Dương Thần âm thầm ghi nhớ những vị trí này, suy nghĩ nên đến nhà Tiêu gia tìm, hay đến Lạc gia tìm, cũng không biết nơi ở của Ẩn Thế gia tộc là như thế nào, đều có những người gì.
Tiêu Chỉ Tình nếu bị bắt về huyễn cảnh, cũng có khả năng là đến thẳng Lạc gia, mình nên tìm hiểu từ đâu đây? Tùy tiện tìm kiếm, đụng phải người có tu vi cao thâm, điều tra được thần thức của mình, e rằng sẽ khó mà dẫn Tiêu Chỉ Tình rời khỏi một cách bình yên.
- Tiêu huynh đệ nếu không có việc gì khác, huynh muội chúng tôi xin cáo từ.
Lúc này Triệu Mộc Dương nói, dường như có việc gấp phải giải quyết.
Dương Thần nghĩ đến phương hướng hai người vừa đi, không khỏi hỏi:
- Xin hỏi Triệu huynh đi đâu, tôi có thể đi cùng không?
Triệu Mộc Dương cũng không đa nghi,
- Tôi cùng xá muội định đến Tiêu gia giải quyết chút việc.
Dương Thần thầm nghĩ quả nhiên, lần này thì có “hướng dẫn viên” rồi, liền nói:
- Nếu là đi Tiêu gia, có thể dẫn tiểu đệ đi cùng?
Huynh muội Triệu gia nhìn nhau, đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, đều nói quan hệ của Hồng Mông và Ẩn Thế gia tộc không tốt, sao tên này còn muốn đi.
- Cái này…
Triệu Mộc Dương khó xử nói:
- Bởi vì Triệu gia chúng tôi từ xưa là gia tộc chư hầu của Tiêu gia, cho nên thuận tiện đi lại. Nhưng Tiêu huynh đệ không có lý do gì để đi, nếu chúng tôi dẫn anh đi, tất nhiên sẽ bị cao thủ của Tiêu gia điều tra được, đến lúc đó anh lại là người trong Hồng Mông, không tiện giải thích…
Dương Thần xua tay,
- Triệu huynh, tôi thấy anh nói chuyện thẳng thắng, không ngại nói thật với anh, tôi thật sự không thích ở trong Hồng Mông… Sớm nghe nói Ẩn Thế gia tộc có tài nguyên tu luyện xuất sắc hơn, cho nên muốn…
- Tốt nha! Anh muốn lén Hồng Mông nương nhờ Ẩn Thế gia tộc!?
Triệu Đình ở bên kinh ngạc hét lên,
- Vừa rồi còn nói anh gan lớn, bây giờ xem ra anh không muốn sống! Chút tu vi này của anh, đừng nói Tiêu gia có muốn anh không, anh nên nhớ nếu bị Hồng Mông phát hiện, sau này anh sẽ bị người trong Hồng Mông xem là phản đồ, trực tiếp giết anh cũng không ngạc nhiên!
Dương Thần thản nhiên cười nói:
- Tu luyện vốn là nghịch thiên cải mệnh, nếu không mạo hiểm sao có thể có cơ duyên. Tôi cũng họ Tiêu, nương nhờ Tiêu gia có vẻ tương đối dễ.
Trong mắt Triệu Mộc Dương lóe lên ánh nhìn khác lạ, ngẫm nghĩ, nói:
- Nếu ý Tiêu huynh đã quyết, cũng không phải không được.
- Đại ca! Anh điên rồi! Hắn ta Hóa thần sơ kỳ, lại không quen thuộc huyễn cảnh, sau khi phản bội Hồng Mông thì có hối hận cũng không kịp!
Triệu Đình ngạc nhiên nhìn huynh trưởng.
Triệu Mộc Dương gật đầu ra ý biết, thản nhiên nói:
- Em gái, anh hiển nhiên hiểu được các tai hại, nhưng Tiêu huynh đệ đã có lòng này, vừa hay lần này chúng ta lại thiếu trợ lực, dẫn theo hắn không phải mọi người đều có lợi sao?
Triệu Đình sửng sốt, sau khi nghĩ chuyện gì, sắc mặt bình tĩnh trở lại, trong mắt có chút giằng xé.
Dương Thần thầm nghĩ chẳng lẽ hai huynh muội này có mưu mẹo? Nhưng Triệu Mộc Dương không giống người âm hiểm giả dối, đây là cảm giác nhìn người vô số mà Dương Thần có được.
Người trong hoan cảnh, kỳ thật rất nhiều người đều dựa vào tuổi tăng lên mới có sự từng trải không tầm thường, đại đa số tu sĩ trẻ tuổi, đều không có tâm cơ bằng người thế thục.
- Tiêu huynh đệ, chúng tôi có thể dẫn anh đi, trên thực tế, nếu anh đi cùng chúng tôi đến Tiêu gia, và nương nhờ Tiêu gia, huynh muội chúng tôi thật đúng là cần anh giúp một việc.
Triệu Mộc Dương nói.
- Giúp việc gì?
Dương Thần hỏi.
Triệu Mộc Dương thở dài, trong mắt có chút đau thương, đem đầu đuôi sự việc nói ra.
Hóa ra, Triệu gia làm gia tộc chư hầu của Tiêu gia, tuy là lịch sử lâu đời, nhưng cũng vì nhân tài ít đi, đến bây giờ trở thành một trong những gia tộc chư hầu yếu nhất.
Mà hiện giờ Triệu gia chỉ có một tu sĩ Lục Hợp Hàn Thủy kiếp có tu vi không tầm thường, chính là ông nội của huynh muội Triệu gia tu vi , Triệu Lương Ngọc quỳ thủy kỳcuối.
Nhưng, bởi vì tuổi tác Triệu Lương Ngọc quá cao, khi đột phá Quỳ thùy kỳ thì đã bước vào tuổi già, mấy năm nay thường xuyên bế quan, tuy rằng cố gắng tiến vào Quỳ thủy kỳ cuối, nhưng từ đâu đến cuối khó xung kích Minh thủy kỳ.
Nếu cứ như vậy, e rằng chưa đến 3 năm thì dương thọ hao tàn, trừ phi trong vòng 3 năm đột phá tiến vào Minh thủy kỳ, thì có thể kéo dài tuổi thọ khoảng trăm tuổi.
Trong lúc đường cùng, Triệu gia chỉ có thể nghĩ cách đến nhà Tiêu gia cầu xin, xem có thể từ Tiêu gia có được chút linh đan thượng phẩm, cho dù là trung phẩm, như vậy có lẽ sẽ giúp Triệu Lương Ngọc tiến vào Minh thủy kỳ.
Tuy nói Triệu gia là gia tộc chư hầu, nhưng tài nguyên linh đan trong huyễn cảnh vẫn rất khan hiếm, huống chi là linh đan thượng phẩm trung phẩm dùng trong độ kiếp kỳ, người của bổn gia cũng không đủ.
Cho nên nói, lần này huynh muội Triệu gia đến Tiêu gia thỉnh cầu, cũng là cùng đường, biết rõ cơ hội không lớn, nhưng vẫn muốn thử một lần xem sao.
Dương Thần nghe xong, không khỏi cảm thấy những người này thật đáng thương, trong nhẫn không gian của mình, đừng nói linh đan thượng phẩm, linh đan cực phẩm cũng có không ít, nhưng những người này lại vị một viên thượng phẩm, thậm chí vài viên linh đan trung phẩm, ăn nói nhỏ nhẹ cầu xin gia chủ của bọn họ.
Nói là gia tộc chư hầu gì, chi bằng nói là “nô bộc” của Tiêu gia, căn bản không để ý đến tình trạng sống chết và sinh tồn.
Đương nhiên, đây cũng liên quan đến sự xuống dốc của chính nhà Triệu gia, nếu Triệu gia cường thủ như lâm, vậy chắc chắn Tiêu gia sẽ cực lực làm tốt mối quan hệ, để củng cố địa vị của Tiêu gia trong thế chân vạc.
Tuy nói là cảm thấy bọn họ tội nghiệp, nhưng Dương Thần không ngốc đến nỗi đem đan dược tặng cho bọn họ, hỏi:
- Triệu huynh nói những cái này, tôi vẫn không biết tôi có thể giúp được gì.
Triệu Mộc Dương cắn chặc răng, cúi đầu chắp tay nói:
- Tiêu huynh đệ, huynh muội chúng tôi muốn làm người đề cử, đưa anh đến Tiêu gia.
- Người đề cử
Dương Thần nhíu mắt lại, liền nghĩ thông suốt tình huống gì.
Ẩn Thế gia tộc nếu đã bất hòa với Hồng Mông, vậy kéo tu sĩ từ Hồng Mông gia nhập bọn họ, cũng là điều hiển nhiên.
Triệu gia huynh muội nếu trở thành người đề cử, dẫn mình đến Tiêu gia, vậy chẳng khác giúp Tiêu gia kéo một tu sĩ gia nhập trận doanh, ít nhiều có thể tăng điểm để đi xin được linh đan.
Dương Thần vui vẻ nói:
- Có gì mà không được chứ, vốn là hai người Triệu huynh dẫn tôi qua đó, tôi có cầu cạnh Triệu huynh, đây là điều hiển nhiên.
Sắc mặt Triệu Mộc Dương và Triệu Đình vui vẻ, nhìn Dương Thần vài phần cảm tạ.
- Con người anh không tồi, hy vọng sau này anh sống ở huyễn cảnh lâu một chút, nhìn anh rất thuận mắt, có thể làm bằng hữu.
Triệu Đình cười ngọt ngào nói.
Dương Thần nhìn đôi huynh muội này, trong lòng cũng có chút thả lỏng, không ngờ vừa tiến vào huyễn cảnh, đã gặp hai người không tồi, xem ra trong tu sĩ cũng không hoàn toàn chạy theo lợi ích, lừa bịp lẫn nhau.
Chí ít, huynh muội Triệu Mộc Dương chịu đem nội tình thẳng thắng nói ra, không có lén lút lợi dụng mình, chỉ điểm này, Dương Thần sau này có cơ hội, có thể tặng bọn họ vài viên linh đan. Người tốt nên có báo đáp tốt.
Sau khi nói xong, Dương Thần theo hai huynh muội đi về phía tây, trên đường đi, Dương Thần lại hiểu rõ không ít tình trạng của tam đại Ần Thế gia tộc cùng với Hồng Mông.
Bất giác, 3 người bắt đầu hạ xuống.
Phía dưới không còn là dãy núi đầy tuyết, mà là dòng sông lớn ngang dọc giao nhau, uốn lượn khúc chiết, cuồn cuộn chảy.
Dọc theo sông, là rừng cây nguyên thủy do cây cổ thụ tạo nên không nhìn thấy bầu trời, rất nhiều cây cối đã tuyệt chủng trong tục giới, ở đây đều có thể nhìn thấy.
Xanh đậm xanh nhạt của rừng cây giao nhau, một mảng lớn cổ kính, khu kiến trúc cổ điêu khắc rồng bay phượng múa, rất thu hút ánh nhìn.
Dương Thần không khỏi ngạc nhiên thán phục, diện tích này, e rằng lớn bằng 10 mấy cái Cố Cung, giữa các phòng ốc cách nhau rất xa, gần như đều là kết cấu bằng gỗ, nhưng có cái có vẻ đã lâu đời, có cái lại có phong cách tương đối gần dân quốc.
Chính giữa những đình đài lầu các cùng với các từ đường miếu lớn, là một tòa tháp cao hơn trăm tầng, cũng là kiến trúc duy nhất có kết cấu bằng đá.
Xung quanh tòa tháp này, từng đường phù văn màu đỏ tím, màu vàng kim, không ngừng lượn lờ lóe sáng, có lẽ là trận pháp có tính phòng hộ của tòa tháp này.
Triệu Mộc Dương giới thiệu sơ lược:
- Tiêu huynh đệ, đây chính là phủ chính của Tiêu gia, tam đại Ẩn thế gia tộc đều có không ít chỗ ở cách hơi xa bổn gia, nhưng đại đa số người đều sống và tu hành ở bổn gia. Thanh Đế tháp ở chính giữa, chính là nơi Tiêu gia cất giấu điển tích và luyện chế đan dược, là gia tộc trọng địa, không có sự cho phép của gia chủ không được đến gần.
Là nơi cất giấu điển tích và đan dược? Dương Thần nói thầm trong lòng, vậy đó là nơi tốt, thật muốn vào cướp sạch đồ tốt trong đó…
Huynh muội Triệu gia không ngờ “tên Hóa Thần sơ kỳ” lại có ý nghĩ to gan lớn mật, bọn ho đang cẩn thận suy nghĩ xem làm sao mở miệng với người Tiêu gia.
Dương Thần do dự một chút, cũng không tỏa ra thần thức vào Tiêu gia, tìm Tiêu Chỉ Tình, bởi vì như vậy rất dễ bại lộ chính mình, cho nên an phận theo huynh muội Triệu gia đậu xuống sân diễn võ rộng lớn ngoài chủ điện.
Tiêu gia chiếm đất rộng lớn, trong gia tộc cũng có không ít dòng chính và chi thứ, bao gồm không ít khách khanh và tôi tớ, nhìn gần, xung quanh sân diễn võ có không ít kiến trúc bao quanh, đều có người ra vào, nhưng cũng không ai đặc biệt nhìn qua, gần như đã quen với việc có người đến thăm viếng.