Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1078: Nhà tôi có con gái mới lớn

Nghe nói thế, Lưu Minh Ngọc dẩu cái miệng nhỏ nhắn, có chút khó tin nói:

- Thế này chẳng phải là đi khắp nơi thì ko tìm được, chẳng tốn công gì lại tìm ra ư?

Dương Thần dở khóc dở cười:

- Đây là là không tốn công ư? Suýt nữa thì chúng ta đã xong đời rồi.

Lnm ngẫm lại thấy cũng đúng, đây chỉ có thể coi là gặp may sau một chuỗi đen đủi thôi.

- Vậy thì cuối cùng lần này hoàn thành nhiệm vụ vượt mức!

Cô hài lòng nói.

- Nhưng anh vẫn chưa xác định được, đợi Chỉ Tình bình phục, bảo cô ấy đến giám định một chút là được. Thứ này tạm thời anh sẽ cho người chuyển về đại bản doanh của anh, bố trí người canh gác.

- Đại bản doanh của anh?

Lưu Minh Ngọc có chút buồn bực.

Dương Thần nói chuyện ở Địa Trung Hải ra, Lưu Minh Ngọc mới biết, thì ra lúc đầu hôn lễ được làm ở đó, sắc mặt có chút không vui.

Dương Thần cũng nhìn ra được, lập tức nói:

- Đừng có như vậy, đó không phải là các em tự mình chọn sẽ không tham gia sao, hơn nữa, nếu như muốn, lúc nào cũng có thể đến đó nghỉ ngơi.

Lưu Minh Ngọc tất nhiên cũng sẽ không quá quan tâm việc này, nhưng lại nghi hoặc hỏi:

- Nhưng sao lại không chuyển về Trung Hải vậy?

Dương Thần nghiêm túc nói:

- Lần này người đeo mặt nạ tấn công anh, và cả người thần bí đã cứu anh, anh đều không biết họ là ai, nếu bọn họ có gan đến châu Úc, vậy thì trong nước chắc chắn rất nguy hiểm. Giữ lại bảo bối nhỡ bị người khác đoạt mất, mất nhiều hơn được, vì thế anh nghĩ để ở nước ngoài an toàn hơn.

Mọi chuyện cứ như vậy được quyết định.

Dương Thần rất nhanh chóng lệnh cho Macedonia phái một đội Mossad đã xuất ngũ đến đây đem tất cả vật quý vận chuyển đi, vật nào nên trả lại Hoa Hạ thì đem trả, vật nào nên giữ lại, Dương Thần cũng sẽ không vô tư đem dâng nộp như vậy.

Sở dĩ không lệnh cho Solon gọi nhiều lính đánh thuê là vì hắn lo lắng cho những món bảo bối vô giá này, nên để cho đội đặc công Mossad lớn gan, cẩn thận vận chuyển sẽ an toàn hơn, không có tổn thất gì.

Chiếc đỉnh đồng không biết tên gọi sẽ đưa về đất nước bị lãng quên. Trong tòa nhà lớn sang trọng của mình, dù sao cũng còn nhiều không gian rộng rãi, nếu muốn luyện đan, luyện ở đây sẽ tiện hơn.

Xử lý xong mọi việc, Dương Thần đưa Lưu Minh Ngọc ra chuyên cơ bay về Hoa Hạ, bảo cô không nên lo lắng về Tiêu Chỉ Tình, còn hắn thì chạy đến bệnh viện thánh Maria, London.

Tiêu Chỉ Tình ở phòng bệnh đặc biệt đã được các bác sĩ chuyên môn chăm sóc, cô đã tỉnh lại, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Dương Thần vào phòng, Tiêu Chỉ Tình muốn ngồi dậy, nhưng mới khẽ động đậy, vết thương ở bụng lại đau, cô không khỏi nhăn mặt.

- Nằm, nằm đi.

Dương Thần thương xót bắt cô lại nằm xuống.

- Đâu phải gặp lãnh đạo, sao em lại định đứng dậy đón tiếp hả?

Tiêu Chỉ Tình hé miệng cười cười:

- Em nghe nói, rạng sáng anh đã ôm em đến đây, lại bắt các bác sỹ tốt nhất thế giới đến đây, em phải cảm ơn anh…

- Cảm ơn cái gì, anh cũng chỉ có thể làm vậy cho em.

Dương Thần toát mồ hôi nói.

Tiêu Chỉ Tình cảm giác cách ăn nói của Dương Thần có gì đó khang khác, nhưng cũng không nói được ra là khác cái gì.

- Anh… anh không có chuyện gì chứ?

Tiêu Chỉ Tình chớp mắt hỏi.

Dương Thần sắc mặt hơi mất tự nhiên, nhìn ánh mắt thân thiết của cô gái, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp đan xen lẫn lộn.

Đã suýt thì mất mạng rồi, lại còn hỏi người khác có sao không trước…

Hơn nữa, cho dù nói là bản thân cho cô ấy cuộc sống thứ hai, cho cô ấy cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian.

Thế nhưng tất cả những gì chính mình làm cho cô ấy, kỳ thực cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không thực sự nghĩ tới việc hy sinh gì cho cô ấy.

Nhưng vì mấy việc tùy tiện đó, lại khiến cô gái này nỗ lực báo đáp hết khả năng.

Dương Thần lại càng hổ thẹn, bản thân đúng là đối với ai cũng hổ thẹn, chẳng trách trước mặt những người phụ nữ, chính mình không ngẩng đầu lên được.

Không tự chủ được, Dương Thần khom lưng, nhoài người lên, tay vén nhẹ tóc mái của Tiêu Chỉ Tình, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

Tiêu Chỉ Tình ngơ ngác nhìn Dương Thần, sau đó dần dần cảm nhận được một tia tình ý.

Có thể là quá đột ngột, hoặc có thể là do quá mức không thể tin được, dường như hô hấp ngưng lại một lát, viền mắt Tiêu Chỉ Tình hơi đỏ lên.

Lúc này tuy im lặng nhưng còn hơn nhiều lời nói, Tiêu Chỉ Tình không ngu ngốc, sao có thể không hiểu hàm ý của Dương Thần.

Trong phòng bệnh chỉ nghe tiếng thở của hai người.

Một lúc lâu, Tiêu Chỉ Tình dường như xấu hổ, đỏ mặt, ngại ngùng nói:

- Sau đó có chuyện gì rồi, anh kể cho em nghe đi…

Dương Thần mỉm cười, nhớ tới lúc đầu ở Los Angeles, Tiêu Chỉ Tinh giả vờ quyến rũ hắn, so với sau này, vẫn là vẻ bất lực của cô gái nhỏ, xem ra cô cũng không thay đổi nhiều, dù sao thì cô cũng chưa đầy hai mươi tuổi.

Dương Thần kể lại chuyện mình phát hiện chiếc đỉnh đồng có linh khí, Tiêu Chỉ Tình lộ vẻ vui mừng.

- Chắc không phải là đỉnh đồng, đã có linh khí, đó chắc chắn là lò luyện đan, không sai đâu. Nếu như em đoán, đó là chiếc lò lâu không ai sử dụng, bên ngoài bám vào một ít kim loại khác. Dù sao những tu sỹ thời đại đỉnh đồng đó cũng không thể đúc được cái lò luyện đan theo như anh tả được.

Dương Thần kéo lại chăn cho cô gái, nói:

- Em đừng phí sức nữa, đợi dưỡng thương xong, anh dẫn em đi xem, giám định lại chút là được.

Nói rồi, Dương Thần truyền một ít lực thiên địa vào chỗ bị thương của Tiêu Chỉ Tình, tuy rằng lực thiên địa không thể giúp cô chữa lành, nhưng dù sao cũng là nguyên khí thuần khiết, ngoài những tổ chức kinh mạch, vẫn có tác dụng tốt.

Hai người còn nói thêm một chút, Tiêu Chỉ Tình nhân tiện nói:

- Em không sao rồi, anh về Trung Hải đi, nếu không người nhà lại lo lắng.

Bị nhắc tới việc này, trong lòng Dương Thần cũng vô cùng nhớ người thân, đặc biệt là người ông của Lam Lam, không biết đã về Trung Hải hay chưa. Không biết Lâm Nhược Khê có đang lo lắng đợi mình về không.

Có thể vì lần này thập tử nhất sinh, Dương Thần vô cùng mong muốn được thấy lại những người thân, muốn về nhà.

Vừa mới nhớ nhà, Dương Thần cũng không nán lại nữa, nói với Tiêu Chỉ Tình hiện giờ không thích hợp chịu mệt nhọc, hai ngày nữa sẽ đón cô, rồi đứng dậy về Hoa Hạ.



Tháng mười đã qua hơn một tuần lễ, sương lạnh về, nhiệt độ ở Trung Hải cũng giảm không ít. Tuy rằng không đến mức sáng sớm đóng băng, nhưng không khí ẩm của phía nam lại lạnh buốt vô cùng.

Đúng sáng thứ bảy, biệt viện Tây Giao, trong phòng khách nhà Dương Thần.

Lâm Nhược Khê lặng lẽ đúng đó, trên vẻ xinh đẹp, lạnh lùng lại mang theo vẻ giận.

Mái tóc den dài của cô, phần đuôi tóc hơi xoăn lại, khiến cô lại thêm phần trưởng thành, quyến rũ. Một chiếc áo vest nhỏ màu xanh phong cách Âu Mỹ, chiếc váy ngắn đen ôm lấy phần mông, làm nổi lên cặp chân thon dài và cơ thể mềm mại vô cùng.

Theo thời gian, từ cô thiếu nữ lột xác thành người phụ nữ, khiến cho sự quyến rũ tiềm ẩn bên trong cô được lộ ra ngày càng nhiều.

Nhưng lúc này, Lâm Nhược Khê đang cầm trên tay chiếc áo gió trẻ em màu xanh, đang “giằng co” với đứa nhỏ nằm bò trên sô pha!

- Lam Lam, còn không lại đây mẹ sẽ giận thật đó, lại đây!

Lâm Nhược Khê làm vẻ người mẹ nghiêm khắc nói.

Trên người Lam Lam chỉ mặc chiếc áo cộc, quần cộc, đúng là một bộ đồ thoải mái mùa hè, nó chu cái miệng nhỏ nhắn, nắm chặt sô pha, nhăn nhó nói:

- Không đâu, Lam Lam không lạnh, không mặc quần áo đâu, nóng lắm…

Bởi thể chất đặc biết, Lam Lam vốn không sợ nhiệt độ thấp, vì vậy trước giờ luôn ăn mặc thoải mái.

Lúc đầu Lâm Nhược Khê chỉ cho là trẻ con bướng bỉnh, nhưng cẩn thận sờ sờ, cô bé này đúng là cơ thể không hề thay đổi nhiệt độ.

Thế nhưng, chuyện như thế tuyệt đối không nên xảy ra với một đứa trể bình thường.

Vì thế, để không làm mọi người lạ lùng, không để người khác nói Lam Lam khác người, Lâm Nhược Khê vẫn muốn Lam Lam có thể ăn mặc theo mùa như những đứa trẻ khác.

- Con… đứa bé này sao lại không nghe lời vậy? Mẹ đã nói rồi, trong nhà thì không sao, nhưng ra đường nếu như không mặc quần áo vào,mọi người sẽ không thích Lam Lam, Lam Lam chẳng lẽ không thích các bạn yêu quý mình à?

Lâm Nhược Khê dỗ dành.

Lam Lam chu môi nói:

- Thế thì Lam Lam không đi ra, Lam Lam chờ trời ấm rồi lại đi ra.

Lâm Nhược Khê bực mình, nhưng lại không nỡ mắng đứa nhỏ, đứng đó không biết làm sao cho phải.

Quách Tuyết Hoa đi tới, nói:

- Nhược Khê, con đừng ép nó, không mặc thì thôi, cùng lắm là không đưa Lam Lam ra ngoài chơi.

- Không phải! Mẹ…

Lâm Nhược Khê ca thán:

- Hôm nay không phải là đưa Lam Lam đi chơi, mà là có hẹn với hiệu trưởng nhà trẻ Vân Hoa, con định đi gặp cô giáo ở nhà trẻ bàn chuyện đi học cho Lam Lam.

- Đi nhà trẻ?

Quách Tuyết Hoa kinh ngạc nói:

- Sao chưa từng nghe con nói qua bao giờ, nhỡ ông của Lam Lam trở về thì sao?

Lâm Nhược Khê có chút thẹn thùng nói:

- Dù sao tháng mười cũng đã qua nhiều ngày, nếu ông của Lam Lam về thì cũng đã qua kỳ hạn, Mẫn Quyên cũng nói đã quá thời gian. Vì thế con định để Lam Lam cứ đi nhà trẻ trước, đến lúc đó ông ấy trở về thật, cũng không thể bất chấp nói đem Lam Lam đi là đem đi được.

Quách Tuyết Hoa nhất thời không cười được nữa:

- Con à, đúng thật là, nghĩ mọi biện pháp để giữ lấy con gái.

Lâm Nhược Khê sắc mặt ửng hồng, cũng có chút ngại ngùng. Lúc đầu tháng mười, ông của Lam Lam không trở về, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn lo được lo mất, chỉ sợ bảo bối này một sáng thức dậy lại biến mất!

Hơn nữa, Dương Thần không có tin tức gì, cũng không cách gì liên lạc, lại làm Lâm Nhược Khê càng thấp thỏm.

Đang muốn tới lôi Lam Lam bắt con bé mặc áo quần vào, chợt nghe tiếng cửa lớn bên ngoài mở ra.