"Đông đông đông!" Có người gõ cửa, Lâm Nhược nhạy cảm toàn thân run lên, rất nhanh đã hết buồn ngủ, suy nghĩ chuyển động rõ ràng, mắt đẹp cảnh giác nhìn chằm chằm hướng cánh cửa.
Lâm Nhược cấp tốc từ trong thùng gỗ nhảy ra, động tác nhanh chóng làm giọt nước văng đầy đất. Một tay kéo áo choàng tắm từ trên giá áo khoác lên. Tiếng gõ ngoài cửa giống như bản Sonata * bay vút lên, gõ một lát rồi tự động chấm dứt.
* Sonata : Bản Sonata Ánh trăng , bản Sonat 14 , hay còn gọi là Giòng sông trăng
Với lời đề tặng . Countess Giulietta Guicciardi để kỷ niệm mối tình đầu của Beethoven .
Một lát sau, điện thoại trên tay Lâm Nhược liền thức thời vang lên.
Nhíu mày lại, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra nghi ngờ, là ai giờ này lại chiếu cố mình như vậy, vừa gõ cửa vừa điện thoại tập kích. " Alo."
" Xin chào, cô là Lâm Nhược phải không? Tôi là nhân viên công ty chuyển phát nhanh hàng không, cô có bưu kiện chuyển phát hỏa tốc, tôi bây giờ đang đứng trước cửa phòng của cô, mời cô ra ký nhận." Điện thoại di động truyền ra giọng nam lễ phép, âm thanh tuổi trẻ trầm ổn khiến Lâm Nhược buông lỏng cảnh giác. Dường như cô không có nghe nói có người muốn gửi bưu kiện, chẳng lẽ là muốn cho cô ngạc nhiên?
Buộc lại áo choàng tắm, giữ di động bằng bả vai và lỗ tai, động tác nhanh nhẹn nhanh chóng ra ngoài mở cửa cho nhân viên chuyển phát.
Cẩn thận mở cửa, một nhân viên chuyển phát mặc đồng phục đen đỏ đan xen đứng nghiêm trang trước cửa phòng, trong tay cầm một bưu kiện nhỏ, phía trên để một trang giấy và một cây viết.
Nhân viên chuyển phát thấy cửa được mở ra, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong phòng. Kinh ngạc nhìn Lâm Nhược trên tóc còn có mấy giọt nước rơi xuống sàn nhà, một nhúm tóc dính chung một chỗ khéo léo rủ xuống.Một đầu tóc ngắn ướt át màu hạt dẻ nhưng cũng không thấy cô có một chút nhếch nhác nào, ngược lại còn có một chút quyến rũ. Đôi chân trắng nõn cân xứng khỏe mạnh dưới áo choàng tắm như ẩn như hiện thật xinh đẹp.
Không để ý đến ánh mắt ái mộ và yêu thích của nhân viên chuyển phát nhanh, vẻ mặt Lâm Nhược không chút thay đổi nhận lấy bưu kiện trong tay anh ta, nhỏ như vậy cũng chỉ có thể bỏ vào một cuốn hộ chiếu, bưu kiện bên trong nhỏ như vậy có thể giả bộ là cái gì. Cầm bút lên tiêu sái ký tên trên biên nhận, giữa dương dương tự đắc lại có một chút ý tứ lưu loát sinh động. Nét bút hoàn mỹ làm cho người ta cũng không cảm thấy bất ngờ, chữ viết vừa thanh tú vừa kiêu ngạo, chính là chữ làm cho người ta phải ghé mắt.
Lâm Nhược đưa biên nhận qua, nháy nháy mắt, lông mi thon dài lay động như chuồn chuồn vỗ cánh, nghẹo đầu hỏi, " Cái này là ai gửi cho tôi vậy?" Vì bị bệnh nên giọng nói khàn khàn không trong trẻo lão luyện như lúc trước, nhưng nhiều hơn một tia quỷ mị câu hồn quyến rũ.
Nhân viên chuyển phát cũng là đàn ông trẻ tuổi, nuốt từng ngụm nước miếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Nhược, mở miệng gằn từng chữ, " Anh ta nói cô nhìn nội dung sẽ biết." Nhớ tới lúc khách hàng giao bưu kiện giả bộ này cho mình, lúc đấy anh ta vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt nam tính như vậy chắc chắn đối tượng cũng không phải mặt hàng bình thường. Bây giờ nhìn lại, thật đúng là trai tài gái sắc.
Lâm Nhược chau chau mày, trong lòng có chút khinh thường, cuối cùng là người nào cuồng vọng như vậy, cô cũng muốn nhìn một chút, người cuồng vọng có thể đưa ra được đồ phi phàm gì. Khép cửa lại, Lâm Nhược hứng thú nồng đậm nhìn chằm chằm bưu kiện trong tay, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh thoáng qua một tia tò mò, cầm kéo lên lưu loát cắt bưu kiện ra.
Đầu tiên lộ ra một góc màu đỏ, trong lòng Lâm Nhược nghi ngờ càng nhiều, cái gì đây?
Không bao lâu, bưu kiện bị Lâm Nhược bóc sạch hết, trên quyển sổ màu đỏ ba chữ giấy hôn thú màu vàng thật to. Ba chữ lấp lánh rực rỡ kia giống như ám khí quăng vào đầu, khiến Lâm Nhược đờ đẫn trong nháy mắt. Tròng mắt linh động quay vòng vòng, trợn mắt há mồm nhìn quyển sổ màu đỏ trong tay, là ai nhàm chán như vậy, có đùa dai cũng không đùa như vậy!
Làm gì có ai lại đưa giấy hôn thú của mình cho người khác! Lâm Nhược tức giận mở giấy hôn thú ra, cô cũng muốn xem một chút là ai đưa tới cho cô ‘giấy kinh hồn’ này! Di chuyển tay xuống mở ra, nội dung trên giấy hôn thú hiện ra trước mắt Lâm Nhược, kinh hãi thế tục, cô thề đây là lễ vật kinh khủng nhất mà hai mươi mấy năm qua cô nhận được!
Này này này, vẻ mặt tức giận của Lâm Nhược trong nháy mắt ngốc trệ, rất nhanh, mờ mịt thay vào đó. Không phải là cục dân chính này nghĩ sai rồi chứ, cô còn là một hoàng hoa đại khuê nữ (cô gái chưa chồng còn nguyên tem), như thế nào đang êm đẹp lại bị đưa lên giấy hôn thú? Có phải bị vận xui hay không?
Tầm mắt run rẩy chuyển đến trên giấy trắng mực đen, một tấc bên cạnh nghiễm nhiên là vẻ mặt tươi cười như hoa của cô. Theo tầm mắt chân mày càng ngày càng nhíu lại, dáng vẻ xoắn xuýt như bánh quai chèo, quanh co trăm lần suy nghĩ. Giữa hai lông mày phát ra khí lạnh, phạm vi trong vòng trăm mét cũng có thể cảm ứng được, người bên trong phạm vi này không nhịn được hung hăng lạnh run một cái. Chẳng lẽ nhiệt độ máy điều hòa không khí hạ xuống rồi?
Bên cạnh Lâm Nhược chính là vẻ mặt không chút thay đổi của Kha Trạch Liệt, khuôn mặt anh tuấn hao gầy, khí chất xa cách tao nhã cảm giác không giống phàm phu tục tử trần gian, tựa như thiên sứ trên thiên đường, tất cả tốt đẹp một cách kỳ cục. Ngay cả nhíu mày cũng anh tuấn, môi mỏng khêu gợi khẽ mím, tròng mắt trong trẻo lóe sáng như những vì sao trên bầu trời đêm, ánh sáng rực rỡ hấp dẫn người đi vào, sau đó vạn kiếp bất phục*.
*Vạn kiếp bất phục:muôn đời muôn kiếp không quay đầu được.
Không thể không thừa nhận, dung mạo người đàn ông này quả thật rất yêu nghiệt, nhưng lúc này Lâm Nhược làm gì có tâm tình thưởng thức mỹ nam. Khi không tự nhiên bị người bán ra ngài, nhìn giấy hôn thú màu đỏ thuần túy, đương nhiên không thể nào là giả. Căn cứ vào bối cảnh của Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược không chút nào hoài nghi, chỉ cần động ngón tay út, tất cả đều sẽ làm ổn thỏa.
Nếu như anh ta muốn lấy Lâm Nhược, sợ rằng thế lực của ba Lâm cũng không thể ngăn cản Kha Trạch Liệt. Nhưng cũng không hẳn là không có biện pháp, nhưng ít nhất sẽ ngăn được bi kịch sẽ không tới nhanh như vậy.
Hung hăng quẳng giấy hôn thú lên bàn tròn bằng gỗ khắc, khuôn mặt lạnh lùng giống như lốc xoáy, mang theo lực phá hoại cực lớn, nơi nào bị nó cuốn qua, nghiễm nhiên sẽ không còn vật sống. Trên thế giới này, vẫn chưa có người nào có năng lực chống đỡ.
Nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, ấn xuống mấy con số trên điện thoại cảm ứng, cuộc điện thoại vượt đại dương rất nhanh được kết nối với ba Lâm.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau…” Âm thanh lễ phép lạnh nhạt của cô gái vang lên trong điện thoại Lâm Nhược, Lâm Nhược cáu kỉnh hận không thể một tay cầm điện thoại ném lên vách tường, mặc cho vỡ tung. Cô còn lâu mới tin, một Kha Trạch Liệt có thể ép Lâm Nhược cô đến như thế nào!
Từng lần một gọi điện thoại cho ba Lâm, tiếp đó bay tới nội dung mãi mãi không thay đổi.
“Lão đại, là điện thoại của tiểu thư.” Người áo đen bên cạnh hơi khom lưng, một mực cung kính đi vào báo cáo với ba Lâm. Bên cạnh, điện thoại di động trên khay trà đang phát ra thời lượng cuộc gọi màu bạc, hiện lên trạng thái trò chuyện, thời gian nói chuyện suốt năm giờ ba mươi ba phút bốn mươi sáu giây, ông đã dự liệu trước Lâm Nhược sẽ gọi điện thoại tới ‘hỏi thăm’ , ba Lâm lão cáo già này cùng thuộc hạ bên cạnh thông đồng cứ để điện thoại thông suốt, ghê tởm nhất chính là hai người cũng không nói lời nào, để mặc cho điện thoại nằm ngang ở trên bàn.