Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1224: Thí thần giả

- DEICIDE…

Một hình xăm màu đỏ tươi chói mắt!

- Thí… thần… giả…

Dương Thần thì thào từng chữ một, Dương Thần cũng sẽ không khờ dại mà nghĩ bọn họ giống như những thanh niên trẻ nhàm chán khoác lác với nhau về trang phục và các bộ vị trên người nữ nhân.

Ron ở một bên quan sát, cũng là một lão già thành tinh, rất nhanh thấy được mấy hình xăm trên tay những người kia, sắc mặt lập tức xanh mét!

Thí thần?! Khẩu khí thật lớn! !

Mấy năm trước, khi Dương Thần hạ gục Minh Vương cướp lấy Thần Cách, cũng chưa dám nói tới thí thần, bởi vì lúc ấy bản thân chưa thực sự đủ sức để chịu đựng được Thần Cách, chỉ là gặp được cơ duyên, đúng lúc Minh Vương muốn tự giải thoát mình mà từ bỏ Thần Cách.

Cái gọi là “Thí thần thành thần” thực ra là cách gọi được truyền lưu bên ngoài và đã khoa trương lên nhiều mà thành, bản thân Dương Thần cũng chưa bao giờ cảm giác được là mình đã thí thần.

Trên thực tế mà nói, từ ý nghĩa nào đó thì đạt đến cấp bậc mười hai vị Chủ thần của Thần Minh, thì không thể nào chết được, trừ phi bản thân buông tha việc luân hồi, tự nguyện truyền lại Thần Cách hoặc là tán đi thần thức.

Chủ thần là những tồn tại siêu nhiên của thần tộc, không chỉ có Quy luật không gian đã tu luyện đến tầng thứ cực cao, tinh thần lực của bản thân cũng rất mạnh mẽ, chính là để bảo tồn bản thân cùng Thần Cách và thần thức để tiến hành luân hồi.

Mà độ mạnh yếu của Quy luật không gian cùng tinh thần lực cao hay thấp, cũng quyết định thời gian dài hay ngắn để một chủ thần thức tỉnh sau luân hồi.

Năm tên áo bào trắng mặt vàng trước mắt này, lại lấy DEICIDE làm hình xăm chung, khiến cho Dương Thần không khỏi tò mò về lai lịch của bọn họ.

Lúc này, Nasri rơi xuống đất, nhếch miệng cười:

- Xuống vừa đúng lúc, tránh được việc phá hủy gian phòng của chúng ta.

Nói xong, gã đàn ông đầu trọc này lại lần nữa giống như khẩu súng không nòng xoắn như đạn pháo mà vọt tới, để lại một vệt dài mà lao lên với một trận kình phong, mỗi bước chân đạp xuống đều có tiếng chấn động của mặt đất.

Lúc này gã áo bào trắng ở giữa mới thản nhiên giơ tay lên, nắm tay thành trảo!

- Phịch!

Nasri vừa đến trước mặt năm người kia khoảng một mét, bỗng nhiên lập tức bị bắn ngược trở lại.

- Á!!!!!!!

Nasri kêu lên một tiếng đau đớn, gã cũng hoàn toàn không nghĩ tới, lại có một cái tường khí vô hình tồn tại ở đó.

Bởi vì lực phản lại quá lớn, trực tiếp khiến gã bị kéo lê một đoạn dài trên mặt đất, đem xi măng trên mặt đất cuồn cuộn xoáy lên tạo thành một khe rãnh.

Tuy nhiên bên trong thân thể Nasri vẫn như bình thường, không một chút tổn thương, chỉ có điều đôi giầy hàng hiệu của gã đã không còn đế nữa.

Các lính đánh thuê xung quanh được một trận kinh hô, bọn họ căn bản không thể thấy rõ quái nhân áo bào trắng kia làm như thế nào, trong màn điện quang hỏa thạch, Nasri liền vọt tới trước như đạn bắn!

Đồng tử của Dương Thần không khỏi co rút lại, hàng rào không gian.

Cái này tuy chỉ là cách vận dụng không gian cơ bản, thế nhưng cũng đã là vận dụng Quy luật không gian rồi!

Mấy tên kia, có thể vận dụng được Quy luật không gian!?

Mặc dù thủ pháp không quá giống với thần tộc, phương thức hình thành cũng tương đối kỳ lạ, nhưng đúng là sức mạnh của không gian!

Nhưng, trên người những người này lại không cảm giác được bất cứ một chút hơi thở của thần tộc nào, cũng không có Thần Cách, bọn chúng rốt cuộc là người như thế nào!?

Nếu những người bình thường cũng có thể sử dụng Quy luật không gian, vậy thì “Chư thần minh ước” thật sự là có thể vứt đi rồi, không kể nơi nào cũng có thể tùy ý gỡ bỏ phong ấn, như vậy thì mới có thể bảo vệ được chính mình!

Mấy tên áo bào trắng đều hướng ánh mắt dưới mặt nạ vào Dương Thần ở bên này, phần lớn đều là mang theo vẻ quỷ dị và trêu tức.

Nasri liên tục hai lần bị đánh trở về, cũng không biết là vì sao lại như thế này, tuy rằng không bị thương. Nhưng cũng thực sự buồn bực vì bản thân đã quá mất mặt rồi.

Một tên tóc dài màu trắng có đôi mắt tam giác cười quái dị nói:

- Nasri, có cần giúp đỡ không, xem ra ngươi giống như là đang rất lao lực, lần đầu tiên xuất thủ trước mặt Minh Vương các hạ lại mất mặt như vậy, như thế nào có thể giải thích với Solon tướng quân đây?

- Ngươi cút đi.., Dimont, ta còn chưa dùng hết sức mạnh!

Nasri căm tức nói.

Đang lúc khí thế trên người Nasri không ngừng dâng lên, đang lúc muốn cùng mấy tên gia hỏa kia tiếp tục, thì bóng dáng Dương Thần vẫn yên lặng nãy giờ chợt lóe lên, đi tới bên cạnh gã, vỗ vỗ vai Nasri.

Khí thế Nasri chợt hạ xuống, nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy, Minh Vương các hạ, chẳng lẽ ngài muốn đích thân động thủ sao? Cái này không thể được! Bọn chúng đâu có là gì chứ!

Dương Thần thản nhiên cười cười:

- Coi như là thế đi, ý ta là, nếu ngày mai bắt đầu thi đấu rồi, ngộ nhỡ đánh chết người sẽ bị hủy bỏ tư cách, đến lúc đó thì mất nhiều hơn được, nếu bọn họ cũng tới dự thi, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải, hôm nay các ngươi đừng làm bại lộ thực lực quá sớm.

Nasri ngẫm lại, xử lý đối thủ trên đấu trường, cũng sẽ có cảm giác thành tựu hơn:

- Nhưng…các hạ, gian phòng của chúng ta làm sao bây giờ?

Dương Thần quay đầu lại hướng ông chủ của khách sạn vẫy vẫy tay:

- Hassan, khách sạn này của ông, thời điểm hiện tại, mỗi một phòng khách xây dựng tiêu tốn khoảng bao nhiêu?

Hassan buồn bực, nhưng vẫn phải trả lời:

- Ước tính khoảng một trăm ngàn Euro.

Dương Thần gật gật đầu, bỗng nhiên vươn người nhảy lên, đi vào phòng khách quý trên ban công, nhẹ nhàng tiến vào.

Năm tên quái nhân áo bào trắng vừa thấy như thế, cũng lập tức theo sát nhảy lên, căn bản là mặc kệ bọn Nasri ở tầng dưới.

Khi tất cả còn đang nghi hoặc rốt cuộc là Dương Thần muốn làm cái gì, thì một tiếng nổ kịch liệt vang lên, chỗ phòng khách quý kia đã bị phá hủy!

- Ầm, ầm…! !

Một ngọn lửa đỏ chói liền từ ban công và cửa sổ bùng lên như phun ra một con hỏa xà. Khiến tất cả mọi người giật nảy mình!

Mấy tên quái nhân áo bào trắng đang muốn đi vào, cũng là trong khoảnh khắc đó bị hỏa xà nuốt mất!

Dưới lầu, ông chủ Ả rập Hassan lúc này mới bừng tỉnh, kinh hô một tiếng, thế nhưng không kịp tới để ngăn trở rồi.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được nhiệt độ mãnh liệt, đám người Nasri đều cảm thấy có chút khó chịu.

Không nghĩ tới việc Dương Thần phá hủy hết cả ba gian phòng kia.

Mà trên ban công, khi mọi người thấy ngọn lửa bắt đầu tắt dần, tất cả lại kinh ngạc phát hiện năm tên quái nhân áo bào trắng lông tóc không chút tổn thương đang lơ lửng trên không trung, bọn chúng làm thế nào mà tránh thoát được ngọn lửa nóng rực khi nãy?

Dương Thần sau khi biến gian phòng khách quý thành một đống chất thải công nghiệp liền đi ra, đúng là mấy tên này không có bị thương, bản thân cũng không thấy kỳ quái, chính mình cũng chỉ dùng một chút Nam Minh Ly Hỏa, bị bọn họ dùng hàng rào không gian ngăn trở cũng là bình thường.

- Được rồi, hiện tại phòng đã thành như vậy, các người muốn ở, ta cũng không ngăn cản.

Dương Thần buông tay nói.

- Hades, ngươi là một kẻ nhu nhược, không dám trực diện đối mặt với chúng ta sao?

Tên áo bào trắng đứng đầu dùng thứ tiếng Anh không chuẩn của mình cười nói.

Dương Thần cũng khẽ cười:

- Ta một khi đã động thủ, thì các ngươi sẽ phải chết, vậy thì cũng sẽ liên lụy đến các tuyển thủ dự thi của ta rồi, dù sao mấy ngày này, các ngươi cũng sẽ không rời khỏi đảo Sicily, nên ta cũng không vội.

- Khẩu khí của ngươi cũng ghê gớm thật, không nhìn thấy hình xăm trên mu bàn tay của bọn ta có ý gì sao?

- Thí thần sao?

Dương Thần cười tà nói:

- Ta vốn lần này đến đại hội Caesar là vì muốn cùng người phụ nữ của ta đến đây giải trí, nhờ có sự xuất hiện của các ngươi mà khiến ta ít nhiều có chút mong đợi, vậy thì ta sẽ chờ xem.

Nói xong, Dương Thần nhẹ nhàng bước xuống lầu.

Năm tên áo bào trắng kia cũng không có ý tứ đuổi theo, bọn chúng hiển nhiên cũng không có vội vã nhất thời.

Sau khi đi xuống, Dương Thần liền nói với Ron:

- Cấp cho Hassan bốn mươi vạn Euro, chúng ta đi.

- Minh Vương các hạ! Cứ thế bỏ qua sao?

Nasri không cam lòng mà hỏi lại.

- Ngu ngốc, ngươi muốn mất tư cách dự thi sao? Nếu chẳng may không thể dự thi, giá trị của chúng ta sau này sẽ bị hạ thấp xuống, ngươi muốn tất cả anh em căm hận chúng ta sao?

Tên tóc dài Dimont lườm hắn một cái.

Ron nhanh chóng thanh toán cho Hassan một tờ chi phiếu, sau đó đi tới hỏi:

- Minh Vương các hạ, nếu nơi này không thể ở, vậy chúng ta đến một khách sạn khác ở bờ biển Cassano đi, nơi đó có gia tộc bọn tôi đầu tư, tuy rằng khoảng cách tới sân đấu hơi xa một chút, nhưng điều kiện không kém nơi này là mấy.

Fidero ở một bên lại có chút vội:

- Cha, như vậy phương tiện đi lại sẽ có chút khó khăn a.

Ron nhíu mày:

- Vì sao?

Fidero không nói chuyện, mà ánh mắt liếc qua Thái Ngưng và Sắc Vi vẫn im lặng từ trước tới giờ, trong mắt có vài phần lo lắng.

Ron đột nhiên nhớ tới cái gì, cẩn thận đứng lên suy nghĩ.

Sắc Vi và Thái Ngưng vẫn có chút tò mò với mấy tên quái nhân áo bào trắng, cũng không chú ý tới vẻ mặt cổ quái của cha con Ron.

Dương Thần cũng hiểu được, vỗ vỗ bả vai nhỏ bé của Fidero, mang theo thâm ý mà cười nói:

- Chớ có suy nghĩ quá nhiều, người phụ nữ của ta cũng không phải kẻ bình thường, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Cha con Ron lúc này mới hơi có vẻ xấu hổ gật đầu, mời đám người Dương Thần lên xe, Nasri và năm tên đi dự thi, tự nhiên cũng cùng đi tới.

Đám người bên ngoài khách sạn Federico tản đi, năm tên áo bào trắng vẫn đứng trên tầng cao nhất của khách sạn, nhìn theo đoàn xe Dương Thần rời khỏi.

- Erskine, cứ như vậy thả hắn rời đi sao, hắn giống như là không lo ngại chúng ta chút nào.

Một gã áo bào trắng lên tiếng hỏi.

Gã áo bào trắng ở giữa cười lạnh một tiếng:

- Một Chủ thần thay đổi giữa chừng, tự nhiên không có năng lực gì… Không nên gấp, trò hay vẫn chưa bắt đầu, chờ bọn hắn đến đông đủ, giải quyết một lần, chẳng phải là nhanh hơn sao?