Sau khi tiến hành khai thông ngắn ngủi cùng quan chức cao cấp nước Đức, bọn họ cung cấp thiết bị theo dõi nhóm tội phạm. Lúc sau đội quân vây bắt tội phạm mở ra bản đồ địa điểm khẩn trương tiến hành thảo luận, cuối cùng cũng xác định địa điểm.
Căn cứ theo địa chỉ IP cung cấp, hai đội quân nhanh chóng lên xe bình thường, bởi vì hành động lén lút, không muốn nhiễu loạn trật tự xã hội của người dân nhiều hơn, cho nên tiếng còi cảnh sát cũng không có vang lên, chạy qua lại giữa các dòng xe cộ trên đường, mấy chiếc xe nhìn như phân tán nhưng kì thực vẫn lái nhanh chóng có thứ tự ổn định.
Hoặc là kẻ địch chết, hoặc là bọn họ vong. Có chiến tranh,nhất định sẽ đổ máu!
Dưới hướng dẫn của GPS, quân đội nước Đức đi tuốt ở đằng trước, bọn họ dẫn đường cho Kha Trạch Liệt.
Kha Trạch Liệt thản nhiên ngồi trong xe, một chút cũng không có khẩn trương tác chiến, ngược lại buông lỏng quay đầu nhìn người ở ngoài xe dần dần giảm bớt trên đường phố, không biết cô gái nhỏ kia ngủ hay chưa. Đường cong đẹp mắt của đôi môi giờ phút này khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười hời hợt chính anh cũng không phát giác ra. Hạnh phúc nhàn nhạt quanh quẩn trong mắt anh thâm thúy giống như hắc động .
Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng trên đường phố vẫn có không ít người đi đường, bọn họ hoặc là vui tươi hoặc là ưu sầu, xuyên qua giữa hành trình sinh mạng của chính mình. Theo đuổi những thứ vật chất và phồn hoa kia, Kha Trạch Liệt không phải cũng là như vậy sao?
Dưới tốc độ xe nhanh chóng, rất nhanh bọn họ đã chạy tới căn cứ nhóm tội phạm. Vì ngày này, bọn họ vận sức chờ phát động không biết chuẩn bị đã bao lâu. Giống như có một sức mạnh to lớn, vì tin tưởng vững chắc vào chiến dịch này.
Sau khi Kha Trạch Liệt và đội trưởng Mặc Kỳ Duệ phía bên kia gật đầu ra hiệu, hai người liền chia ra hai hướng trên đường xông vào căn cứ. Thời điểm ở trong bót cảnh sát lúc nãy, quân đội hai phe đã cùng chung nhận thức. Bây giờ bọ họ là châu chấu cùng đứng trên một chiếc thuyền, tiêu diệt kẻ địch bọn họ cùng có lợi, cũng là mục đích hợp tác.
Nhưng nếu dễ dàng tiêu diệt bọn tội phạm như vậy, thì bọn chúng cũng không bị toàn thế giới truy nã.
Bởi vì Kha Trạch Liệt mang theo chính là quân đội bộ đội đặc chủng, chính anh cũng đi ra từ bộ đội đặc chủng. Dưới sự huấn luyện tập trung ở mức độ cao tại tổ quốc, một ít người anh mang theo đều là lính đặc chủng tinh nhuệ. Có vài người vẫn cùng tham gia diễn tập với Kha Trạch Liệt, rất ăn ý trong lúc huấn luyện. Sự tình chiến hữu chính là như thế!
Trên đường Kha Trạch Liệt dùng máy tính bảng phân tích qua địa hình bên này, từ thủy quản ( mình không hiểu từ này nên để nguyên) leo lên cần 4 - 5 phút , mà thời điểm này quân đội Đức đi lên từ cầu thang cũng không sai biệt lắm. Phong tỏa hai đường như vậy, cũng có thể tiêu diệt nhóm tội phạm này.
Ở dưới lầu Kha Trạch Liệt nhanh chóng tóm tắt một lần kế hoạch tác chiến với đồng đội, sau cùng nhấn mạnh thêm lần nữa, " Tiêu diệt kẻ địch tất nhiên quan trọng, nhưng các anh em cũng phải chú ý an toàn. Mọi người là niềm kiêu hãnh của tổ quốc và nhân dân!" Trung khí mười phần khích lệ và ân cần khiến các chiến sĩ nhiệt huyết sôi trào, dĩ vãng chưa từng có đội trưởng nào xưng anh em với bọn họ,vì một tiếng xưng hô này, cũng sức vì quốc gia và đội trưởng!
Giờ phút này đội quân nước Đức từng người một đang cẩn thận theo thứ tự lên lầu, bọn họ tựa như u linh trong bóng tối nhẹ nhàng linh hoạt nhanh chóng đi tới, quen thuộc tìm kiếm rất nhanh khiến người hoài nghi bọn họ trước kia có phải đã tới nơi này làm nhiệm vụ hay không.
Kha Trạch Liệt thấy vậy, cũng không trì hoãn thời gian nữa. Vội vàng chào hỏi từng người binh lính rồi bò lên trên, các binh lính như hóa thành Viên Hầu* từng người một nhanh chóng bò lên trên dọc theo thủy quản. Ánh sáng đèn đường chiếu rọi trên người họ lúc sáng lúc tối, làm hoàn cảnh xung quanh cũ rách ác liệt, bọn họ hiện ra sẽ càng thêm bất ngờ.
*Viên hầu theo cách gọi của người Trung Quốc: Đười ươi, không có đuôi, có thể đi bằng hai chân, sử dụng tay tương đối thành thạo, đại não khá phát triển.
Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch, là đội trưởng, dĩ nhiên Kha Trạch Liệt nhất định phải lấy mình làm gương, cho binh lính kết thúc sau cùng, đảm bảo an toàn cho mọi người. Một người lính đi đầu tiên đang bò lên đột nhiên dừng lại, đã đến đỉnh, đảm nhiên hay không đảm nhiệm chức vụ trở lên đều lập tức phá cửa sổ mà vào.
Kha Trạch Liệt rửa tai lắng nghe âm thanh trong phòng, chờ đợi quân đội Đức phá vào. Không nghe thấy âm thanh bên trong gian phòng vang lên, cửa sổ đóng chặt nên căn bản âm thanh lộ ra từ khe hở rất ít. Không ngờ trong chung cư rách nát như vậy, biện pháp cách âm cũng không hỏng bét như tưởng tượng của Kha Trạch Liệt.
Chờ đợi thêm một lát, quân đội Đức vẫn chưa phá cửa mà vào. Kha Trạch Liệt nhíu mày lại, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ. Cúi đầu liếc mắt trên đồng hồ đeo tay quân dụng, cau mày, dự tính của anh không sai, nhưng quân đội Đức bị làm sao rồi?!
Trong lúc này mà xảy ra sự cố, bọn họ nhiều người như vậy coi như xong đời rồi.
Dù sao rảnh rỗi không có việc làm, bỗng nhiên Kha Trạch Liệt không muốn đứng yên bên ngoài đưa tay bắt lan can một bên ngoài cửa sổ, lan can bên ngoài bị rỉ sắt lảo đảo sắp gãy, giống như chỉ dùng thêm một chút sức sẽ sụp đổ. Một người lính trẻ tuổi phía trên Kha Trạch Liệt thấy khoảng không liền ra tay, đột nhiên lui về phía sau xem xét, không ngờ Kha Trạch Liệt chợt lóe lên bắt một bên cửa sổ lan can đi lên. Hoa văn lan can rỉ sắt trong đêm tối cảm thấy có vẻ dày cộm nặng nề khác thường giống như sinh mạng kết thúc.
Tất cả mọi người chú ý Kha Trạch Liệt đều giật thót một cái đổ mồ hôi, đã nghe thấy sự anh dũng thiện chiến của Kha Trạch Liệt, nhưng hành động lớn mật như thế vẫn làm bọn họ giật mình. Chưa từng gặp qua chiến hữu vì nhiệm vụ mà không để ý đến sinh mạng của mình như thế.
Mặc dù đã là giữa tháng bảy, nhưng trong không khí vẫn nóng bức như cũ. Các binh lính mặc áo chống đạn đều là những tên tiểu tử trẻ tuổi cường tráng khỏe mạnh, nhiệt trong cơ thể cũng đặc biệt tốt, nhưng vẫn đổ mồ hôi như mưa trong tình huống như vậy. Tay nắm thủy quản mà cũng không ngăn được mồ hôi, thân thể trơn trượt, tất cả mọi người trong lòng nóng nảy, quân đội Đức rốt cuộc ra sao rồi!
Kha Trạch Liệt giống như con Hầu Tử nhanh nhẹn xuyên qua trong bóng tối, ở thời khắc hoa văn lan can sắp gãy lìa, cũng không do dự chút nào bắt được một lan can khác, đem hai tay chống đỡ toàn bộ sức mạnh rơi xuống của cơ thể, biểu tình lãnh đạm anh tuấn giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, vượt mọi chông gai để cứu công chúa. Tất cả khó khăn đều không để ở trong lòng.
Cánh tay cường tráng leo lên trên một chút, lúc sắp đến gần nhóm tội phạm trên cửa sổ, thì nghe thấy âm thanh quân đội Đức một cước đá văng cánh cửa. Sau một tiếng vang thật lớn, những người trong phòng xáo trộn một chút. Dù sao cũng đang sống dưới mí mắt mọi người, cũng là nghề nghiệp không thể ra ánh sáng, nội tâm còn sót lại chút lương tri nên họ vẫn biết cần phải tránh né.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen nhanh chóng mở cửa sổ ra một chân đặt lên cửa sổ, ý đồ chạy trốn từ phía bên ngoài cửa sổ. Phóng tầm mắt nhìn tới, bởi vì là xóm mới vắng vẻ nên phòng ốc xung quanh mặc dù cao, nhưng khe hở giữa hai bên nhà cao tầng cũng không lớn, chỉ cần cất bước nhảy một cái có thể nhảy từ căn hộ này nhảy lên một căn hộ khác.
Trời ban cơ hội như vậy sao Kha Trạch Liệt có thể để nó chạy đi một cách vô ích. Khóe miệng lạnh lùng khinh thường cười một tiếng, hảm răng trắng tinh có vẻ cực kỳ lóe sáng trong bóng đêm. Tròng mắt đen chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông, dùng sức mình đụng ngã người đàn ông đang từ trên cửa sổ đi xuống ngã trên mặt đất. Nhưng người đàn ông rất thông minh, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ, xoay người lại lấy tay bảo vệ đầu, cái gáy mới không chạm đất…