Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 76-3: Đã xảy ra chuyện? (3)

Sau khi liếc nhìn vẻ mặt Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt mở miệng khẽ nói: "Nếu không thì, em ở đây chờ anh, một lát nữa anh sẽ đến."

Giọng nói trầm ấm mềm mỏng khiến trong lòng Lâm Nhược có loại rung động mà Kha Trạch Liệt chắc chắn không biết đến, ngay từ đầu cô đã lựa chọn làm nhà thiết kế thời trang vì để thiết kế váy cưới, nhưng sau cùng lại trời xui đất khiến thế nào không thành công, trái lại lại trở thành nhà thiết kế âu phục, còn có danh tiếng không nhỏ trên thế giới.

Dù làm khác ngành nhưng cũng khiến cô mãn nguyện theo một cách khác, vẻ mơ hồ trên mặt Lâm Nhược khiến Kha Trạch Liệt hoài nghi cô vốn dĩ không hề để tâm đến lời anh nói, kéo cô vào trong vòng tay, hành động này gần đây như đã thành nghiện mất rồi.  

"Ở đây chờ anh, đừng có chạy lung tung, biết không?" Lâm Nhược im lặng gật đầu, giống như đứa nhỏ đứng trước cửa hàng đồ chơi không chịu rời đi, tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, nhưng một câu cũng không lọt vào tai.

Kha Trạch Liệt rời đi rất nhanh, nhịp chân ngày càng nhanh hơn, không muốn để Lâm Nhược phải đợi chờ mình lâu, trong lòng kích động không biết Lâm Nhược lúc nhìn thấy anh mang bất ngờ đến sẽ có vẻ mặt gì, có khi nào cô sẽ cảm động vô cùng muốn lấy thân báo đáp không? Thôi bỏ đi, chỉ cần cô không nghĩ đến chuyện ly hôn là tốt rồi.

Vốn dĩ đã nói chờ cô về nhà làm cơm, không ngờ lần đầu tiên hẹn với cô lại bị bỏ lỡ, trong lòng cảm giác rất khó chịu.

Lâm Nhược, chờ anh. Chờ thời khắc hạnh phúc của chúng ta.


Lâm Nhược đứng bên ngoài nhìn một lát, rồi nhẹ nhàng đi vào trong cửa hàng áo cưới. Việc buôn bán bên trong có vẻ rất tốt, cô thấy rất nhiều cô gái với khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ. Cô đã đợi ngày nay từ lâu, không ngờ cuối cùng lại không hề có cơ hội được trải nghiệm cảm giác xúc động như vậy.

Trong lòng cô vẫn có thất vọng nhàn nhạt, nhưng cô cũng không việc gì phải khổ sở, cô có một người đàn ông tốt như vậy, người phụ nữ khác đâu dễ gì có được phúc phận này.

"Xin hỏi, cô có thể lấy chiếc váy cưới kia cho tôi mặc thử một chút được không?" Lâm Nhược chỉ vào một bộ váy cưới ở bên kia cửa kính, vẻ mặt hiền hòa xinh đẹp khiến người bán hàng sửng sốt, một cô gái xinh đẹp hiếm thấy như vậy, dáng vẻ lúc mặc váy cưới vào nhất định sẽ vô cùng đẹp mắt, duyên dáng.

"Được." Người bán hàng nhanh chóng cầm áo cưới lại cho cô, hai tay cô nhận lấy chiếc váy cưới, trên mặt là vẻ trân trọng, đến người bán hàng cũng có chút kinh ngạc, từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy một cô gái nghiêm túc chân thành như vậy.

Trong lúc nhất thời không khỏi bị Lâm Nhược thu hút, mãi tới khi nghe thấy khách hàng khác gọi mình, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần được, cảm giác ấy, tiên nữ hạ phàm sao?

"Đến đây, đến đây, quý khách, xin hỏi chị cần gì?"


Lâm Nhược ở trong phòng thay đồ đưa tay kéo rèm lại, nhìn áo cưới trong tay đầy chờ mong, trong đôi mắt hiện lên niềm háo hức và mong đợi, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên giống hệt như cô của năm mười tám tuổi.

Khi đó cô cùng anh trai đi vào trong tiệm áo cưới chụp ảnh, một mực muốn anh trai mặc trang phục chú rể, còn mình mặc váy cưới trắng thôn xinh đẹp của cô dâu, cảm giác đẹp đẽ không nói nên lời cứ thế bao quanh hai người, cảm giác như vậy, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Nhanh chóng thay quần áo, Lâm Nhược từ phòng thay đồ đi ra, giương mắt tràn đầy chờ mong nhìn chính mình trong gương, trên khuôn mặt lại hiện lên chút ngạc nhiên, thân hình không giống như trước kia mặc váy cưới vào quả thực đã đánh sâu vào thị giác cô.

Trước kia thân thể dưới chiếc áo lót tơ lụa vẫn còn ngượng ngùng ngây ngô, bây giờ, Lâm Nhược lại hãnh diện tự hào, dáng người chữ S tuyệt đẹp hiếm có trong vô hình đã thu hút mọi người. Cô vừa bước ra, tầm mắt của vô số người đều dời đến trên người cô. Ngay cả tầm mắt của các chú rể đang đứng đợi bà xã mình thay váy cưới cũng muốn dời về phía cô.

Thần tiên là gì, Lâm Nhược mặc váy cưới trắng, một bộ dáng....tựa như tiên nữ đang đứng trong tấm gương trước mặt, cảm giác đẹp đẽ, hoàn toàn tự nhiên không nói nên lời, khí chất tốt đẹp tỏa ra quanh người cô khiến người bình thường đều không thể coi thường.

Lâm Nhược xoay một vòng, làn váy theo hành động của cô mà trở nên bồng bềnh phiêu đãng, trên không trung đã hình thành một vòng tròn lan rộng.


Lâm Nhược nhấc váy đánh giá mình một phen, không biết trông thế nào, xoay người tìm người bán hàng, lại thấy tất cả mọi người đều đang ngây ngẩn, trên mặt không khỏi có chút ngượng ngùng. Rất nhanh đã đi đến bên cạnh người nhân viên, hạ thấp giọng mở miệng: "Trông như thế nào, rất xấu sao?"

Nghe Lâm Nhược tự nói mình như vậy, người bán hàng phản đối lời cô ngay lập tức, kích động mà nói lớn tiếng: "Sao lại thế được, xinh đẹp tựa như tiên nữ vậy! Cô nói mình xấu, vậy bọn họ...” May mà người bán hàng còn biết ngừng lại đúng lúc, nhìn mọi người đều đang chuyển ánh mắt như muốn giết người lên người mình, người bán hàng hiểu rõ tình trạng của mình.

Khóe miệng Lâm Nhược lộ ra nụ cười trêu chọc, lại xoay thêm một vòng: "Thật vậy sao?" Vẻ mặt không tin, rõ ràng không hề biết mình mặc váy cưới đã khiến cho vẻ mặt mọi người trở nên như vậy, thật sự là rất kinh ngạc. "Tiểu thư, xin hỏi cô tên là Lâm Nhược sao?" Đột nhiên một người đàn ông đi đến trước mặt Lâm Nhược, lễ độ cung kính mở miệng với cô, bộ dáng hơi cúi đầu khiến cô nhớ đến Cố Đại, Cố Nhị. Một luồng cảm giác thân thiết tự nhiên nảy sinh.

Mắt Lâm Nhược cong cong, cười gật đầu, dù không biết anh ta là ai, nhưng lại không có cảm giác xa cách. "Có việc gì vậy?" Khó có được tâm trạng tốt khiến Lâm Nhược thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, nụ cười thân thiết khiến người khác cảm thấy thật gần gũi.

Người đàn ông bất giác nâng khóe miệng, trong đôi mắt lạnh lẽo phía sau kính râm cũng dần hiện lên chút tình cảm dịu dàng khác thường, "Tôi nhận ủy thác của người khác đến đây, mời cô theo tôi lên xe được chứ?" Chuyển mắt nhìn về phía chiếc xe Lexus màu đen sáng ngời đậu bên ngoài cửa tiệm.

Lâm Nhược vô thức nhíu mi, chẳng lẽ là Kha Trạch Liệt muốn cho cô một niềm vui bất ngờ sao? Trên khuôn mặt Lâm Nhược xuất hiện nét hồn nhiên rạng rỡ, vẻ mặt không chút phòng bị như vậy, chỉ vào lúc gặp việc liên quan đến Kha Trạch Liệt mới có thể xuất hiện. Phải hiểu rõ, mới có thể yên tâm như thế. "Ừ, được." Lâm Nhược nhận lời với anh ta, vừa định xoay người vào thay quần áo rồi đi ra, người đàn ông đã đưa tay giữ cô lại, ngăn cản cô.

Lâm Nhược nhíu mày, người đàn ông buông tay, trầm thấp mở miệng: "Cứ mặc vậy đi luôn đi, tiền trang phục tôi sẽ trả."


Nói xong cũng không chờ cô trả lời, bước nhanh đi đến trước quầy thu ngân, bước chân phức tạp nhưng cũng rất có quy luật, vừa thấy đã biết là từ nhỏ đã được luyện tập. Đôi mắt tinh tường của Lâm Nhược vừa nhìn đã nhận ra, nở nụ cười, trong lòng ấm áp, cũng không từ chối ý tốt của anh ta, nhẹ nhàng đi ra khỏi tiệm.

Mở cửa xe, thấy trên xe còn có hai người đàn ông, trong lòng cô có chút khó hiếu, nhưng vẫn không hề hoài nghi hành động của Kha Trạch Liệt. Yên tâm đóng cửa xe lại, cứ thế rời đi cùng bọn họ.

Ngồi phía sau xe, cô cảm thấy không khí có chút nặng nề, cũng hơi nghi hoặc vì sao không kéo cửa kính xe xuống. "Này." Tay cô vỗ vỗ người đàn ông bên cạnh, "Anh có thể mở cửa kính xe được không?" Cô lễ phép mở miệng, người bình thường cũng sẽ không biết ngượng mà từ chối cô, nhưng lúc này đây, cô lại tính sai.

Người đàn ông cung kính trả lời, thái độ lễ phép khiêm tốn khiến cô nhất thời có chút bực mình, nhưng cũng khó mà nói gì được. "Thật xin lỗi, tiểu thư, thứ lỗi cho thuộc hạ không thể làm vậy."

Chuyện bí mật cũng không cần thiết phải giữ kín đến mức như vậy chứ, Lâm Nhược không nói gì đảo mắt xem thường, cuối cùng cũng không mở miệng nói gì nữa, cô muốn xem xem Kha Trạch Liệt có thể nghĩ ra những thứ gì nữa. Khóe miệng tươi cười dần thu lại, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lùng, rõ ràng, cô không thích bị người khác che giấu điều gì.

Xe chạy một mạch, dọc theo đường đi đều chạy rất vững vàng, khiến Lâm Nhược thiếu chút nữa là ngủ gà ngủ gật luôn trong xe, không ngờ thuộc hạ của Kha Trạch Liệt lại lái xe tốt như vậy. Bộ dáng mỉm cười duyên dáng khiến hai người đàn ông bên cạnh hơi rối trí, mất tập trung, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt giết người không đền mạng. Đôi mắt lạnh lùng hờ hững liếc qua, khe khẽ rung động, một cỗ phong tình đặc biệt vờn quanh người cô, khiến hai người đàn ông cảm thấy dù phải chết cũng đáng.

Sao vẫn còn chưa tới? Mày Lâm Nhược nhíu lại, mặc bộ váy cưới, có chút mất tự nhiên ngồi giữa hai người đàn ông cao lớn, cảm thấy không khí xung quanh không đúng lắm, hai người đàn ông kia ở đây để giám sát cô sao?