Dương Thần trong khoảnh khắc cứ tưởng rằng công pháp mà hắn giao ra đã nằm trong tay của Tiêu gia, nhưng nghĩ kỹ lại không đúng, nếu là người đã lấy công pháp của hắn thì làm sao có thể nằm ở đây để cho những tu sĩ trong gia tộc đọc được.
Tàn quyển? Là tàn quyển?
Dương Thần cảm thấy thật buồn cười, đương nhiên là “ tờ còn lại” rồi, vì tầng cuối cùng của không hề có công pháp, vốn chỉ có hai chữ “vãng sinh”.
Sau đó Dương Thần lại không khỏi nghi ngờ
Tại sao Tiêu gia lại có ? Hơn nữa lại là thứ lưu truyền từ thời cổ đại, hay là loại công pháp này vốn dĩ xuất phát từ nhà họ Tiêu?
Tờ giấy cổ này không biết đã để ở đây bao lâu rồi, những người đã đọc và tu luyện nó e rằng đếm không hết, nếu không sẽ không có được kết quả đó là những trưởng lão có tiêu chuẩn đặc biệt thế này.
Dương Thần cảm thấy trước mắt bị một màng mỏng manh gì đó che khuất, bản thân mơ hồ dự cảm được phía sau đó có gì đó nhưng lại bị một làn khói trắng bao phủ, nhất thời nhìn không ra, tạm thời như vậy trước vậy.
Lam Phi hối thúc nói
- Tiêu huynh đệ, mau chọn các công pháp khác đi, loại công pháp này thực ra chẳng hữu dụng gì cả.
Dương Thần gật đầu, tùy tiện chon đại cuốn về bộ môn kiếm pháp có tên , môn kiếm pháp này không xuất sắc, trong quy tắc có quy củ, thậm chí so với kiếm quyết Thục Sơn mà Tuệ Lâm đánh ra còn thua xa, Dương Thần chỉ dự định sau này sẽ làm ra vẻ múa may vài đường kiếm pháp để lòe mắt một số người rồi thôi.
Hai người đang định xuống tháp thì không ngờ có một người tuấn tú đẹp trai mặc áo hòa thượng từ từ bay xuống từ phía trên, rồi bước vào tầng thứ năm.
Đó chính là đại thiếu gia nhà họ Tiêu Tiêu Thu Phong, lúc này thần sắc vui vẻ, dường như tâm trạng cũng không tệ.
Thấy anh ta có thể thông thả vượt qua các trận pháp thì Dương Thần xem như đã được thấy bản lĩnh của người nhà họ Tiêu, đều có môn pháp cấm phá đặc biệt.
- Còn tưởng là ai, thì ra là hai người các ngươi? Đến đây để chọn công pháp tu luyện sao?
Tiêu Thu Phong tuy chỉ mới bước vào ly hỏa kỳ không lâu, thành tích thu luyện ở gia tộc không cao nhưng dù sao cũng là con cháu dòng dõi nên đối với hai người Dương Thần và Lam Phi không hề nhìn lấy một cái.
Lam Phi lập tức cuối đầu
- Đúng vậy, đại công tử, chúng tôi đang tính trở xuống
- Cậu có thể đi nhưng Tiêu Thần thì ở lại, tôi có chuyện muốn nói với hắn ta
Tiêu Thu Phương nghênh mặt nói
Lam Phi ngây người nhưng không dám hỏi nhiều, gật đầu với Dương Thần rồi bay xuống trước
Đợi Lam Phi đi, khóe miệng Tiêu Thu Phong hiện lên chút tà ý, lấy ra một linh đan màu đỏ, hỏi
- Tiêu Thần, trên tay tôi có một viên hạ phẩm hồng lộ hoàn, cậu có muốn thử không?
Dương Thần không biết anh ta có chủ ý gì nhưng chắc chắn tám chín phần là muốn làm chuyện xằng bậy, xấu xa… có nên nhân cơ hội chỉ một mình anh ta ở đây mà xử anh ta luôn, rồi giả thành anh ta, bay trực tiếp lên nhà lao trên đỉnh tháp dò la thử xem?
Nhưng nghĩ kỹ thì cứ cho là có thể giả anh ta nhưng có thể không bị mấy vị trưởng lão phát hiện việc mình đi lên đỉnh tháp sao, lỡ như có tìm ra được Tiêu Chỉ Tình thì cũng đâu thể dễ dàng dẫn cô ta đi được, bên ngoài còn có Tiêu Đình Trứ đứng canh nữa. Huống hồ nếu tìm không ra Tiêu Chỉ Tình thì bản thân hắn cũng khó có thể tiếp tục ở lại Tiêu gia, mất nhiều hơn được.
Thế là giả bộ dạng tham lam sợ chết, Dương Thần liền nói
- Đương nhiên muốn, cám ơn thiếu gia đã tác thành.
Tiêu Thu Phong liền dùng bộ dạng khinh miệt nhìn hắn, tưởng rằng Dương Thần đã bị viên thuốc hạ phẩm đó làm cho ngơ ngẩn nên anh ta thảnh thơi nói
- Vậy cậu làm một việc giúp tôi, tôi sẽ đưa đan dược cho cậu
- Xin hỏi là chuyện gì, Tiêu Thần nhất định sẽ không làm thiếu gia thất vọng
Dương Thần cười cầu hòa nói
Tiêu Thu Phong đi đến trước mặt hắn, hạ giọng nham hiểm cười nói
- Rất đơn giản, không phải cậu rất thân với huynh muội Triệu gia sao, sau mười giờ tối nay, cậu nghĩ cách đưa tên tiểu tử Triệu Mộc Dương đi chỗ khác, càng xa nơi ở của cậu ta càng tốt, ví dụ như thi đấu võ với cậu ta ở nơi luyện võ gì đó, nói tóm lại là đừng để cậu ta ở bên cạnh Triệu Đình là được
Dương Thần vừa nghe thì đã biết tên này đang âm mưu gì rồi, âm thầm cười nhạt, nhanh như vậy đã kìm nén không nổi rồi, lúc trước cũng đã thấy anh ta có ý háo sắc với Triệu Đình rồi
Trong Huyễn cảnh, tuy đa số tu sĩ đều một lòng theo đuổi thiên đạo nhưng cũng không thiếu những kẻ thiên chất không đủ, cứ mải mê với mỹ sắc, quyền lực và địa vị, rõ ràng Tiêu Thu Phong đã vướng phải mỹ sắc rồi.
Có điều được Tiêu Thu Phong nhắc đến thì Dương Thần mới đột nhiên nảy ra một kế, trong lòng cười thâm hiểm nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ đang đấu tranh do dự.
- Vâng, Tiêu Thần tất nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ đại thiếu gia giao
Tiêu Thu Phong ha hả cười lớn, đập đập vai của Dương Thần
- Tốt, lần này nếu thành công thì cậu yên tâm, Triệu gia sẽ không dám làm gì cậu đâu, có tôi ở đây mà
Trong lòng Dương Thần “hừ” lạnh một tiếng, ai dám tin ngươi chứ? Đảm bảo tới lúc đó sẽ đổ hết tội lên đầu mình cho xem, nhưng … có điều sau tối nay thì mọi chuyện không còn là vấn đề nữa.
Sau khi đi ra khỏi Thanh Đế tháp thì Lam Phi vẫn còn đợi ở bên ngoài, ánh mắt mang đầy vẻ lo lắng
Tiêu Thu Phong hiển nhiên ở trong gia tộc là loại người gì thì ai cũng đều biết nên Lam Phi mới tần ngần ở đó không muốn đi
Nhìn thấy Dương Thần an nhàn đi ra, Lam Phi nét mặt vui vẻ tiến về phía trước nói
- Tiêu huynh đệ, không sao chứ?
- Không sao, thiếu gia chỉ tính hỏi tôi chuyện luyện thể gì đó, những chuyện đã nói với cậu, tôi nói một lần nữa với anh ta nên không sao
Dương Thần tùy tiện bịa mấy câu
Lam Phi thở phào nhẹ nhõm
- Sau này ở Tiêu gia cậu không được đắc tội với hai người, một người là đại thiếu gia, một người nữa là nhị phu nhân
- Ồ? Sao vậy?
Dương Thần vừa đi vừa hỏi
- Đại thiếu gia không có tâm tu luyện, vào Ly hỏa kỳ cũng khá nhiều năm rồi nhưng chưa có tiến bộ, chủ yếu toàn tập trung sức lực lên chuyện mỹ sắc, rất nhiều nữ tu sĩ của Tiêu gia đều đã bị anh ta làm nhục, bên ngoài anh ta còn có mối quan hệ với không ít tán tu và nữ tu sĩ của các gia tộc khác.. haizzz, sắc tức là không, không tức là sắc, người đời luôn không thể nhìn thấu được
Lam Phi lắc đầu than thở
- Vậy còn nhị phu nhân thì sao?
Dương Thần luôn cảm thấy bà Từ Á Nam đó có chút cổ quái, theo lý mà nói, bà ta là mẹ kế của Tiêu Chỉ Tình, cũng được xem là nửa bậc phụ mẫu rồi nhưng Dương Thần lại không hề thấy được dáng vẻ đó của bà ta.
Một là người đàn bà này không hề có huyết thống với Tiêu Chỉ Tình, hai là người đàn bà này đã từng ngược đãi Tiêu Chỉ Tình, không hề có có ý thức của bậc phụ mẫu.
Lam Phi nhìn quanh, quanh đây không một bóng người, sau khi xác định an toàn mới thấp giọng, thần thần bí bí nói với Dương Thần
- Tôi cũng chỉ nghe lão tu sĩ nói thôi, nhị phu nhân vì là em vợ của kiếm sĩ tiền bối Từ Thiếu Cung nên địa vị trong nhà họ Tiêu không hề thua kém hai vị lão gia.
- Nhị lão gia của Tiêu gia trước giờ vẫn ở bên ngoài dẫn dắt người trong gia tộc đi tứ phía tìm tòi nguyên liệu luyện đơn, luôn bận rộn ở bên ngoài, rất ít về nhà, cho nên nhị phu nhân khó tránh khỏi cô đơn, còn nghe phong phanh là bà ta rất thích tên tu sĩ trẻ trung tuấn tú nào đó nữa, lời đồn rất khiếm nhã.
Dương Thần khóe miệng nhếch nhẹ, cười khó hiểu nói
- Xem ra Lam Phi huynh rất rành về những tin tức loại này, tôi cứ tưởng huynh chỉ có hứng thú với việc tu luyện thôi chứ
Lam Phi nét mặt lúng túng, thở dài nói
- Tại hạ cũng đâu muốn nhưng nhiều lúc phải tiếp xúc với những tu sĩ khác nên cũng khó tránh khỏi việc nghe được những tin thế này, hơn nữa để có thể sinh tồn tốt ở Tiêu gia thì phải biết nhiều một chút
- Ví dụ như chuyện của nhị phu nhân, đã có rất nhiều những tu sĩ trẻ tuổi, nói là vì đã “mạo phạm” bà ta nên tất cả họ đã bị Tiêu gia xử tử, nói trắng ra, nếu chuyện bị bại lộ thì chỉ cần giết bỏ là được rồi.
- Tôi và huynh đều không phải mỹ nam, cứ yên tâm đi
Dương Thần cười đùa nói
Lam Phi lại rất nghiêm túc nói
- Tiêu huynh đệ là bậc nhân tài mới phải đáng lo lắng, một kẻ thô lỗ như tôi, vừa đen vừa xấu, tuyệt đối sẽ không bị để mắt tới
Dương Thần cười hất hất tay, thể hiện ý là không thể nào, còn trong lòng lại nghĩ đến bà phu nhân với y phục thướt tha, xinh đẹp đẫy đà, đích thị là một báu vật, những tu sĩ háo sắc chắc chắn sẽ không kìm chế nỗi, chỉ sợ những lời nói của Lam Phi là đúng
Còn lão nhạc phụ Tiêu Mạc Tranh của hắn, thì ra đang bận việc ở bên ngoài, xem ra việc tranh quyền đoạt vị sẽ không bằng đại ca của ông ta Tiêu Mạc Hối, chẳng trách lại không thấy người đâu.
Lúc sắp chào tạm biệt nhau, Dương Thần đột nhiên dường như nghĩ tới chuyện gì đó, nói
- Lam Phi huynh, người huynh đệ của tôi Triệu Mộc Dương của nhà họ Triệu là tu vi Ly hỏa kỳ sơ cấp, đệ ấy tu luyện ở đây không tìm được đối thủ thích hợp nào để thi đấu cả, huynh có thể đấu thử với đệ ấy được không?
Lam Phi vừa nghe, mắt liền sáng rực
- Ly hỏa kỳ sơ cấp mới bước vào độ kiếp kỳ nhưng căn cơ cũng đã hơn tôi không ít, tôi đã tiếp cận độ kiếp kỳ, có thể đấu thử với một đối thủ ở cấp bậc như vậy cũng thật tốt, chỉ không biết là Triệu Mộc Dương có đồng ý hay không thôi
Dương Thần cười rạng rỡ
- Yên tâm đi, huynh đã giải vây cho tôi không ít, huynh và tôi đều là bạn, chuyện này cứ giao cho tôi, gần mười giờ tối nay, tôi sẽ cho cậu ta đi tìm huynh, huynh phải nắm bắt cơ hội, thi đấu một trận cho thật tốt
Lam Phi rất vui mừng vì những tu sĩ thông thường của Độ kiếp kỳ sẽ không tiếp chiêu với hóa thần kỳ của anh ta, anh ta lập tức gật đầu đồng ý.