Giải cứu!
............................................
*9:00 am sân bay thành phố New York
Sáu người kéo vali bước đi. Ngồi máy bay hơn nửa ngày trời đúng là ê ẩm cả người. Bỗng từ xa có một đám người áo đen bước đến cúi đầu với hắn
- Thiếu Bang Chủ! Xe đang đợi ngoài kia!
Hắn gật đầu, gương mặt nghiêm túc trông rất oai
- Được rồi! Tôi sẽ ra ngay!
Mọi người lên xe đến thẳng chỗ mẹ của hắn đang đợi.
*Lãnh địa Hắc Long Bang
Bốn người đang ngồi ở bàn để họp về vấn đề nan giải. Ông Vinlee mở đầu
- Nhất Phong! Cậu đã có cách gì đối phó với lão ta chưa?
Nhất Phong đan hai tay lại, vẻ mặt cực kì đăm chiêu
- Cháu đã từng vài lần cho sát thủ truy sát ông ta nhưng.........
- Nhưng gì? - Ba của hắn nhíu mày.
- Nhưng thứ nhận lại chỉ là những cái xác không còn nguyên vẹn. Ông ta ra tay rất tàn độc! Đội sát thủ tinh nhuệ mẹ nuôi ra sức huấn luyện hơn bảy năm trời cũng đều bị một tay ông ta giết sạch. - càng nói trông mặt Nhất Phong càng cay cú. Quả thật anh đã tốn không ít công sức để giết lão ta nhưng kết quả nhận lại chỉ toàn là thất bại.
Ba hắn đứng lên chậm rãi tiến đến chỗ cửa kính nhìn xuống dưới. Từ tòa nhà 50 tầng thì cả thành phố đã thu vào tầm mắt. Ông cũng rất lấy làm tiếc cho các vụ ám sát này
- Lão John từng là một đại cao thủ trong giới giang hồ! Chắc hẳn võ công cũng không phải tầm thường.
- Thế bây giờ ta nên làm sao? - mẹ hắn hỏi.
Ai cũng lặng lẽ lắc đầu thở dài, phòng họp mang nặng không khí căng thẳng. Bỗng một cô trợ lí mặc đồ đen bước vào cúi đầu
- Thưa Bang Chủ! Thiếu Bang Chủ cùng vợ của cậu ấy đã đến rồi ạ!
- Sao? - bốn người đồng thanh, mẹ hắn và Nhất Phong lập tức bật dậy khỏi ghế.
Cô trợ lí tránh sang một bên nhường chỗ cho sáu người tụi nó bước vào. Bà không kiềm nổi xúc động bước đến ôm chầm lấy nó và hắn
- Có biết mẹ mong hai con đến chừng nào không hả? - nước mắt không tự chủ lăn dài trên má. Có lẽ bà nhớ hai bảo bối lắm.
- Tụi con nhớ mẹ nhiều lắm! - nó nhẹ nhàng vuốt lấy lưng bà.
- Ba Vinlee à! Lâu quá con không được gặp ba! - Bảo Hân nũng nịu ôm chầm lấy ông. Do tụi nhóc chơi với nhau từ nhỏ nên xem ba mẹ của nhau như là ba mẹ của mình.
Ông Vinlee mỉm cười xoa đầu cô nhóc
- Bảo Hân càng lớn càng xinh đẹp ra nha!
- Hai đứa con mau lớn thế? Cao hơn cả ba rồi đây này! - ba của hắn so chiều cao với hai anh em Zibi Zino. Ông rất vui khi gặp lại hai cậu quý tử đã quấn quýt với ông từ nhỏ đến lớn.
- Lâu rồi không gặp ba Aiden khỏe không ạ? Trông ba và anh Shin cứ như anh em sinh đôi ấy nhỉ? - Đậu Xanh khéo léo nịnh hót.
Ba hắn bật cười, quả thực những chuyện áp lực lúc nãy tan biến đâu mất. Tụi nhỏ vẫn dễ thương như ngày nào.
Nhất Phong bước đến chỗ của nó và hắn
- Mới gặp nhau hôm trước mà giờ đã đến đây rồi nhỉ?
- Em đến giúp anh một tay mà! - hắn mỉm cười vỗ vai Nhất Phong.
Mỹ Nghi tròn mắt đứng một chỗ nhìn mọi người ôm ấp, nói chuyện với nhau mà đơ ra đó luôn. Tự dưng trở thành người vô hình một cách kì cụt ngủn. Mẹ hắn chỉ vào cô rồi hỏi
- Cô bé này là ai đây?
- Dạ ..... là bạn gái của con đó ạ! - Zibi chạy đến bên cạnh nắm lấy tay cô rồi quay sang nhìn mẹ hắn cười.
- Con không biết đây là chỗ nguy hiểm hay sao mà lại đưa bạn gái đến đây? - mặt bà bỗng trở nên nghiêm túc khiến Mỹ Nghi có phần hơi run.
Bỗng mọi người im bặt, không khí này khiến Mỹ Nghi lo sợ mình sẽ bị đuổi về. Ai ngờ nó đã lên tiếng trước
- Mỹ Nghi là bạn thân cũng như là cánh tay phải của con trong thời gian qua. Mẹ cho bạn ấy tham gia phi vụ này được chứ? - cái giọng hơi lạnh pha chút uy quyền dễ thuyết phục người khác vang lên.
Bảo Hân vừa thêm vào vừa cười tinh nghịch
- Đúng đó ạ! Tụi con là cộng sự lâu năm rồi thiếu nhau không được đâu! Hihi....
Thấy tụi nhỏ nói vậy bà cũng không đành lòng từ chối, bà nghi hoặc quay sang nhìn Mỹ Nghi
- Con có thể?
- Dạ......vâng! - Mỹ Nghi e dè trả lời, có lẽ cũng phần nào sợ sệt khi đối mặt với người đứng đầu bang hội lừng danh thế giới.
- Nếu tụi con đã quyết thì ta không có ý kiến! Chỉ mong tất cả chịu nghiêm túc hoàn thành những nhiệm vụ mà ta giao thôi! - ông Vinlee bảo.
- Vâng! Tụi con sẽ cố gắng! - tất cả đồng thanh.
Ông khoát tay bảo mọi người ngồi xuống ghế, bản thân bắt đầu vẽ vời gì đó lên tấm bảng. Miệng ông nói không ngừng nghỉ kế hoạch mà bản thân đã vạch ra
- Theo kế hoạch thì ra sẽ làm như thế này.................
Tất cả mọi người im thin thít nghe rõ ràng những gì ông nói. Sau khi ông nói hết thì nó đưa tay sờ cằm, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Hắn nhìn nó rồi hỏi
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Kế hoạch của bác rất giống.......