Nghe Lâm Nhược nói
như vậy, rốt cuộc cũng nói tới chủ đề chính rồi. Nếu thừa dịp Lâm Nhược
là chị mình ... Nhân cơ hội lấy lòng, trông ánh mắt Kha Trạch Liệt lộ ra vẻ đáng thương, cúi đầu nhìn Lâm Nhược nhờ giúp đỡ: "Lâm Nhược, anh
không có nhà để về." Ánh mắt Lâm Nhược tản mát ra cái nhìn của một Tiểu
Tinh Linh.
Không ngờ Lâm Nhược cũng không thèm để ý một
chút nào, lần này hoàn toàn bị miễn dịch, không hứng thú nói: "A, vậy
sao?" Quả thực, nội tâm Lâm Nhược đã sớm dậy sóng mãnh liệt, không nghĩ
tới người đàn ông vô sỉ này còn có một mặt đáng thương như vậy, thật là, đâm mù mắt chó của cô...
Ngược lại, Lâm Nhược rốt cuộc cũng đợi được đèn thang máy sáng lên.
Lâm Nhược lập tức đi vào trong thang máy VIP, Kha Trạch Liệt vừa định bước
vào cùng, Lâm Nhược liền hướng về phía anh chỉ chỉ một biển báo bên
cạnh, " Đám người phóng viên rảnh rỗi xin vòng qua bên cạnh thang máy để xuống tầng." Nói xong, liền nhấn nút đóng cửa, cửa thang máy chậm dãi
đóng lại trước mặt Kha Trạch Liệt, lại nhìn con số đang không ngừng giảm xuống.
...
Hết lần này tới lần khác, đối với người
con gái này anh hoàn toàn không có biện pháp nào. Kha Trạch Liệt vòng vo một lúc với cái rương hành lý, bất đắc dĩ nhìn cái thang máy, sau đó
ngoan ngoãn vòng sang lối đi an toàn bên cạnh đi xuống.
Kha Trạch Liệt kéo theo rương hành lý nặng phía sau, bước nhanh chạy mấy
bước, phát hiện thân thể mình đi nhanh, nhưng hành lý sau lưng hình như
không theo kịp tiến độ bước chân anh, mày rậm nhíu lại, trong đôi mắt
thoáng qua vẻ không kiên nhẫn.
Một tay đóng lại tay kéo
của rương hành lý, tay kia nhấc rương hành lý lên, sải bước đi về phía
chiếc xe sắp chạy đi của Lâm Nhược.
Ba bước cũng thành
hai, tiến lên chặn ngang trước mặt Lâm Nhược đang muốn rời đi, trên
khuôn mặt anh tuấn hiện ra vẻ mặt muốn khóc, "Lâm Nhược, em cứ như vậy
đem một người vừa trở về nước như anh ném ở nơi này sao?" Tròng mắt thâm thúy của Kha Trạch Liệt lóe sáng, ra vẻ người vô tội.
Lâm Nhược chu mỏ, đôi môi mỹ lệ khẽ động. Trên khuôn mặt lạnh lùng cùng
bình tĩnh xuất hiện một nụ cười giễu cợt, " Nếu không thì, tôi sẽ gọi
điện báo cảnh sát. Tôi cũng đã đưa anh đến khách sạn, làm vợ như tôi đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!" Bàn tay mềm mại của Lâm Nhược vỗ
vỗ lên khuôn mặt của Kha Trạch Liệt, không hề dao động lập trường của
mình.
Kha Trạch Liệt một tay chộp lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, mặc cho Lâm Nhược giãy giụa thế nào cũng không buông, vô tội
nhún nhún vai, "Nhưng anh đã trả phòng rồi." Giọng nói rõ ràng lộ vẻ
tiếc nuối, hối hận làm cho Lâm Nhược hận không thể quất chết tên đàn ông này!
Lâm Nhược nhất thời khí huyết dâng trào, khuôn mặt
nhỏ nhắn chợt đỏ bừng. Không biết nói cái gì cho phải, dừng một chút,
bắt đầu nhịn ...nhịn không nói ra những lời kia. Thật là im lặng, tại
sao lại có người vô lại như vậy chứ.
"Vô sỉ!" Lâm Nhược
tức giận bộc phát ra lời nói thô tục, không nghĩ tới, cô học võ nhiều
năm như vậy, vẫn không thể nào qua được một cửa ải trong tay Kha Trạch
Liệt. Tên yêu nghiệt này, cô muốn thu phục anh ta!
Không ngờ, Kha Trạch Liệt nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật lớn, hàm răng trắng tinh
được mặt trời chiếu xuống lóe sáng. Này răng trắng nhỏ, có thể so sánh được
với kem đánh răng của phát ngôn viên người da đen trên ti vi rồi! Nếu
phát ngôn viên không đi làm thì kem đánh răng thật đúng là nhân tài
không được trọng dụng!
"Hàm răng của anh cái nào ra cái đấy,
đều đặn, sáng bóng!" Kha Trạch Liệt không chút do dự mở miệng, da mặt
dày ngay cả đạn pháo cũng không xuyên thủng được.
...
Dùng hết sức lực cả người, ra sức giãy giụa, cũng không thoát khỏi bàn tay
của anh, Lâm Nhược bực bội rống to một tiếng, mái tóc ngăn xinh đẹp tung bay trong gió.
"A...a...a! Biết rồi, nhanh lái xe đi!"
Lông mày nhíu chặt, tức giận nhìn chằm chằm Kha Trạch Liệt, chờ đấy, một
ngày nào đó, bà cô đây sẽ khiến cho anh chịu không nổi, đợi đi! Trong
đầu không ngừng YY bạo lực đẫm máu, khung cảnh bên ngoài lại cực kỳ hài
hòa. Tự mình chơi trò tiêu khiển rất vui sướng.
Kha Trạch Liệt bỏ bàn tay mềm mại của Lâm Nhược xuống, xúc cảm tốt đẹp khiến cho
anh có chút không buông bỏ được. Nhưng việc khẩn cấp trước mắt không
phải cái này, Kha Trạch Liệt vui vẻ chạy đến phía bên kia xe, không chút kiêng kỵ ngồi bên cạnh Lâm Nhược. Trên mặt mang theo nụ cười vô lại,
khiến cho Lâm Nhược nhìn một cái liền hận một cái!
Nhưng
vẻ mặt Kha Trạch Liệt lại cười vui vẻ khi gian kế được như ý, ngũ quan
mười phần trong trạng thái hào hứng, phấn khởi, khiến cho Lâm Nhược
không nhịn được muốn tập kích trên người Kha Trạch Liệt. " Cấm cười,
nhìn giống như một kẻ ngu vậy." Lâm Nhược bực dọc một trận, vốn là định
về nhà thăm Cha Lâm, bây giờ có thêm một người, làm gì cũng rất bất
tiện.
"Tài xế, trở về nhà trọ ở đi. Giúp tôi chào hỏi cha một tiếng, hôm khác sẽ về nhà." Lâm Nhược không coi ai ra gì giương
nanh múa vút ngồi ở ghế phía sau, tìm tư thế thoải mái, hướng về phía
tài xế mở miệng. Tròng mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm Kha Trạch Liệt,
chẳng qua là người nào đó không thèm để ý hất đầu nghểnh mặt, còn không
ngừng huýt sáo.
Binh lính càn quấy sao? Bại hoại! Nhân chí tiện tắc vô địch*!
(Nhân chí tiện tắc vô địch*: Đối với người vô sỉ thì không cần thiết phải đối đầu)
Xe con chạy như bay không ngừng ở trên đường, Lâm Nhược mở cửa xe ra, hết nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lại nhìn người trong xe.
Khóe miệng Kha Trạch Liệt giương lên, không ngừng nói chuyện với Lâm Nhược,
mà cô lại một chút cũng không muốn đáp lại, hứng thú thường liếc Kha
Trạch Liệt một cái, trên khuôn mặt một chút vui vẻ cũng không có, giống
như nhìn một người xa lạ một cái. Cái người xa lạ này còn bị bệnh thần
kinh!
Chiếc xe chậm dãi dừng lại trước cửa nhà trọ, đợ xe dừng hẳn, Lâm Nhược mở cửa xe, không thể chịu nổi không gian thu hẹp
trong xe. Lâm Nhược cũng không có tiếp đãi Kha Trạch Liệt, liền đi về
nhà trọ của mình.
Không nghĩ tới sẽ cùng Kha Trạch Liệt ở chung một chỗ, cho nên có cảm giác có một loại không khí đè nén vây
quanh, khiến cho Lâm Nhược trong lúc nhất thời thật không cách nào thích ứng được. Cả người kích động, thấp thỏm không sao áp chế được, trái tim trong lồng ngực kia đập liên hồi, giống như muốn đột phá vòng vây.
Kha Trạch Liệt thì ngược lại, một chút cảm giác mất tự nhiên cũng không có, không câu nệ chút nào đi theo Lâm Nhược, vẻ mặt quang minh chính đại
đi vào trong nhà trọ của cô.
Còn chưa vào tới nhà, đã nghe thấy thanh âm trêu đùa phía sau lưng, "Đây chẳng phải là Nhược Nhược sao?"
Đối diện với nhà trọ của Lâm Nhược có một bác gái đang đi tới, khuôn mặt
thoáng vẻ nghi ngờ nhìn Lâm Nhược, trừng mắt nhìn, lại nhìn Kha Trạch
Liệt ở sau lưng Lâm Nhược một chút, trong con người thoáng qua một tia
mập mờ.
Khóe miệng Kha Trạch Liệt cũng giương lên đường
cong xấu xa, "Biết ngay mà, dì biết, các con thật có sức sống." Trong
giọng nói mang theo mười phần mập mờ, đôi mắt híp lại mang theo nụ cười
xấu xa nhanh chóng biến mất trước mặt Lâm Nhược.
Có sức sống? Lại không có vận động cái gì, có cái gì sức sống? Chẳng lẽ... Ho khan
một cái. Lâm Nhược thẹn thùng muốn tìm một cái lỗ chui xuống, bộ dạng
quẫn bách chọc cho Kha Trạch Liệt buồn cười.
Lâm Nhược
không nhịn được co rút khóe miệng, dáng vẻ co quắp giống như một người
vợ giận dỗi, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một mảng đỏ ửng rất khả
nghi.
Hung hăng liếc mắt róc xương róc thịt Kha Trạch
Liệt một cái, thừa dịp lúc này, Kha Trạch Liệt lấy tốc độ sét đánh
không kịp bưng tai, "Vèo một cái liền chạy vào trong nhà của Lâm
Nhược. Lâm Nhược chỉ thấy trước mặt quét qua một trận gió, sau đó một
bóng dáng bay qua. Lúc lâu sau mới phản ứng lại, hung hăng đóng cửa
phòng lại.