Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Một bên Hứa Dịch cũng bị dọa sợ không hề nhẹ.
Nguyên bản hắn còn cho là hiểu lầm, nhưng vào lúc này trong lòng lại bồn chồn, phản ứng của Oản Oản tiểu thư có gì đó sai sai nha!
Có lẽ nào thật có cái gì đi?!
Tư Dạ Hàn: "Thật sao?"
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn càng lạnh hơn, đem điện thoại di động của mình đưa ra trước mặt của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản liếc màn hình điện thoại di động của Tư Dạ Hàn một cái, nhất thời trợn to hai mắt, "Híc, tin nhắn này... Không phải là của em gửi!"
Tư Dạ Hàn: "Đương nhiên không phải là em."
Đại não của Diệp Oản Oản hỗn loạn tưng bừng, nhanh chóng đảo một vòng lớn, cuối cùng mới phản ứng lại đại khái đã phát sinh chuyện gì. Hình như là có người cầm điện thoại di động của nàng gửi tin nhắn cho Tư Dạ Hàn rồi.
Nàng liếc nhìn thời gian tin nhắn được gửi đi, đây không phải là lúc nàng ra khỏi cửa vào buổi sáng sao?
Khi đó, có thể cầm đến điên thoại di động của nàng, thật giống như chỉ có thể là... Đường Đường?
Làm bậy!
Diệp Oản Oản luống cuống tay chân giải thích: "Thế này, A Cửu, anh nghe em giải thích, em…tối hôm qua...tối hôm qua quả thật là không ở một mình..."
Lại có thể thừa nhận!
Mịa nó!
Đây là chuyện gì vậy trời!?
Một bên, Hứa Dịch nghe đến đó rốt cuộc không có cách nào lại ngồi yên không xen vào nữa rồi, "Híc, Oản Oản tiểu thư, cô nói chuyện xin đừng nói một nửa mà! Nhất định tối qua là cô ở cùng với một người con gái khác, đúng không?"
Chuyện cho tới bây giờ, khẳng định là không thể nói láo nữa rồi.
Diệp Oản Oản chỉ có thể ho nhẹ một tiếng mở miệng, "Không phải là con gái... Là con trai... Em tối hôm qua đúng là cùng con trai ngủ ở chung một chỗ..."
Cằm của Hứa Dịch, loảng xoảng rơi xuống đất: "..."
Oản Oản tiểu thư! Người đừng có nói giỡn nữa mà!
Tư Dạ Hàn gằn từng chữ từng chữ mà mở miệng: "Diệp! Oản! Oản! Ngươi! Nói! Lại! Lần! Nữa!!!"
Vào giờ phút này, biểu tình của Tư Dạ Hàn quả thật là có thể dọa cho trẻ con đang khóc cũng phải sợ hãi mà nín ngay!
"Hắn là ai?" Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm nàng, "Cung Húc?"
Diệp Oản Oản ngẩn ngơ, sặc! Cung Húc?
Làm sao lại có thể chứ!
Trong lúc Diệp Oản Oản còn đang suy nghĩ, xem phải bắt đầu kể từ lúc nào, sau lưng một trận tiếng bước chân lộc cộc truyền tới.
Diệp Oản Oản nhìn thấy sau lưng của hai người, một thân ảnh nho nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở chỗ đó.
Diệp Oản Oản vội vàng mở miệng, "Hắn... Chính là người ở phía sau lưng anh!"
Tư Dạ Hàn nghe vậy, sống lưng trong nháy mắt cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, chuyển thành xanh mét: "..."
Hứa Dịch đã bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác!
Cái gì!? Tên “gian phu” kia lại còn dám xuất hiện!
Tầm mắt của Tư Dạ Hàn, cũng hướng theo ánh mắt của Diệp Oản Oản nhìn lại.
Nhưng mà, lại nhìn thấy không...
Không có người?
"Khục khục, thấp xuống... Tầm mắt của anh phải hạ thấp xuống một chút..." Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.
Vì vậy, tầm mắt của Tư Dạ Hàn đi xuống một chút, sau đó, liền thấy một đứa bé trai phấn điêu ngọc trác đang đứng ở trước người hắn.
Tầm mắt một lớn một nhỏ, liền như vậy ở trong không khí đụng vào nhau...
Hứa Dịch tìm thấy đừng sống từng trong chỗ chết, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm tên tiểu nãi oa sau lưng ông chủ nhà mình.
Đây…đây là tình huống gì?
“Con trai” trong miệng Oản Oản tiểu thư, chẳng lẽ chính là...đứa “con trai” nhìn qua chỉ mới có 4 – 5 tuổi này?
Trong hành lang, không khí bỗng trở nên yên lặng quỷ dị, ngay cả âm thanh hô hấp cũng có thể nghe được.
Biểu tình trên mặt Nhiếp Đường Tiêu là sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có...
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc mới có một thanh âm phá vỡ sự yên lặng quỷ dị như vậy.
"Mẹ!" Tiểu nãi oa ngẩng đầu lên, hướng về phía của Diệp Oản Oản nhìn lại, sau đó nhõng nhẽo mà kêu một tiếng.
Cái thanh âm này giống như sấm, nổ vang rền trong bầu không khí yên tĩnh.
Con ngươi của Tư Dạ Hàn chợt co rúc lại: "..."
Hứa Dịch trợn to hai mắt: "...!!!"
Ta đi!
Mới vừa rồi tên tiểu nãi oa kia kêu Oản Oản tiểu thư là gì?
Mẹ... Mẹ...
Diệp Oản Oản yên lặng bưng kín mặt mình.
Ông trời! Ông đây là muốn đùa chơi chết tôi sao?