Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Lần trước Tư Dạ Hàn đột nhiên hộc máu, nàng bị Tư Minh Lễ tìm đến gây phiền toái.
Khi đó, Tạ Chiết Chi cầm theo ngọc bội và nhẫn của Tư Dạ Hàn đến tìm nàng tại gác xếp, nói phải dẫn nàng rời đi.
Sau khi khiếp sợ vì người đến lại là Tạ Chiết Chi, Diệp Oản Oản đương nhiên không đồng ý đi cùng với hắn.
Nhưng Diệp Oản Oản cũng hiểu rất rõ, nếu như nàng cố ý không đi, Tạ Chiết Chi vì hoàn thành lời dặn dò của Tư Dạ Hàn, nhất định sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế đối với nàng.
Cho nên thế nào à?
Dưới tình huống khi đó, nàng cũng chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn không bình thường mà thôi…
Chính là, khi đó nàng nói với Tạ Chiết Chi, nếu như hắn dám cưỡng chế đưa nàng đi, nếu như Tư Dạ Hàn không chết, nàng liền sẽ nói cho Tư Dạ Hàn biết... Tạ Chiết Chi thầm mến nàng; Hơn nữa lại còn đã sớm chờ đợi ngày này rồi, khăng khăng muốn dẫn nàng bỏ trốn...
Phản ứng lúc đó của Tạ Chiết Chi, có thể tưởng tượng được...
Mặc dù khi đó nàng dùng biện pháp này quả thật là có hơi quá quắt một chút, nhưng là do mị bị ép vào đường cùng rồi, mị vô tội à nha!
Sau đó sự thật đã chứng minh, thật đúng là một biện pháp tốt quá đi mà! Tạ Chiết Chi bị hù cho sợ mà bỏ chạy ngay lập tức…
Tóm lại Diệp Oản Oản hoàn toàn không có phản ứng với lời nói vừa rồi của Tạ Chiết Chi, chỉ coi như là hắn cố ý đùa. Nàng thản nhiên tiếp tục cùng Đường Đường ăn cơm, lơ đẹp vị ảnh đế của chúng ta sang một bên.
Tạ Chiết Chi đưa tay ra cầm ly nước uống ở trước mặt, kết quả không cẩn thận lại làm nghiêng ly, đổ lên người của Tư Dạ Hàn.
Tạ Chiết Chi giả vờ vô tội: "A, ngại quá!"
Tư Dạ Hàn ngước mắt, che giấu ý cảnh cáo nơi đáy mắt, lườm Tạ Chiết Chi một cái, ngay sau đó đứng lên: "Tôi đi vào nhà vệ sinh."
Tạ Chiết Chi cũng đứng lên, "Ai, tôi cùng cậu."
Diệp Oản Oản cắn đũa, nhìn hai người cùng đi vào nhà vệ sinh, vì sao nàng lại cảm thấy Tạ Chiết Chi là đang cố ý?
Cửa sổ cuối hành lang bên cạnh phòng vệ sinh.
Tư Dạ Hàn nhìn cậu bạn của mình, sắc mặt có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Tạ Chiết Chi bị ghét bỏ đành than thở, tỏ vẻ không biết nói gì, "Lãnh đạm như vậy sao? Chẳng lẽ, không phải là cậu thực sự cho rằng, tôi thầm mến tiểu nha đầu kia đấy chứ?"
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn nhất thời lạnh thêm vài phần.
Tạ Chiết Chi: "Dù cho là thầm mến, vậy chắc hẳn nên là cô ấy thầm mến tôi, mới phù hợp với logic, không phải sao?"
Được rồi, lời này vừa nói xong, sắc mặt của người nào đó càng khó coi hơn rồi...
Tạ Chiết Chi giơ hai tay lên đầu hàng, "Được rồi được rồi, tôi thừa nhận chuyện lần trước là tôi không hoàn thành! Nhưng mà do tôi làm việc bất lực chiếm 3 phần, còn do cục cưng nhà cậu quá bá đạo chiếm 7 phần. Khi đó nếu như cậu “tèo” cũng còn đỡ; nếu cậu không “tèo”, nàng cứ như vậy đi bêu xấu tôi, tôi còn có thể sống sao? Cho nên, tôi cũng đành đợi đến khi xác nhận cậu đã thực sự tạch rồi, mới dám đưa nàng ta rời đi mà!"
Tạ Chiết Chi nói như đúng rồi.
"Cho nên, đứa bé kia, rốt cuộc cậu lấy ở đâu ra vậy? Sẽ không phải đúng thật là do hai người sinh ra đấy chứ?" Tạ Chiết Chi lập tức đổi chủ đề.
Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc nói: "Giúp người khác nuôi mấy ngày."
Tạ Chiết Chi cười khẽ, "Nói vậy còn nghe hợp lý, thật giống như việc mà nàng ta dám làm..."
Tư Dạ Hàn nghe đến đó, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Tạ Chiết Chi thần sắc bất đắc dĩ, "Cậu lừa gạt cái loại đần độn như Lâm Khuyết thì thôi không nói, nhưng cũng không thể kéo sự thông minh của tôi xuống đến cùng trình độ với hắn chứ? Thành thật mà nói, ngay từ đầu quả thật tôi thiếu chút nữa cũng bị cậu lừa, hoàn toàn không hề hoài nghi qua, mãi đến…lần đó tôi đi Tư gia đón nàng ta... Phong cách hành sự này, rõ ràng hiển nhiên chính là..."
Những lời tiếp theo của Tạ Chiết Chi, đều bị chôn vui trong tầng băng sương bỗng nhiên xuất hiện trong mắt của Tư Dạ Hàn.
Tạ Chiết Chi vội nuốt lại những lời sắp nói vào miệng, thay bằng một câu đầy ẩn ý "Dĩ nhiên, đã đủ để cho tôi xác định không phải là nàng, vẫn là…cậu."
Hắn hiểu rất rõ Tư Dạ Hàn, cho nên từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ đối với Diệp Oản Oản.