*Thư phòng:
Sau khi dặn dò người chăm sóc cho Yuko, Ren trở lại đây để tiếp tục làm việc. Nói là làm việc chứ thực ra anh đang bận suy nghĩ.
Đang tập trung thì máy tính báo có cuộc gọi video call. Ngón trỏ ấn nút enter, Ren mệt mỏi đáp:
- Tôi đây!
- Tình hình sao rồi?
- Lão John chết rồi, nhiệm vụ của tôi kết thúc được chưa?
- Thân cận của ông ta còn ai không? Con cái hay trợ lí ấy?
Ren đắn đo hồi lâu sau đó không ngần ngại đáp:
- Ông ta không có người thân, chỉ còn đám người trong bang Kirin thôi!
- Tốt! Nhanh chóng sắp xếp đi, tổ chức đang rất cần cậu!
- Vâng.
Ren đáp gọn rồi nhanh chóng tắt máy, nếu để cấp trên biết đến sự có mặt của Yuko thì thế nào cô ta cũng bị bắt. Anh không hiểu sao bản thân lại bảo vệ cho cô ta nữa.
Việc cấp bách bây giờ là phải để Ailee rời khỏi đây để tránh Yuko thực hiện việc tương tự lúc nãy một lần nữa. Nhưng phải làm sao để mọi việc trót lọt đây? Anh không thể ra mặt thả Ailee được. Nếu Yuko và cái đám tay chân bang KIrin biết anh chính là nhân viên FBI thì anh sẽ chết không rõ lý do.
Ren đưa tay vò đầu bứt tóc, làm sao cho vẹn toàn đây???
"A đúng rồi!"
...................................................
Quản gia mang thức ăn vào cho Ailee, cô liền hỏi han:
- Ren đâu rồi thưa ông?
Ông quản gia già không đáp gì, chỉ nhìn Ailee với ánh mắt thông cảm rồi lui ra ngoài. Bụng đói cồn cào, ngày hôm nay quá mệt mỏi. Ailee bắt đầu dùng bữa trưa của mình.
Dưới dĩa cơm của Ailee có một mảnh giấy, cô nhóc tò mò liền mở ra xem.
- Là....là....
Một tấm bản đồ. Ôi! Tấm bản đồ của khu rừng này. Cô nhóc sững sờ không tin vào những gì mình đang thấy. Cơ hội để cô thoát thân đây rồi, mừng rỡ nắm chặt miếng bản đồ trong tay, cứ ngỡ là Ngài Quản Gia tội nghiệp cho mình.
Ailee bắt đầu vận dụng trí não hết công suất, lên kế hoạch cho cuộc bỏ trốn tối nay.
.........................................................
*Phòng Yuko:
Lại là gương mặt mất hồn, mái tóc cô giờ đây đã rối bù.
Yuko ngồi phịch trên sàn nhà, đôi mắt nhìn vào không trung một cách thơ thẩn.
"Cạch"
Ren mang sữa nóng và cháo vào, anh bỗng có chút gì đó xót xa khi cứ nhìn cô như thế.
Dịu dàng nhất có thể, anh đỡ cô ngồi lên giường.
- Em không ăn uống ba ngày rồi! Ngoan đi được không?
*Im lặng*
- Tối nay anh có việc bận phải ra ngoài, em ăn cháo rồi uống thuốc nhé!
Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc cứ thế ngồi ngó ra cửa sổ mà không thèm nhìn anh một cái. Ren khép cửa rồi rời đi.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười bất cần đời, một giọt nước mắt chảy dài:
- Thương hại tôi sao? . . . . . . . Giờ tôi mới biết đau thể xác không bằng đau tâm hồn... Hoàng Gia Mẫn! Có bao giờ mầy nếm trải cảm giác đó chưa?
...................................................
*Tối hôm đó:
Ailee thay bộ quần áo gọn gàng nhất rồi dùng tất cả váy cột lại thành một sợi dây để leo xuống đất. Nhận được tin tối nay Ren đi ra ngoài thì còn gì thuận lợi bằng. Khó nhọc hồi lâu cuối cùng chân cũng chạm đất.
Cô nhóc phát hiện ra một bờ tường ra thấp trong vườn nên đã tránh khỏi tầm mắt của những tên cận vệ. Thoát khỏi biệt thự, khu rừng hiện ra trước mặt nhưng với đèn pin, la bàn và tấm bản đồ Ailee không hề lúng túng nhắm một hướng mà chạy thẳng.
Từ trên sân thượng, Ren tay đút túi quần nói vào bộ đàm:
- Sắp xếp một chiếc xe ở bìa rừng để đưa cô ấy về tận nhà!
"Rõ"
Đang chạy ngon trớn thì có một bóng đen xuất hiện ở trước mặt. Ailee dừng bước, gương mặt kinh hãi tột độ khi nhận ra người đó, ngay tại trong khu rừng hoang vắng này.
- Cô....cô....
Người đó từng bước một tiến đến gần Ailee nở nụ cười đầy chết chóc:
- Quân cờ cuối cùng của tôi! Cô nghĩ tôi sẽ để cho cô trốn thoát sao?
"Bốp..... Phịch"
Một cước vào đầu, Ailee hôn mê ngã xuống đất. Mọi chuyện sẽ ra sao???
...............hết chap 37............