Câu hỏi này vừa thốt ra, Dương Thần lập tức ngăn lại:
- Mẹ, sao mẹ có thể hỏi thẳng Nhược Khê câu hỏi như vậy được? Như vậy sẽ làm tổn thương cô ấy đấy.
- Sao lại không thể? Chuyện này có gì phải giấu dếm hay sao? Làm người quang minh chính đại, nếu như không làm gì thì cứ thẳng thắn mà nói ra. Mẹ cũng không cần bằng chứng gì, mẹ chỉ muốn nghe con dâu mẹ nói một câu rằng nó không làm chuyện ấy mà thôi.
Lâm Nhược Khê tự cười bản thân, khóe mắt hoe đỏ, hỏi:
- Mẹ, vậy mẹ cho rằng là do con làm hay sao?
Quách Tuyết Hoa im lặng, nhíu mày, không nói gì.
- Bà xã, hay là em nói ra đi, không cần biết là có phải do em làm hay không, anh đều chấp nhận hết.
Dương Thần có chút sốt ruột.
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu, nhìn Dương Thần hỏi:
- Trong lòng anh cũng nghĩ rằng là do em làm đúng không?
- Anh….
Dương Thần nhìn sâu vào mắt cô, muốn nói “không phải”, nhưng chợt nhớ tới những chuyện trước đây và gần đây nhất là chuyện của Lý Kiến Hà, thì nhất thời không nói được gì.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê thoáng qua tia ảm đạm, có chút thất vọng, nhưng chỉ trong chớp nhoáng, cô lập tức quay về phía cha con Tôn Hải nói:
- Tôi không có chứng cứ, cũng không biết trả lời, rốt cuộc có phải là tôi làm hay không thì những gì cần nói tôi cũng đã nói hết rồi. Trong chuyện này, tôi sẽ đợi Tổng giám đốc Tôn tới ký kết với Ngọc Lôi của chúng tôi.
Sau khi câu nói này thốt ra cả Dương Thần và Quách Tuyết Hoa đều cảm thấy vô cùng thất vọng.
Vẻ mặt và phong thái của Lâm Nhược Khê rõ ràng đều không để cho bản thân cô có cơ hội được biện hộ cho chính mình, mặc dù không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng chẳng khác nào thừa nhận.
Mà thái độ như vậy lại khiến cho Tôn Hải giận dữ quát tháo:
- Câu này của cô chính là đã thừa nhận! Hay cho một vãn bối! Nghĩ lại Tổng giám đốc của Ngọc Lôi năm đó mặc dù là nữ, nhưng lại là nữ anh hùng không thua kém gì các đấng mày râu, một tay gây dựng nên Ngọc Lôi lớn mạnh, khiến cho giới doanh nhân tại Trung Hải vô cùng kính nể.
Thật không ngờ bà vừa rời xa thế giới này, giao Ngọc Lôi vào tay cô, cô khiến Ngọc Lôi như con sư tử hung hăng đang đói khát, đến đâu cũng cắn người, ăn thịt người! Rốt cuộc là cô có tấm lòng của một doanh nhân hay không đây!
Cô kiếm nhiều tiền như vậy, ở nhà lớn như vậy, đi xe xịn như vậy, nhưng lại muốn những gia đình bình thường khác phải ăn sương uống gió, lẽ nào cô không sợ báo ứng hay sao?
Sâu trong con ngươi trong suốt của Lâm Nhược Khê là sự lạnh lùng nghiêm nghị:
- Tổng giám đốc Tôn, tôi nể ông là bậc tiền bối, nhưng xin ông hãy nói năng cẩn trọng, đừng có nhắc tới bà nội của tôi.
- Tôi phải nói!
Tôn Hải tức giận tan thở khóc lóc, một tay nắm chặt lấy tay Quách Tuyết Hoa khẩn thiết, nói:
- Bà Quách, bà không biết chứ chuyện này đối với toàn thể nhân viên Bách Hóa Bách Niên từ trên xuống dưới quan trọng tới mức nào đâu!
Các sản phẩm của Bách Niên của chúng tôi đều có giá cả trung bình khá ổn định, còn thứ mà Ngọc Lôi bán là những thứ xa xỉ, giá cả cao ngất ngưởng!
Nếu như Bách Niên của chúng tôi bị thu mua, Tôn Hải tôi cũng già rồi, không còn sống được bao lâu nữa cũng không đáng lo.
Nhưng, những nhân công mà tôi thu nhận từ khắp nơi về, lại không có bằng cấp gì, họ hoàn toàn không có chút khái niệm gì về sản nghiệp, đến lúc ấy chẳng phải sẽ bị đuổi hết khỏi công ty hay sao?
Đây đều là những hộ gia đình bình thường! Họ khó khăn lắm mới bấu víu lại được cái thành phố này, nếu cắt đứt đường sống của họ thì thật là quá độc ác!
Quách Tuyết Hoa nghe những lời bi thương ấy, trái tim nhân từ thương xót cho những số phận ấy trỗi dậy, bà quay về phía Lâm Nhược Khê nói:
- Nhược Khê, con cứ nhất định phải ra tay độc ác như vậy sao? Cứ nhất thiết phải thu mua Bách Hóa Bách Niên mới được hay sao?
Lâm Nhược Khê trả lời như cái máy:
- Giá trị của Bách Hóa Bách Niên trên thị trường chẳng qua cũng chỉ có 13 tỷ, con đã bỏ ra 15 tỷ, giá như vậy là quá cao rồi.
Theo như cách kinh doanh và quan niệm của Tổng giám đốc Tôn, thì bộ phận nghiên cứu thị trường của chúng ta cũng đã tính toán được là chỉ có thể duy trì thêm khoảng 5 năm nữa, sau đó sẽ không cách nào quay vòng vốn mà phá sản.
Đến lúc ấy, những nhân viên ở đó phải tay trắng rời công ty, so với việc ấy, chi bằng tôi cho ông tiền, ông có thể phân phát cho họ, để họ tới nới khác, chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?
- Câm mồm!
Tôn Hải chỉ Lâm Nhược Khê, thở gấp, nói:
- Cô thì biết cái gì! Cô có biết không? Từ khi tôi thành lập Bách Hóa Bách Niên tới nay, cũng đã hơn 40 năm rồi, nó cũng giống như sinh mạng của tôi, giống như linh hồn của tôi!
Cô cho rằng có tiền là có thể mua được mọi thứ hay sao? Có tiền là có thể đổi được tình cảm mà những lão nhân công giành cho tôi mấy chục năm nay hay sao? Có tiền là có thể đạp lên đầu mấy lão già này hay sao?
Tôi cho cô biết, Lâm Nhược Khê, cho dù ngày mai Bách Hóa Bách Niên của tôi có phá sản, tôi cũng sẽ không khuất phục trước cô! Tôi không thể đem bán linh hồn của tôi cho một ma nữ như cô được?
Lâm Nhược Khê cười nhạo:
- Được, nếu ông đã nói như vây, tôi thực sự muốn so tài với ông, chúng ta cứ chờ xem, nếu như 15 tỷ không đủ, tôi sẽ cho ông 16 tỷ, 16 tỷ không đủ thì 20 tỷ!
Tôi không tin linh hồn của ông lại đắt hơn giá tiền mà tôi đưa ra.
- Câm miệng!!
Tiếng quát nghiêm khắc này không phải là của Tôn Hải, mà là của Quách Tuyết Hoa.
Một tay của Quách Tuyêt Hoa giơ cao như muốn tát cho Lâm Nhược Khê một cái.
Nhưng trong khoảng khắc, lại kiềm chế được hành động của mình chỉ giơ tay lên cao.
Dương Thần lúc này mới kip phản ứng, vì bản thân hắn cũng đang bị những lời nói độc ác của Lâm Nhược Khê làm cho u mê, không dám tin những lời nay là do Lâm Nhược Khê nói ra.
Vẻ mặt Quách Tuyết Hoa đau đớn buồn bã vì không tin được chuyện này, chỉ biết lắc đầu bất lực, hai mắt đẫm lệ nói:
- Sao con lại là đứa con như vậy, sao con có thể nói ra những lời máu lạnh như vậy được?
Lâm Nhược Khê khuôn mặt không đổi sắc, dường như tất cả chuyện này không liên quan gì đến cô cả, cánh tay đang giơ lên của Quách Tuyết Hoa cũng không ảnh hưởng gì tới cô.
- Khi ta thấy con chơi đùa với đám trẻ ở cô nhi viện, ta cảm thấy mặc dù nhìn con có vẻ lạnh lùng, nhưng tấm lòng lại lương thiện ấm áp.
Nhưng hôm nay, sao con lại đứng trước mặt ta phá vỡ mọi điều ta biết về con?
Nhược Khê, con có biết không, con đã đâm một dao vào trái của mẹ rồi đấy!
Quách Tuyêt Hoa khuôn mặt đau khổ hạ tay xuống, quay mặt về phía Tôn Hải, cúi người:
- Xin lỗi, Tổng giám đốc Tôn, tôi thực sự không ngờ mọi chuyện lại đến nước này. Cách làm của ông là đúng, không thể không lo cho những người công nhân ấy được. Ông yên tâm đi, tôi sẽ không để cho con bé mua lại Bách Hóa Bách Niên đâu.
Nói xong, Quách Tuyết Hoa lạnh giọng nói với Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, đừng có cững đầu như vậy nữa, bỏ kế hoạch thu mua Bách Hóa đi, nếu không thì sau này đừng gọi ta là mẹ nữa, nhà họ Dương ta cũng không nhận đứa con dâu máu lạnh như vậy.
- Mẹ! Mẹ làm gì vậy, đừng làm mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn như vậy nữa.
Dương Thần bất mãn bảo vệ Lâm Nhược Khê.
- Có phải con bị quỷ ám rồi không? Cô ta đã làm ra những chuyện như vậy rồi, con còn bảo vệ cho cô ta được sao? Nếu như cô ta coi con là chồng, coi ta là mẹ thì cô ta có nói chuyện với thái độ ấy hay không?
Quách Tuyết Hoa tức giận nói.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên cười lạnh lùng, nói:
- Nếu như chúng ta không mua, thì cũng có người khác mua, chuyện thu mua là điều tất nhiên. Cho dù mọi người đều phản đối, con cũng không thay đổi cách làm của mình.
Nếu như không muốn nhận con, thì coi như duyên phận của chúng ta đã cạn, dù sao…con ở lại đây cũng sẽ khiến mọi người xấu hổ mà thôi…
Sau khi nói xong, Lâm Nhược Khê có vẻ hờ hững, cô căn bản không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dương Thần, tự mình trở về phòng.
- Tổng giám đốc Tôn, các người đi đi, lúc nào tôi cũng hoan nghênh các người đến ký tên….
Tôn Hải tức tới ngất xỉu, cả thân thể dựa vào cậu con trai.
Quách Tuyết Hoa cũng không có thời gian để tiếp tục giận Lâm Nhược Khê, bà tiến lên phía trước đỡ Tôn Hải, nói với Tôn Bằng:
- Đừng nói gì nữa, mau đưa Tổng giám đốc vào bệnh viện! Nếu cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.
Tôn Bằng gật đầu, cùng Quách Tuyết Hoa đỡ Tôn Hải lên xe, đưa vào bệnh viện.
Quách Tuyết Hoa nhìn chiếc xe rời xa, về tới cửa, mắt nhìn Dương Thần đang đứng ngây người, thở dài:
- Dương Thần, đừng đứng ngây ra đấy nữa, mẹ biết con cũng không tin vào những chuyện vừa xảy ra trước mắt, mẹ cũng không muốn tin những chuyện này là sự thật, nhưng con hãy tỉnh lại đi, chuyện này dù sao cũng phải đi tới hồi kết.
Dương Thần hít một hơi thật sâu cùng Quách Tuyết Hoa vào nhà.
Sau khi vào đến phòng, chỉ thấy vú Vương lo lắng đi vòng vòng, Dương Thần hỏi:
- Vú Vương, Nhược Khê đâu?
Vú Vương lo lắng nói:
- Trên tầng, cũng không biết là đang làm gì. Cậu Dương Thần, đã lâu lắm rồi tôi chưa trông thấy vẻ mặt hoàn toàn xa cách với thế giới bên ngoài này của tiểu thư rồi. Sao chuyện này lại trở nên như vậy chứ? Lúc nãy ăn sáng vẫn còn tốt cơ mà…chuyện này….
- Vú đừng lo lắng quá, chúng ta từ từ nói chuyện, tôi nghĩ có lẽ do hôm nay tâm trạng của Nhược Khê không tốt, những lời nói ra đều là trong lúc tức giận.
Dương Thần an ủi.
Vú Vương miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng bà biết mọi chuyện không dễ dàng như vậy.
Không lâu sau, Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng đi ra, nhưng khi xuống tầng, trên tay là một chiếc vali lớn màu đỏ, tay bên kia cầm một tờ giấy.
Dương Thần suy nghĩ muốn hỏi Lâm Nhược Khê sao lại nói những lời như vậy, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, không kìm được kêu lên:
- Lâm Nhược Khê, em như vậy là có ý gì?
- Đừng có quát lên với tôi như vậy, anh dựa vào cái gì.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói, sau khi đặt vali xuống đất, cô đưa tờ giấy trên tay về phía Dương Thần, Quách Tuyết Hoa và vú Vương.
Dương Thần chỉ liếc mắt một cái đã ngây ra như khúc gỗ.
- Hợp đồng kết hôn?
Quách Tuyết Hoa đọc lên, lập tức tái mét:
- Giữa hai người là hợp đồng hôn nhân sao?
Vú Vương cũng trợ mắt mồn há hốc, vội che miệng, không thể tin vào mắt mình.