Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá

Chương 75-4: Trong hoạn nạn thấy chân tình! (4)

Lâm Nhược cũng đưa tay cầm bình rượu trắng, đứng dậy lễ phép rót cho Đồng tổng một ly rượu: "Được, nếu Đồng tổng đã hào khí như vậy, Lâm Nhược cũng không thể để bản thân hổ thẹn được, chúng ta cạn!"

"Cách, cách" Âm thanh cụng nhau của mấy ly thủy tinh vang lên thanh thuý, Lâm Nhược hơi ngửa đầu, cầm trong tay ly thủy tinh trong suốt bên trong là chất lỏng không màu, uống một hơi cạn sạch, xoay ngược ly rượu rỗng lên không trung giơ giơ, khóe miệng kéo lên nụ cười yếu ớt tựa như một đóa hoa hồng thẹn thùng.

Gương mặt mĩ lệ đã nhiễm hơi thở rượu cồn, trắng hồng hào tựa như phấn trang điểm của thiếu nữ, da sáng long lanh như thủy tinh, lộ ra một luồng hơi thở thần bí.

Cảm thấy sau lưng bị một ánh mắt lo lắng thôi thúc, trong lòng Lâm Nhược tựa như được cái gì đó lấp đầy. Một cỗ cảm động trào lên tim, ấm áp, được người nâng niu trong lòng bàn tay thương tiếc, cảm giác thật tốt, nụ cười trên khóe miệng càng chói mắt, mê người.

Trên khuôn mặt trắng noãn càng xuất hiện thêm một làn đỏ ửng, tựa như áng hồng nơi chân trời chiều, kiều diễm mê người, mềm mại chọc người yêu thương. Mê ly trong tròng mắt dường như ẩn hàm chút tình ý nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy dục hoả đốt người.

Rốt cuộc đã hiểu rõ được, cái gì mới là yêu nghiệt chân chính trong nhân gian rồi!

Ở thời khắc mọi người đang thưởng thức cái đẹp, Lâm Nhược nhẹ nhàng khép đôi mắt, cả người thẳng tắp hướng về phía Ngụy Khải ngã xuống.

Vội vàng tiến lên một bước, Ngụy Khải lập tức vọt đến bên cạnh Lâm Nhược, đem Lâm Nhược nương trên người mình. Từ hơi thở trên người Lâm Nhược, thoang thoảng một hương thơm xông vào mũi, không giống với mùi nước hoa nồng đậm trên người những danh môn quý tộc tục tằng khác.

Mùi hương trên người Lâm Nhược tựa như hương thơm trong hang sâu u tối phảng phất, làm thanh đạm hương vị tản ra từ người Nguỵ Khải, trong lúc nhất thời khiến đầu óc Ngụy Khải mê mẩn, lộ ra một chút hơi thở kiều diễm.

Tầm mắt nhìn về Lâm Nhược cũng trở nên nóng bỏng lên, nhưng rất nhanh, tất cả đều khôi phục lại bình thường. Đem Lâm Nhược kéo vào trong ngực của mình, để cô tựa vào người của mình, hơi áy náy mở miệng: "Đồng tổng, tài liệu…" Lời nói được một nửa, ánh mắt nhìn về Đồng Quân, hoàn toàn không còn ý khiêm tốn lễ độ như lúc nãy.

Giống như một luồng uy hiếp mạnh mẽ, thẳng tắp nhìn Đồng tổng, không chút thỉnh cầu khiêm tốn nào, tựa như đang ra lệnh. Ánh mắt như chứa đầy ám khí, thẳng hướng Đồng Quân bắn tới.


"Ha ha." Lâm Nhược lúc này bắt đầu cúi thấp cười ra tiếng, vẻ mặt ngu ngốc trong bộ dạng ngơ ngẩn, làm cho người khác nhìn không có cảm giác ghét chút nào."Đồng tổng, chúng ta lại, trở lại, không say không nghỉ!"

Lâm Nhược giương nanh múa vuốt đem ly rượu cầm trong tay hướng lên trời huy động, mi mắt rũ thấp, nghiễm nhiên là bộ dạng say rượu hờn dỗi. Vì động tác khá mạnh vừa rồi, tóc Lâm Nhược trở nên hơi loạn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới khả năng cảm nhận cái đẹp của Lâm Nhược. Một vài sợi tóc đen nghịch ngợm rủ xuống trước mắt Lâm Nhược, cho Lâm Nhược thêm một ít cảm giác chân thật.

Đồng Quân thấy thái độ Lâm Nhược có vẻ muốn cùng mình uống tiếp. Trong con mắt, một tia tham lam cực kì nhỏ loé ra**. Lập tức ngay trên tài liệu Ngụy Khải đưa tới, ấn một con dấu, sau đó liền gấp gáp đưa cho Ngụy Khải, cầm ly rượu lên, bộ dạng muốn đem Lâm Nhược uống say hoàn toàn.

Thấy thế, Ngụy Khải ôm Lâm Nhược thật chặt trong lòng, lấy thân thể của mình ngăn trước người Lâm Nhược. Trên gương mặt tuấn tú hiện lên một vẻ lạnh lùng khắc nghiệt, phong thái như một hộ sĩ nhỏ khiến Đồng Quân trong mắt lộ ra một tia không vui, con mắt mén (nhỏ bé) lộ ra một tia sáng nguy hiểm, ánh mắt sắc bén muốn đâm thủng Ngụy Khải. Hắn rốt cuộc là cái quái gì?

Ngụy Khải cứng rắn khẽ cúi đầu với Đồng Quân, trong giọng nói mang một chút ý ẩn nhẫn thô bạo, "Ngượng ngùng, Đồng tổng, Lâm tổng uống say, lần sau chúng ta lại hẹn."

Không đợi Đồng Quân trà lời, Ngụy Khải liền nắm cả tay Lâm Nhược, đang say rượu luống cuống, không ngừng vẫy giữa không trung. Trong mắt chớp qua một vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn biến thành ấm áp vô tận, đem Lâm Nhược vây siết thật chặt, một tay Lâm Nhược vòng trên cổ Ngụy Khải, nụ cười ửng đỏ ngây thơ nhìn Ngụy Khải, trong con mắt ngàn vạn sợi tơ nhu tình.

Ngụy Khải cùng Lâm Nhược nhìn nhau một lát, nhanh chóng đem tròng mắt dời ra chỗ khác, trên mặt xuất hiện một màn đỏ ửng khả nghi, ánh mắt mất tự nhiên chuyển động, không chịu dừng lại.

Trên khuôn mặt tuấn tú, sáng lạn như ánh mặt trời xuất hiện một màn ngượng ngùng, Lâm Nhược trong mắt chớp qua một nụ cười, thân thể không ngừng giãy dụa như cũ, vẻ say rượu mở miệng thì thầm, "Uống..., tôi muốn uống rượu! . . . . . .".

"Ngụy thư ký, điều này sợ rằng, không tốt lắm đâu?" Đồng Quân biết ý đồ Ngụy Khải, ngược lại ung dung ngồi xuống, không chút mảy may khẩn trương nào ** Cảm giác như bị Ngụy Khải mang đi. Bộ dáng lạnh nhạt vô vị, khiến cho việc vốn nhìn hắn không thuận mắt, Ngụy Khải càng thêm căm ghét đến ngứa ngáy tay chân.

Nghe tiếng, Ngụy Khải dừng chân ngay tại chỗ. Bước chân đột nhiên dừng lại khiến Lâm Nhược trong ngực lo lắng, hơi động đậy một chút. Cảm nhận rõ Lâm Nhược cứng ngắc, Ngụy Khải dừng một chút, mở miệng nói lời lạnh lẽo, nhiệt độ toàn thân hoàn toàn biến mất, "Đồng gia, hãy để tôi chút an phận làm người!"

Sau khi buông lời nói, Ngụy Khải cũng không quay đầu lại ôm Lâm Nhược rời đi. Anh tất nhiên biết quan hệ giữa Lâm Nhược cùng Đồng gia, về điểm này, Lâm Nhược cũng không cố che giấu. Tự nhiên thoải mái đem chân tướng sự việc phơi bày trước mặt Ngụy Khải, Lâm Nhược cũng không cảm thấy có gì không tốt.

Nếu như Đồng Quân không có ý đồ bất chính với Lâm Nhược, anh, Ngụy Khải, cũng sẽ không như vậy đối với Đồng Quân. Chỉ là, anh thật sự không thể tha thứ cho việc người trong lòng mình, bị người khác khi dễ, bất luận kẻ nào, đều không thể!

Cần thiết, anh sẽ sử dụng phương pháp của mình, mang toàn bộ những gì thế giới này yêu thích tới trước mặt Lâm Nhược, chỉ vì chiếm được nụ cười của mỹ nhân.


Thật vất vả đem Lâm Nhược vừa dỗ vừa lừa dẫn vào trong xe, ôm Lâm Nhược theo kiểu công chúa, đặt cô ngồi cẩn thận lên hàng ghế phía sau. Động tác êm ái, đối đãi như với trân bảo hiếm thấy, khiến Lâm Nhược đang nằm trong ngực Nguỵ Khải không khỏi đỏ mặt.

Trên khuôn mặt Ngụy Khải là một mảng nhu tình như biển rộng mênh mông, khiến Lâm Nhược chết chìm trong đó đến hít thở không thông, đây là một phần tình cảm gì chứ, dường như là thâm trầm tựa núi cao, biển rộng, không lời oán hận, không cầu xa vời, chỉ lặng lẽ nỗ lực, chính đôi mắt như vậy khiến tim của Lâm Nhược không khỏi run rẩy, cô có cái gì tốt? Đáng để anh ta trả giá như vậy?

Lâm Nhược đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, vẻ say chồng chất trên gương mặt khôi phục lại sự tỉnh táo lúc trước, liếc nhìn trong tay Ngụy Khải cầm tài liệu, trên khuôn mặt giương lên một nụ cười vui vẻ thật tâm.

Trạng thái thay đổi bất ngờ khiến Ngụy Khải có chút sững sờ, sau một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Chủ tịch, cô không uống say à?"

Nhìn bộ dạng rớt cằm của Ngụy Khải, trong đôi mắt Lâm Nhược nâng lên một tia hả hê, tựa như ở trường tiểu học, khi nữ sinh nhỏ được thầy giáo thưởng một bông hồng, khiến Lâm Nhược thoạt nhìn trông đặc biệt ngây thơ gần gũi.

Lâm Nhược ngạo nghễ giương cằm lên, ngửi mùi trên người mình, không khỏi nhíu nhíu mày, lấy một cái chai trong túi ra không ngừng xịt lên."Không phải đâu, đây là mánh khoé đối với cái loại vừa già vừa xấu lại sắc như lão đó mới dùng."

Ngụy Khải nghe vậy nhìn Lâm Nhược, thật lâu sau mới nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười vui vẻ không khỏi làm Lâm Nhược nhìn đến choáng váng, chưa bao giờ nghĩ đến Ngụy Khải khi thật lòng cười lại đẹp như thế. Dù là ban đêm, ánh sáng rực rỡ cũng có thể hợp lại, đem tất cả những hào quang ấy trong màn đen tối tụ hội trên người mình, toả ra những tia sáng rực rỡ nhất.

Giờ khắc này, thời gian dường như cũng dừng lại, chỉ còn tiếng hô hấp rõ ràng của đôi bên.

Lâm Nhược nhìn gò má Ngụy Khải, gò má hoàn mỹ như được làm nên bởi nhà điêu khắc nổi tiếng, môi mỏng khêu gợi khẽ vểnh lên, như một sự hấp dẫn vô hình, khiến trong lòng như bị mèo gãi ngứa, khó chịu.

Khụ khụ. Lâm Nhược giả vờ khụ một tiếng, rút khỏi trạng thái háo sắc vừa rồi.

Đèn trên đường cũng sáng lên, thời gian không còn sớm, Lâm Nhược từ trong túi cầm điện thoại di động lên, trong đôi mắt hiện lên một chút lo lắng.

Nhưng không giống như trong tưởng tượng, không có cuộc gọi nào, chính xác mà nói, Kha Trạch Liệt không hề gọi tới. Không đúng! Đôi mày thanh tú của Lâm Nhược nhíu lại, trong đôi mắt lộ ra một vẻ phức tạp.

"Nhanh, đưa tôi về nhà." Tròng mắt Lâm Nhược không ngừng nhìn xe cộ đầu đường đang tấp nập qua lại, lo lắng trong đôi mắt kia khiến Ngụy Khải nhìn vô cùng chướng mắt, cúi đầu thuận theo ý Lâm Nhược, mạnh mẽ đè nén sự khó chịu trong lòng.

Ngồi vào ghế lái, đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng chạy như bay trên đường.


Cố gắng áp chế nghi vấn trong lòng lại, nhưng Ngụy Khải cuối cùng vẫn thất bại, sau, quyết định đi theo trái tim mình. Bề ngoài có vẻ rất chuyên tâm, nhìn chằm chằm vào con đường trước mắt, kì thực lại suy nghĩ vẩn vơ, không biết mở miệng cùng Lâm Nhược như thế nào.

Sau một hồi rối rắm đủ kiểu, Ngụy Khải nhíu nhíu mày, nhìn chỗ ngồi phía sau Lâm Nhược, mở miệng nói: "Chủ tịch, có chuyện gì gấp sao?" Âm thanh trong trẻo dễ nghe truyền vào bên tai Lâm Nhược, như một hồi gió xuân lướt qua.

Lâm Nhược đang sững sờ, bị Ngụy Khải đột nhiên thức tỉnh. Có chút xấu hổ nhìn bóng lưng Nguỵ Khải, mất tự nhiên dời tầm mắt qua ngoài cửa sổ, "Không có, không có gì." Lâm Nhược thậm chí có chút chột dạ, cô không muốn thừa nhận trong lòng cô nghĩ đến Kha Trạch Liệt.

Ngụy Khải dời tầm mắt đến kính chiếu hậu, gương mặt trắng nõn của Lâm Nhược mang theo một tia đỏ ửng khả nghi, mềm mại mềm mại.

Thần kinh của anh cuối cùng đột nhiên có một loại thình thịch đau đớn, hai tay cầm lái không khỏi dùng sức. Căn căn xương tay nổi rõ ràng, mãi không dứt.

Ngoài cửa sổ, một chiếc xe cứu thương nhanh chóng chạy qua. Mang theo tiếng còi đặc thù của xe cứu thương, sượt qua xe Ngụy Khải.

Màu đèn đỏ xuất hiện đột ngột làm hoa mắt Lâm Nhược, Lâm Nhược không tự chủ liền lấy tay ngăn cản tia sáng chói mắt.

Rất nhanh, xe cứu thương liền biến mất trong tầm mắt Lâm Nhược. Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.

Lâm Nhược không ngừng liếc qua thời gian trên điện thoại đang chạy, cuối cùng dứt khoát tối đen như mực, hết điện rồi. Lâm Nhược ảo não lấy tay vỗ vỗ trán mình, cực kì hối hận, thế mà lại không đem theo cục sạc điện thoại trên người.

Nếu bỏ lỡ điện thoại của Kha Trạch Liệt thì làm sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhược nhíu chặt, một cỗ buồn bã nồng đậm từ trong người cô phát tán ra ngoài.

Thần sắc trong đôi mắt đen càng thêm gấp gáp, Kha Trạch Liệt có thể ở nhà đợi cô hay không, mới vừa rồi mở điện thoại ra chỉ lo nhìn cái điện thoại, hoàn toàn không để ý có cuộc gọi của Kha Trạch Liệt hay không, bây giờ đã là hơn bảy giờ, chắc hẳn ann ta cũng đang sốt ruột chờ.

Mặc dù trong lòng lo lắng không cách nào đè nén được, nhưng một chút thoải mái khẽ chảy khắp người, thì ra cảm giác trong nhà có người chờ đợi là như thế này. Lâm Nhược khẽ nhắm mắt lại, hưởng thụ gió ngoài cửa xe bay vào, thổi lất phất trên mặt Lâm Nhược, đem tóc ngắn Lâm Nhược thổi lên không ngừng bay phấp phới trên không trung.

Lúc này Lâm Nhược không còn cố tỏ ra ương ngạnh nữa, thu toàn bộ gai trên người vào, nghiễm nhiên là bộ dáng của một kiều thê.

"Đi đường cẩn thận." Lâm Nhược hướng về phía ghế lái Ngụy Khải khoát khoát tay đằng sau, cười yếu ớt nhìn Ngụy Khải lái xe đi, rồi xoay người trở về nhà trọ, ở trên đường, Lâm Nhược không kiềm hãm được bước nhỏ mà chạy, nội tâm đều bị phơi bày.


Không kịp chờ đợi mà mở cửa, trong nhà tối đen như mực. Bên trong nhà, không có một chiếc đèn vì cô mà thắp sáng.

Lâm Nhược có chút mờ mịt đi vào trong nhà, bật đèn lên, nghĩ là Kha Trạch Liệt ngồi ở trên ghế salon dành cho mình một kinh hỉ. Mở đèn, toàn bộ phòng đều sáng, nhưng Lâm Nhược tìm khắp cả phòng cũng không thấy bóng dáng của Kha Trạch Liệt.

Kha Trạch Liệt không ở nhà sao?

Cuối cùng mệt mỏi đem túi vung lên trên ghế salon, đôi tay vòng chắc đầu gối của mình, vô lực chôn đầu ở giữa đầu gối, trong hốc mắt thế nhưng lại ửng đỏ.

Lúc ở bên ngoài, Lâm Nhược vẫn luôn lo lắng Kha Trạch Liệt có sốt ruột chờ hay không, lo lắng cho an toàn của cô, nhưng đợi cô ngàn đuổi vạn chạy trở về nhà, đèn dầu sáng rỡ không có, cơm rau dưa trong tưởng tượng không có, ngay cả không khí nóng hổi cũng không có.

Căn phòng lạnh lẽo giống như một cái hầm băng, khiến trong lòng Lâm Nhược hoàn toàn rét lạnh, để Lâm Nhược từ đầu tới cuối bị lừa gạt như một kẻ ngu ngốc. Rõ ràng là đã nói rồi đấy, nói rằng ở nhà làm cơm xong đợi cô, nhưng bây giờ tại sao lại như vậy? Nước mắt Lâm Nhược theo gương mặt mà rơi xuống, một giọt một giọt rơi xuống trên áo choàng dài. Bên trong nhà một chút tiếng vang cũng không có, yên tĩnh tựa như không có người tồn tại, yên tĩnh đáng sợ. Bên ngoài, một âm thanh nhỏ vang lên cũng có thể khiến Lâm Nhược cả kinh, nhưng Lâm Nhược từ đầu đến cuối đều không ngước đầu lên.

Cúi thấp đầu xuống, trong đầu đều là mảnh hỗn loạn, giống như mê loạn. Trong lòng hoàn toàn trống rỗng, giống như là bị người khác đào khoét, vô cùng khó chịu. Trong đầu ý nghĩ tươi sáng về cái người sống cùng kia, lúc này cũng không biết ở đâu.

Trong lòng giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, chân thành cùng thật lòng của cô đã bị tiêu hủy, cái gì cũng không thể phục hồi lại. Dù sao người trong lòng cô, cuối cùng cũng sẽ rời cô mà đi.

Lúc này điện thoại ở trong túi xách Lâm Nhược tối đen, không có điện, không nhận được cuộc gọi tới. Một giờ một cái điện thoại, nhưng chỉ là Lâm Nhược không liên lạc được.

Người ở nơi khác, cũng đang lo lắng, sốt ruột mà vò đầu.

*

Trong phòng bệnh, Kha Trạch Liệt mệt mỏi nằm thẳng người, giống như một khối xác chết, không nhúc nhích, trên người được băng bó bởi lụa trắng tựa như một cái xác ướp Ai Cập. Hai mắt nhắm thật chặt, chỉ có miệng không ngừng lầm bầm, không một khắc ngừng nghỉ.

Y tế từ bên trong đi ra tháo khẩu trang xuống, trong mắt chớp qua một tia bất đắc dĩ, chàng trai tuấn tú thế này vậy mà lại luôn miệng kêu tên một người phụ nữ, hẳn là bà xã của anh ta chứ? Thật đáng ghét. . . . . .

Hoàng Thần Đạt ở phòng ICU bên ngoài một khắc luôn trông chừng Kha Trạch Liệt, lo lắng trong hốc mắt so với cha mẹ Kha Trạch Liệt càng sâu hơn, anh em tình thâm, sống chết có nhau. Không ngừng đi qua đi lại trên hành lang, đôi tay bắt chéo thật chặt một chỗ, mày rậm nhíu chặt, lo lắng không nói nên lời trên khuôn mặt hiện ra.


Agha bên cạnh không chịu nổi, từ lúc cô đến tới giờ, người đàn ông này luôn lơ đãng trước mắt cô, một khắc cũng không nghỉ, dễ nổi nóng như vậy sao có thể làm nên đại sự chứ! Vẫn là Mẫn Đình tốt, gặp chuyện chắc chắn sẽ không khẩn trương, sau đó xuất sắc giải quyết sạch sẽ tất cả mọi chuyện.

"Được rồi, đừng lắc qua lắc lại nữa!" Agha không thể nhịn được gầm nhẹ, âm thanh rống giận ngọt ngào giòn giã cảm giác có chút là lạ, không hề bất ngờ, Hoàng Thần Đạt dừng bước chân.

Đặt mông ngồi ở một bên của chiếc ghế màu xanh, trên mặt nói không ra phiền não, đôi mắt như bốc hoả đều hiện ra ngoài, huynh đệ của mình nằm ở bên trong, đây là loại cảm giác gì, đã sớm nói với hắn phải chú ý phía sau, hắn chính là không nghe. Lần này thì hay rồi, một phát sung trên vai trái, vai phải bị dao hung hăng đâm bị thương, sâu đến có thể nhìn thấy từng tầng xương cốt.