần Long, nhuộm hồng lam quang huy, tiếng gầm gừ ở bên trong lại bị Lạc Bình Triều một kiếm uy vũ hạ xuống!
Ầm ầm!
Hơn chục con Hải Long do Poseidon gọi ra muốn đi ngăn cản lại bị cú đánh toàn lực này phá tan tành!