Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Chương 151

*Khách sạn Blue:

"Ting"

Thang máy vừa mở ra, một người đàn ông cao ráo bước đến trước mặt nó:

- Cô là Hoàng Gia Mẫn đúng không?

- Phải.

- Vậy mời đi theo tôi!

Người đó ra hiệu mời nó đi theo, chắc chắn bên trong có nội tình. Nó vừa đi vừa nghĩ ngợi đâu hay camera hành lang đã ghi lại mọi hình ảnh của nó và người đàn ông kia.

Yuko ngồi trước màn hình tivi, khẽ nhấm nháp ly rượu và mỉm cười:

- Giết mầy là quá dễ dãi! Tao muốn thấy gương mặt đau khổ của mầy khi bị Shin ruồng bỏ cơ!

Cô khẽ liếc sang bên cạnh, Ailee vẫn đang mê man trên chiếc ghế kia. Xem ra giữ con nhỏ này lại cũng có lợi phết.

Nó đưa tay vặn nắm đấm cửa phòng 308. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra nhưng bên trong là một căn phòng rỗng. Định quay lại hỏi người đàn ông kia cho ra lẽ thì một thứ ánh sáng lạ lóe lên.

"Xoẹt......phịch"

Bị tấn công bằng kìm điện, nó ngất đi khi chưa kịp động thủ. Người đàn ông đó nói vào bộ đàm:

- Xong rồi! Cô muốn tôi làm gì nữa?

"Sang đây trông chừng con bé này! Mọi chuyện bên đó tôi sẽ lo!"

- Vâng.

........................................

Bên ngoài hành lang, một thân âu phục đang từng bước chậm rãi nhìn ngó xung quanh. Người đó bước đi thoăn thoắt, lâu lâu ngừng lại như thăm dò điều gì đó.

Chốc chốc lại lấy điện thoại ra bấm bấm.

"Phòng 308 à? Chuyện quái gì đang xảy ra cơ chứ?"

...........................................

"Tách....tách.....tách"

Yuko chụp lại mấy tấm hình giường chiếu của nó và gã đàn ông đó. Sau khi xem đi xét lại, cô ta cười đầy ác ý rồi ra lệnh:

- Lập tức gửi mấy tấm hình này đến cho Trịnh Tuấn Anh!

Gã đàn ông đê tiện đó nhìn nó rồi ra vẻ tiếc nuối:

- ĐẸp thế này mà chỉ chụp hình thôi thì tiếc thật!

- Cứ việc đụng vào đi nếu mi muốn chết không toàn thây dưới tay của Thiếu Bang Chủ Hắc Long Bang. - Yuko khoanh tay phán.

Tên đó cầm lấy máy chụp ảnh rồi bỏ đi để thực hiện nhiệm vụ mà Yuko giao cho. Sau khi gã đàn ông đó đi khuất, cô cẩn thận mặc lại quần áo cho nó. Tiện tay nên vứt Ailee lên giường.

- Ở đây mà đợi đi nhé! - nụ cười quỷ quyệt kia thập phần quá ác độc.

"Cạch"

Một thứ cứng và lạnh nghi ngờ là súng chĩa vào đầu của Yuko. Cô đứng yên, đưa tay kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp đón chờ những chuyện sắp xảy ra. Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp:

- Yuko Hiroshita! Chị quả thật là người của bang Kirin!

- Phùng Minh Hạo?

Cô nghi hoặc, phía sau chỉ vang lên một cái cười nhạt cùng sự ngạo mạn vốn có:

- Đúng vậy! Nếu không nhờ đi theo Gia Mẫn, tôi cũng không ngờ chị là kẻ đang giam giữ Ailee!

"Cạch....cạch"

Thêm một họng súng chĩa vào đầu Minh Hạo, cây súng trên tay còn lại hướng về hai kẻ đang nằm trên giường.

- Bỏ súng xuống nếu không muốn tôi bắn chết hai người kia!

Tuy không quay mặt lại nhưng cậu nhóc vẫn biết người đó là ai. Khẽ nở nụ cười, Minh Hạo hạ cây súng trên tay xuống:

- Ren! Đến muộn thế?

Yuko được dịp rời khỏi căn phòng đó, cô bỏ đi thật nhanh để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.

"Bặt"

Một cú xoay người, Minh Hạo nhanh chóng tặng vào giữa ngực Ren một cú đá khiến anh ta phải lùi ra sau mấy bước. Sau một khoảng thời gian dài được huấn luyện, dĩ nhiên là sẽ khác.

Ren ôm ngực thở dốc:

- Nhóc con! Cậu khá lắm! - Ren quay lưng bỏ đi thật nhanh. Biết bản thân mình không phải là hắc đạo như ngày trước nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Vả lại dù sao Yuko cũng đã rời khỏi thì việc gì phải đánh giết ở đây.

Minh Hạo cất súng quay sang nhìn Ailee đang nằm trên giường. Gương mặt đó đã có phần tiều tụy, tay chân cô nhóc hằn đỏ lên vì sợi dây trói. Không hề bày tỏ cảm xúc, cậu nhóc chậm rãi móc điện thoại ra để gọi điện:

- Ra lệnh truy sát Yuko Hiroshita cho tôi!

- Vâng.

Nó lúc này mới sự tỉnh giấc, cơ thể không còn chút sức lực vì bị tấn công lúc nãy. Nhẹ nhàng ngồi dậy thấy quần áo mình có chút xộc xệch không giống ban đầu, bộ óc thông minh dĩ nhiên sẽ đoán được vừa xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, môi hồng lại dãn ra nụ cười:

"Nội y còn nguyên, không có cảm giác đau nhức. Xem ra cô còn chút lương tâm đấy Yuko Hiroshita"

Nó ngước lên thì thấy bóng lưng của cậu nhóc:

- Minh Hạo! Sao em ở đây? - nó ngạc nhiên hỏi.

- Chị tỉnh rồi thì may quá! Em cứ tưởng...... - Minh Hạo lo lắng nói.

- Em vẫn chưa trả lời chị đấy! - nó ngồi dậy mặc áo khoát da vào.

- Lúc nãy em lái xe đến nhà hàng thì thấy môtô của chị phóng vụt qua, em nghĩ có chuyện không ổn nên lái xe theo chị ấy mà. Em phải đưa Ailee dến bệnh viện cái đã, chắc Yuko đã dung thuốc mê liều mạnh lắm! - cậu bế Ailee lên chuẩn bị rời đi.

- Được rồi! Mau đi đi!

Nó nhìn đồng hồ, thôi chết! Chỉ còn 30" nữa là qua 12h tức là hết sinh nhật của hắn. Phải nhanh lên mới được!

Nó lấy xe môtô chạy như bay về nhà hàng. Trên đường đi không ngừng nghĩ ngợi:

"Không biết con nhỏ Yuko đã giở trò gì, liệu có liên quan đến Shin không? Nhỡ là chụp hình quay phim gì thì coi như mình toi đời. Mà nếu Shin không tin mình thì sao nhỉ? Chắc là sẽ tin mà đúng không?" nó tự cười nhẹ trấn an bản thân.