Lâm Nhược mờ mịt nhìn hai mẹ con họ khoa trương trao đổi ánh mắt, lại cố gắng mấy cũng không nắm bắt được chút thông tin nào.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, không khí trở nên có chút kỳ quặc. Vốn không khí vẫn đang vui vẻ cười đùa, lại bị phá vỡ. Quan trọng là người trong cuộc vẫn không có chút không vui nào.
Kha Trạch Liệt cảm giác được sự mất tự nhiên của Lâm Nhược, khẽ ôm cánh tay cô, để cô cảm nhận được sự tồn tại của mình, mang lại cho cô cảm giác an toàn. "Đây, để con giới thiệu với mọi người..."
"Không cần giới thiệu, chúng ta đã biết từ lâu rồi." Cha Kha Trạch Liệt đi tới, cắt ngang lời anh. Cười với Lâm Nhược rồi gật đầu một cái.
Khuôn mặt tươi cười hiền lành ấm áp, giúp tâm trạng hồi hộp căng thẳng của Lâm Nhược dần dần biến mất, khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng không thể thoải mái giống như thường ngày.
Thận trọng kéo kéo mép quần áo, cả người thu lại nét mạnh mẽ của một doanh nhân, hai má ửng hồng tựa như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi. Khom lưng cúi người thật sâu chào hỏi: "Bác trai bác gái, xin chào."
Mẹ Kha Trạch Liệt cong môi cười, nhìn con dâu khiêm tốn lễ độ trước mắt, trong đầu nhớ lại lúc mới gặp cô, không khỏi cười ra tiếng. Tiến lên từng bước, đỡ cô dậy, "Ôi chao, Nhược Nhược, sau này cũng đừng khách khí, con chính là con dâu của Kha gia chúng ta."
Nhìn tình cảm chân thành lộ rõ trên gương mặt mẹ Kha Trạch Liệt, trong lòng Lâm Nhược tỏa ra luồng nhiệt nóng rực, tim cô cảm thấy ấm áp ngập tràn.
Khóe miệng nâng lên khẽ mỉm cười, quay đầu liếc nhìn Kha Trạch Liệt đứng bên người cô, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập hạnh phúc.
Kha Trạch Liệt hơi giật mình, lại thấy ngỡ ngàng, nhìn cha mẹ một chút, lại nhìn Lâm Nhược một chút, trong con ngươi thâm thúy đầy vẻ khó tin nổi. Hơi ngửa đầu ra sau, "Cha mẹ giấu diếm con biết từ lúc nào vậy!"
Giọng nói tỏ vẻ thất vọng chọc cho cả nhà cười thành một đoàn, ngay cả Băng mĩ nhân Lâm Nhược cũng bất giác cười một tiếng, đẹp đẽ tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ.
"A Liệt, có vợ rồi sẽ thành người nhà nha." Hoàng Thần Đạt cười đùa từ trong phòng khách đi ra, bước nhanh vọt tới trước mặt Kha Trạch Liệt, một quyền thẳng tắp đánh về phía bả vai Kha Trạch Liệt.
Kha Trạch Liệt vừa định nói gì đó, lại thấy một bóng hình xinh đẹp yên lặng bước ra từ sau lưng Hoàng Thần Đạt, xuất hiện trong tầm mắt anh.
Suy nghĩ nhất thời ngừng lại, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Tằng Ưu Mĩ, "Sao cô lại tới đây?"
Một câu nói đột ngột, khiến tầm mắt mọi người đều tập trung vào hai người bọn họ. Ngay cả mẹ Kha Trạch Liệt vốn đang nói thầm gì đó với Lâm Nhược cũng phải nhìn sang.
Lâm Nhược nhạy cảm chuyển tầm mắt đến Tằng Ưu Mĩ, sau đó lại nhanh chóng dời ánh mắt sang hướng khác. Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, người phụ nữ này lại dám xuất hiện trước mặt cô? Ha hả. Cánh rừng lớn như vậy, chim gì cũng có.
Chẳng trách bây giờ bạn trai của bạn trai của bạn cô, dám khiêu khích trước mặt phụ nữ. Bị nam tiểu tam khiêu khích, tư vị này mới thật đặc biệt làm sao.
Lúc đó cô còn cười nhạo bạn mình một phen, bây giờ nghĩ lại, mình cũng không phải là chuột chù chê khỉ hôi sao.
Nhìn diện mạo nét mặt của Tằng Ưu Mĩ, không sai, cô ta đúng là một người phụ nữ rất đẹp. Khác với Lâm Nhược, vẻ đẹp của cô ta là quyến rũ cùng nội hàm. Từ trong ra ngoài đều tỏa ra vẻ đẹp, khiến người ta không khỏi mở rộng cánh cửa trái tim với cô ta, thế nào cũng không thể ghét nổi.
Cảm giác như vậy, khiến Lâm Nhược có chút lo sợ. Nhưng cô từ nhỏ đã giỏi che dấu, dễ dàng dấu đi sự thiếu tin tưởng của mình, cong môi cười một tiếng, chủ động khoác tay Kha Trạch Liệt.
Sau đó, mỉm cười, lên tiếng chào Tằng Ưu Mĩ, "Xin chào."
Giọng nói tươi sáng, làm người khác cảm thấy rất có tinh thần. Mặt mày hài hòa, một cỗ khí thế thách thức như bão như gió thổi qua Tằng Ưu Mĩ. Sau đó khóe miệng Lâm Nhược cũng là một nụ cười cực kỳ khéo léo vui vẻ.
Tằng Ưu Mĩ hơi sững sờ, nhìn đáng điệu này, thông minh như cô, sớm sẽ hiểu ra thân phận của Lâm Nhược. Không cam lòng yếu thế mím môi cười một tiếng, tay tự nhiên vén tóc ra sau tai, "Xin chào."
Tiếng nói mê hoặc truyền vào tai Lâm Nhược, xào xạc, mang theo cảm giác quyến rũ lòng người.
Sau khi đáp lại Lâm Nhược, Tằng Ưu Mĩ chuyển dời tầm mắt đến trên người Kha Trạch Liệt, mí mắt giật giật, có chút mỉa mai nói: "Sao vậy, không hoan nghênh sao?"
Lời này vừa nói ra, không khí liền trở nên càng kỳ quái hơn, Hoàng Thần Đạt len lén kéo cánh tay Tằng Ưu Mĩ, vẻ mặt có chút không nén được giận. Ba người bọn họ, mãi là kết cấu bộ ba ổn định nhất. Vào lúc nguy hiểm, thiếu đi một người cũng không được.
Trong lòng Tằng Ưu Mĩ vĩnh viễn chỉ nhớ mong Kha Trạch Liệt, còn trong lòng Hoàng Thần Đạt chỉ có Tằng Ưu Mĩ.
Kha Trạch Liệt nói với Hoàng Thần Đạt không chỉ một lần, Hoàng Thần Đạt cuối cùng chỉ là thở dài một cái thật sâu, "Nói thật, tôi cũng không biết cô ấy có điểm nào tốt... Có lẽ là do đời trước tôi nợ cô ấy."
Cha mẹ Kha Trạch Liệt đều là người từng trải, hiểu rõ nhi nữ tình trường. Chỉ là hóa thành một tiếng thở dài triền miên, nhi nữ tình trường, trên thế giới này, là thứ tình cảm dai dẳng cắt mãi không đứt.
Kha Trạch Liệt mở miệng, dường như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra. Những lời nói gây tổn thương, hãy cứ để nó nát vụn ở trong lòng đi. Đưa tay ôm Lâm Nhược, cô, mới là người duy nhất anh muốn quý trọng.
Ôm Lâm Nhược đi vào trong phòng, tới bên cạnh ghế sofa, Kha Trạch Liệt chu đáo giúp cô cởi áo khoác ngoài ra, "Trước cứ cởi ra đã, nếu không lát nữa khi về nhà sẽ lạnh." Trong lúc nói, ánh mắt Kha Trạch Liệt từ đầu đến cuối đều ôn hòa như ánh nắng mùa đông, mọi thứ đều hài hòa tự nhiên như vậy, không chút cảm giác bất ngờ, khó chịu.
Lâm Nhược nghe vậy, nội tâm khẽ run lên. Kha Trạch Liệt như vậy, làm sao cô có thể từ bỏ được đây? Nhưng mà, người phụ nữ kia... Giống như là vết máu đỏ tươi trên vách tường tuyết trắng, làm thế nào cũng không thể lau đi, rồi lại đột nhiên chói mắt như thế.
Ngay cả khi trong lòng là cơn mưa to tầm tã, khóe miệng Lâm Nhược vẫn treo nụ cười ấm áp nhàn nhạt như cũ. Cô ném tất cả bất an lẫn khó chịu qua một bên, yêu một người, bản thân chính là hèn mọn đến vậy.
Chi tiết nhỏ hài hòa giữa hai người, trong mắt mọi người, giống như là hạnh phúc chiếu rọi. Nhất là ở trong mắt Tằng Ưu Mĩ, không khó nhìn thấy, trong con ngươi cô lóe sáng. Nhưng là rất nhanh, đã bị cô giấu đi.
Tất cả mọi người đều kiên trì, kiên trì với những thứ vốn dĩ không nên kiên trì.
" Tốt lắm, tốt lắm, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Cha Kha Trạch Liệt mở miệng tiếp đón mọi người, khoát khoát tay, bảo Lâm Nhược ngồi xuống.
Lâm Nhược khẽ khom người, bình thản ngồi xuống. Vẻ nghiêm nghị trên người đã thu hồi hoàn toàn, lúc này Lâm Nhược như là một tiểu thư khuê các.
Lâm Nhược khác với người trong tưởng tượng như vậy, cha mẹ chồng rất khéo léo, chỉ hỏi một câu qua loa về hoàn cảnh gia đình Lâm Nhược.
"Cha cháu mở một công ty, cháu làm ở trong đó, trong nhà cháu còn có hai anh trai." Lâm Nhược đáp lời không chút che giấu lừa gạt, tròng mắt trong suốt nhìn về cha mẹ Kha Trạch Liệt.
Lúc này, Hoàng Thần Đạt và Tằng Ưu Mĩ cũng ngồi xuống một bên.
Mọi người trong phòng khách, chỉ có mình Kha Trạch Liệt là vẫn cau mày như cũ, mỗi một lần thấy Tằng Ưu Mĩ, tâm trạng của anh sẽ trở nên cực kém. Sâu bên trong, có một lực lượng nào đó khiến anh vô cùng kháng cự Tằng Ưu Mĩ.
Anh không muốn vì một người con gái, mà phá hỏng tình anh em bọn họ.
Lâm Nhược lại không cách nào hiểu rõ nội tâm Kha Trạch Liệt, chỉ cho rằng anh vì mình và Tằng Ưu Mĩ chạm mặt nhau, mới lo âu bất an.
Hai trái tim, ở giữa lại nổi lên một bức tường kiên cố, hung hăng ngăn trở lẫn nhau ở bên ngoài.
Trên bàn ăn, không khí hoà thuận vui vẻ. Thức ăn nóng hổi, khói trắng bốc lên nghi ngút, có một loại ấm áp không cách nào nói rõ, cứ như vậy, từng chút từng chút thông qua làn hơi mỏng tràn vào nội tâm Lâm Nhược.
Chỉ là, đóng băng ba thước, đâu phải là một ngày lạnh lẽo.
Thời điểm trái tim bị nghi ngờ làm tổn thương, là rét lạnh nhất.
Từ lúc nào mà Lâm Nhược cô bắt đầu cũng đã bị những chuyện yêu đương này ràng buộc? Cô không biết, cũng không muốn biết.
Cơm nước xong, mẹ Kha Trạch Liệt liền thần bí gọi Lâm Nhược đi qua, Lâm Nhược vừa mới đứng dậy, đã bị một lực mạnh mẽ trên cánh tay níu lại, cản trở cô đi qua.
Lâm Nhược không rõ nên quay đầu lại, nhìn Kha Trạch Liệt không hiểu ra sao cả, trong tròng mắt đen to lớn tràn ngập nghi hoặc.
Không giải thích cho Lâm Nhược, tầm mắt Kha Trạch Liệt đặt trên khuôn mặt mẹ anh, nhìn nét mặt cổ quái của bà, cau mày, "Mẹ, mẹ định làm gì thế?" Mặt tràn đầy cảnh giác.
Những phân tử trong không khí đột nhiên sững lại, sau đó mẹ anh liền lộ ra nụ cười trêu chọc, "Ây dô, mượn bà xã của con một chút, mẹ cũng sẽ không ức hiếp nó đâu, con lo lắng cái gì?"
Giọng nói đột nhiên thay đổi, khiến tất cả mọi người có phần khó có thể thích ứng được, chỉ chốc lát sau, liền phát ra một trận lại một trận cười vang. Cầm đầu đương nhiên là Hoàng Thần Đạt e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, "Kha Trạch Liệt, thật không ngờ, cậu thương bà xã cũng thương đến tận đáy lòng."
Sau một phen trêu chọc, Kha Trạch Liệt lại phát hiện ra mình không cách nào đáp trả. Bọn họ nói, trúng ngay hồng tâm...
Giả vờ ho khan vài tiếng, cố gắng hóa giải tâm tình lúng túng. Chậm rãi buông lỏng bàn tay đang giữ chặt Lâm Nhược, vỗ nhè nhẹ cô, động viên cô không cần phải căng thẳng. Khóe miệng hơi cong lên nụ cười, khiến cô thấy thật ấm áp.
"Được, yên tâm." Lâm Nhược hướng về phía Kha Trạch Liệt dùng khẩu hình nói, trước kia chưa từng thử qua, nhưng Lâm Nhược lại có loại tự tin khó hiểu, tin rằng Kha Trạch Liệt nhất định nhìn thấy sẽ hiểu.
Như hiểu được ý cô, Kha Trạch Liệt ổn định gật đầu một cái. Dáng vẻ trầm ổn khiến lòng người lay động, tầm mắt Lâm Nhược như vô ý lướt qua Tằng Ưu Mĩ, lại thấy được vẻ mặt cô đơn của Tằng Ưu Mĩ.
Lâm Nhược rõ ràng biết, vẻ mặt như vậy, là yêu mà không được đáp lại.
Trong nháy mắt, cô đi về phía mẹ, bước chân cũng vô cùng nặng nề, trên chân nặng như đang đeo chì.
Mẹ Kha Trạch Liệt bước về phía Lâm Nhược vài bước đón lấy cô, khoác tay cô, thân mật tựa như hai chị em, hai người sóng vai đi về phía thư phòng.
Lâm Nhược cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng vẫn luôn theo mình, mãi đến khúc quanh.
"Đứa nhỏ, tính tình của con chúng ta đều biết. Chúng ta cũng rất hài lòng về con, không biết cha con có ý kiến gì về chuyện này không?" Mẹ Kha Trạch Liệt bảo cô ngồi xuống ghế trong thư phòng, bản thân cũng ngồi sát bên cạnh cô. Đưa tay rót trà cho cô vô cùng tao nhã.
Lâm Nhược vội vàng nói cảm ơn, để trưởng bối châm trà cho mình, là bản thân quá bất kính rồi.
Hai tay cầm ly trà Long Tĩnh nóng hổi, hơi ấm tỏa ra làm tan đi cái lạnh lẽo nơi ngón tay cứng nhắc vì lạnh của cô.
"Cha con không phản đối ạ." Lâm Nhược trả lời chắc chắn thỏa đáng, dĩ nhiên, cô cũng dám chắc, chỉ cần cô đã xác định, cha cô sẽ không phản đối. Nghĩ tới đây, lòng cô ấm áp.
Cha yêu thương cô vô cùng, tình thân sâu tận xương tủy.
Mẹ Kha Trạch Liệt hài lòng gật đầu, sau đó tùy ý đề cập, "Lúc nào đó chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi, dù sao sau này lấy nhau rồi đều là người một nhà, hai bên vẫn xa lạ như cũ dù sao vẫn không hợp lẽ cho lắm."
Nói cũng đúng, Lâm Nhược cảm thấy ý nghĩ này rất hợp đạo lý, gật đầu một cái. Xem như là đồng ý, sau này sẽ là người một nhà.
Người một nhà.
Thật tốt. Cuộc đời này cô có một niềm tin, cô luôn khát khao được người khác che chở thật tốt, sắp xếp ổn thỏa, giúp cô tránh khỏi hoảng sợ, phiền phức, cho cô một nơi nương tựa, cùng cô đi khắp nơi.
Lúc này, đêm tối đã bao phủ khắp nơi, từng trận gió lạnh thổi qua, kéo theo cát bụi cùng nhau bay bay.
Mà trong ngôi biệt thự này, đèn đóm sáng trưng, ánh đèn màu cam bao phủ, khiến lòng người ấm áp.
Trong lúc đang nói, mẹ Kha Trạch Liệt đã lấy ra một chiếc hộp kim loại tinh xảo. Tựa như ma pháp biến đổi, ngay cả Lâm Nhược ngồi đối diện bà cũng không biết được chiếc hộp vuông nhỏ này vốn được bà để ở nơi nào.
Còn chưa để cho Lâm Nhược nghĩ thông suốt, bà đã mở ra. Thân thiết kéo tay Lâm Nhược qua, dùng bàn tay đã hơi có nếp nhăn của mình, nhưng vẫn là một bàn tay đẹp đẽ bao phủ tay Lâm Nhược.
Độ ấm từ từ truyền tới trên mu bàn tay Lâm Nhược, từng chút ấm áp, chất lỏng trong hốc mắt nhộn nhạo. Nhìn bà, Lâm Nhược lại nghĩ tới mẹ của mình, người phụ nữ đã qua đời.
Lúc sinh thời, cuối cùng không để cho bà cảm nhận được ấm áp từ con gái bà.
Bây giờ hối hận, bây giờ muốn bù đắp, nhưng lại đã vô vọng.
Hồi ức như một cơn gió lốc, nhanh chóng quét qua tim Lâm Nhược, tàn phá bừa bãi nơi yếu ớt nhất trong tim. Khiến Lâm Nhược không biết phải làm sao, vành mắt hơi phiếm hồng càng thêm rõ ràng, giờ khắc này, cô cởi bỏ lớp ngụy trang của mình.
"Nhược Nhược, con làm sao vậy?" Mẹ Kha Trạch Liệt thấy Lâm Nhược có chút bất thường, cúi người, đến gần Lâm Nhược, khẽ hỏi.
Lại gần cô, mới nhận ra cô gái nhỏ bé yếu ớt này đang không ngừng run rẩy, hoàn toàn không cách nào kiềm chế run rẩy. Thân thể nho nhỏ, khiến trái tim mẹ Kha như bị đao cắt, từng đao từng đao lăng trì bà.
Lần đầu nhìn thấy Lâm Nhược, bà cũng biết, đây là một cô gái từng trải. Trực giác của phụ nữ vẫn luôn nhạy bén mà trực tiếp.
Lâm Nhược đang muốn mở miệng, lại phát hiện cổ họng mình như đang có thứ gì bị mắc kẹt, không cách nào nói nên lời. Không thể làm gì khác hơn là cố sức lắc đầu, không sao, con không sao. Đừng cho con ấm áp, con là một người con gái lạnh lùng bạc bẽo.
"Nhược Nhược..." Mẹ Kha đau lòng ôm cô vào ngực, ôm thật chặt, giữa hai người không hề có chút khe hở. Cái ôm không hề có khoảng cách, khiến Lâm Nhược cảm thấy, trên thế giới này không phải mình cô đơn độc. Cảm giác được người khác yêu thương, thật tốt.
"Mặc kệ con đã trải qua quá khứ như thế nào, con bước vào cửa Kha gia chúng ta, chính là người Kha gia chúng ta rồi. Quá khứ nên để cho nó đi qua đi, tương lai có chúng ta bên cạnh con. Đừng sợ, con ngoan, mẹ đau lòng..."
Lâm Nhược không biết về sau, đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi cô tỉnh lại, đã ở trên xe Kha Trạch Liệt. Còn ngái ngủ mở mắt, mờ mịt nhìn Kha Trạch Liệt, lại nhìn phong cảnh phía trước, đã trở về đến con đường trung tâm thành phố.
"Em tỉnh rồi?" Tầm mắt Kha Trạch Liệt chú ý tới Lâm Nhược, khóe miệng kéo lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cho dù vào thời điểm nào, chỉ cần ở trước mặt Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt sẽ luôn ôn hòa như ngọc. Một chút cũng không có dáng vẻ quân nhân, thật không biết anh làm sao có thể quản lý binh sĩ dưới quyền.
Một mặt dịu dàng, một mặt nghiêm nghị phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, đến mức giống hệt như nhân cách phân liệt.
Lúc này, trời đầy tuyết rơi. Hoa tuyết màu trắng từ trên trời ùn ùn đổ xuống, Lâm Nhược hạ cửa kính xe, vươn tay ra ngoài cửa sổ hứng lấy bông tuyết. Lại thấy trên cổ tay mình đeo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tinh khiết xanh biếc.
Lâm Nhược nháy mắt bừng tỉnh, nhìn màu sắc cũng biết giá cả không rẻ, càng khiến người khác giật mình là, Lâm Nhược không biết vòng ngọc xuất hiện trên tay cô từ lúc nào.
"Kha Trạch Liệt, vật này là gì thế?" Lâm Nhược đưa cánh tay đến trước mắt Kha Trạch Liệt, cũng không để ý lúc này anh đang lái xe.
Kha Trạch Liệt dùng tay phải nắm chặt tay Lâm Nhược, vẻ mặt dịu dàng, giống như muốn hòa tan cô. Môi mỏng từ từ mở ra, khép lại, "Em ngủ thiếp đi trong lòng mẹ anh. Vật này hẳn là đồ gia truyền của nhà anh, nghe nói chỉ truyền cho con gái, không truyền cho con trai. Anh cũng chưa từng thấy qua, bây giờ đeo vào tay em, chắc là đúng vậy rồi."
Vật gia truyền sao? Lâm Nhược cẩn thận quan sát vòng ngọc trên tay cô, cảm thấy nặng trịch, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. Loại cảm giác được người khác công nhận, giống như lúc tiểu học nhận được bằng khen học sinh 3 tốt vậy. Lòng dạt dào vui sướng, phong cảnh nhìn thấy cũng đều vô cùng đẹp đẽ.
"Kha Trạch Liệt, anh có gạt em chuyện gì hay không?" Lâm Nhược không hề báo trước mở miệng, ngay cả chính cô cũng bị bản thân làm cho giật mình. Có lẽ cô bị mẹ Kha làm cảm động, những lời cô vốn muốn giấu kín nơi đáy lòng, cũng lựa chọn nói ra miệng. Mọi người cùng nói rõ ràng, cũng sẽ không có gì.
Cứ mãi tưởng tượng mờ mịt bất định, mới là điều kinh khủng nhất.
Kha Trạch Liệt nghe vậy, mày rậm chau lại, không hiểu tại sao Lâm Nhược nói như vậy. Đời này anh làm người luôn luôn ngay thẳng, cho dù là có điều gì muốn che giấu lừa gạt, cũng sẽ không giấu diếm cô, đời này anh có thể có lỗi với rất nhiều người, nhưng Lâm Nhược tuyết đối không phải là một trong số đó.
"Không có." Mặc dù không biết tại sao cô lại hỏi vậy, nhưng anh vẫn trả lời không chút nghĩ ngợi. Đối với chuyện của cô, cho tới bây giờ Kha Trạch Liệt đều rất nghiêm túc.
Lâm Nhược quay đầu, nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh thật lâu, thật lâu, lâu đến mức ngay cả Kha Trạch Liệt cũng không nhịn được mà đỏ mặt. Được, em tin tưởng anh, cho dù tương lai có chuyện gì khó khăn, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Hơn nữa, không hề có bất kỳ nghi kỵ gì.
Chúng ta sẽ rất hạnh phúc, đúng không? Chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.
------Toàn văn hoàn------