Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Tiểu tử rất nhanh liền học được, bày ra một bộ dáng đưa tay lên đầu tạo thành hình quả tim vô cùng hoàn mỹ.
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy!" Diệp Oản Oản vội vàng từ trong tay Nhiếp Vô Danh lấy lại điện thoại di động, kịp thời chụp đuợc bộ dáng khả ái của Đường Đường.
Nhiếp Vô Danh: "..."
Nhất Chi Hoa: "..."
Thần Hư đạo nhân: "..."
Ngoại quốc dời gạch: "..."
Băng Sơn Nam: "..."
Sinh thời, bọn họ lại có thể còn sống mà thấy được tiểu ma đầu đi bán manh *...
*tỏ vẻ cute
Sau khi chụp xong, Nhiếp Đường Tiêu mấp máy môi, con ngươi dịu dàng lặng yên hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại.
Diệp Oản Oản đang thưởng thức tấm ảnh đáng yêu của tiểu bảo bối, bỗng chú ý tới tầm mắt của cậu nhóc, ngẩng đầu lên, "Thế nào, Đường Đường?"
Cậu bé lắc đầu một cái, không nói gì.
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, thử thăm dò mở miệng "A, có muốn cùng chụp với mẹ một tấm hay không?"
Ánh mắt của tiểu gia hỏa cơ hồ là ngay lập tức phát sáng thêm vài phần.
Diệp Oản Oản cười khẽ, "Đến đây đi!"
Nói xong liền đem điện thoại di động đưa cho Nhiếp Vô Danh nói, "Ca ca, giúp em cùng Đường Đường chụp một bức ảnh chung đi!"
Nhiếp Vô Danh nghe vậy, thần sắc bỗng nhiên ngẩn ra, cơ mặt chợt run lên một chút.
Diệp Oản Oản thấy vậy lại kêu một tiếng, "Ca? Thế nào?"
Diệp Oản Oản vừa nói chuyện, một bên lại âm thầm cuống cuồng, có thể chuyên nghiệp một chút được hay không, con yêu tinh hay đùa giỡn này làm sao lại ngừng đúng thời điểm như vậy chứ hả?
Nhiếp Vô Danh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhận lấy điện thoại di động.
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, mang theo Đường Đường nhìn về phía ống kính, sau đó hai mẹ con mỗi người đưa ra một cánh tay đưa lên đỉnh đầu, hợp thành một hình trái tim ngay ngắn.
Cô gái tựa như vừa mới ở trong một buổi yến hội chính thức về, còn chưa kịp tháo trang sức và thay quần áo, mặt bộ váy dài màu lam, trên mặt trang điểm khéo léo tinh tế, khí chất ưu nhã lại cao quý...
Này...
Em gái ta làm sao lại có thể có hình tượng trang nhã thục nữ như vậy cơ chứ...
"Xong chưa?" Diệp Oản Oản thúc giục hỏi.
"Tốt rồi, tốt rồi..."
Nhiếp Vô Danh thu hồi cảm giác kỳ quái khó hiểu trong lòng, vội vàng canh góc máy chụp ảnh.
Nhiếp Vô Danh xác nhận tiểu ma đầu không có việc gì, lại lấy được kim bài miễn tử, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Mắt thấy đội trưởng nhà mình cứ lơ đãng bước thẳng, chỉ chút nữa là đâm sầm vào gốc cây trước mặt, biểu tình của bốn người kia đều là một mặt mộng bức.
Một giây trước khi đụng vào gốc cây, thân thể của Nhiếp Vô Danh theo bản năng ngừng lại một bước, mới miễn cưỡng tránh được, sờ cằm một cái, ngưng thần suy tư điều gì.
Lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng nhà mình lộ ra thần thái có chiều sâu như vậy, biểu tình của mấy người kia đều có chút khó mà hình dung được.
Nhất Chi Hoa không nhịn được truy hỏi, "Đội trưởng, anh đang nghĩ gì vậy?"
Nhiếp Vô Danh trầm ngâm: "Các ngươi nói..."
Nhất Chi Hoa: "Nói cái gì?"
Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái, "Các ngươi nói, Hữu Danh muội, có khả năng là em gái ta hay không?"
Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo trưởng nhất thời trố mắt nhìn nhau, sau đó hai người tụm đầu lại, nhỏ giọng thầm thì.
Nhất Chi Hoa: "Thần Côn, đội trưởng có phải là nhớ muội muội muốn điên rồi hay không?"
Thần Hư đạo nhân: "Tôi cũng thấy vậy!"
Nhất Chi Hoa: "Anh biết Nhiếp Vô Ưu có lai lịch gì sao? Đệ tử thân truyền duy nhất của lão quái vật Hách Liên Giác, huấn luyện viên trưởng trong truyền thuyết của Xích Diễm Học Viện, được người ta gọi là Địa Ngục Đại Ma Vương, huấn luyện viên ma quỷ, hung tàn đến không ai dám hó hé, anh nói tôi xem Nhiếp Vô Ưu lại có thể mang váy thục nữ đến vậy, lại còn dịu dàng chăm sóc em bé?"
Thần Hư đạo nhân: "Hữu Danh lão bản nếu là em gái của đội trưởng, tôi tình nguyện nuốt 3 cân phân!"
Nhất Chi Hoa: "Tôi 30 cân cũng dám nuốt!"
Ngoại quốc dời gạch: "Tôi ít một chút đi, 10 cân đã đủ rồi..."
Băng Sơn Nam: "..."
Nhiếp Vô Danh một cước hướng về mấy người đạp tới, "Im miệng, em gái tôi cũng là rất đáng yêu, rất khả ái đấy!"
Bốn người: "..." Đội trưởng, ngài tỉnh lại một chút!