Editor: Lạc Thiên Y
Beta: Gemini
————–
Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Vô Danh liền đeo mặt nạ bạc, khoát thêm chiếc áo khoác có thêu ám văn hoa hồng, nhìn cũng rất ra dáng nhìn không khác mấy so với Tử Vong Hoa Hồng trong tưởng tượng của Diệp Oản Oản.
“Các cậu còn không thay nhanh đi.” Nhiếp Vô Danh nhìn về phía mấy người Nhất Chi Hoa và Thần Hư đạo sĩ nói.
Nghe Nhiếp Vô Danh nói, Thần Hư đạo sĩ liên tục lắc đầu: “Đội trưởng, anh thì sợ người khác nhận ra nên phải cải trang thành như thế, nhưng chúng tôi không sợ cái đó… Cho nên không cần phải mặc thành như vậy?”
Dù sao, cái bản thảo về Tử Vong Hoa Hồng cũng đâu phải do bọn họ viết ra.
Hơn nữa, kêu họ mặc mấy cái đó… Thật sự rất xấu hổ…
Không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng, Diệp Oản Oản đã nhìn về phía Thần Hư đạo sĩ nói: “Các anh cũng phải thay, nếu không làm thế nào có thể giả mạo Tử Vong Hoa Hồng? Không phải nói người một nhà quan trọng nhất chính là thật ngay ngắn chỉnh tề sao?”
Dưới sự uy hiếp của Nhiếp Vô Danh và Diệp Oản Oản, Nhất Chi Hoa và người Ngoại Quốc dời gạch, kể cả Thần Hư đạo sĩ, chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ thay trang phục của Tử Vong Hoa Hồng.
“Đội trưởng, anh nói xem tại sao năm đó anh viết về tổ chức Tử Vong Hoa Hồng phải mang mặt nạ bạc và áo khoác vậy? Tôi cảm thấy… Các thành viên của của Tử Vong Hoa Hồng nên mặc trang phục nữ hết mới phải, như vậy mới không phụ cái tên Tử Vong Hoa Hồng này mà.” Nhất Chi Hoa nhìn cái áo khoác trên người mình, dường như có chút không vừa ý.
Diệp Oản Oản “…” may mắn là bản thảo về Tử Vong Hoa Hồng không phải do Nhất Chi Hoa viết.
“Mịa nó cái ông đây viết là một tổ chức thần bí chứ không phải là miêu tả một tổ chức biến thái.” Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn Nhất Chi Hoa.
“Đội trưởng, bộ dạng tức giận của anh cũng rất đẹp trai… Trái tim thiếu nữ của tôi đã muốn nổ tung rồi!” Nhất Chi Hoa không nhịn được liền tiến về phía trước lại bị Nhiếp Vô Danh trừng mắt một cái làm lui trở về.
“Đội trưởng, đừng để ý đến cái tên biến thái chết tiệt đó, nhưng ở đây còn có một người chưa thay đồ này!” Thần Hư đạo sĩ chỉ Băng Sơn mỹ nam đang nằm dưới đất nói.
Nghe thấy lời nói của Thần Hư đạo sĩ, Nhiếp Vô Danh và đám người Diệp Oản Oản, nhìn về phía người đang nằm dưới đất.
Đúng như dự đoán, Băng Sơn mỹ nam đang nằm với một tư thế vô cùng thoải mái, chỉ có điều chỗ anh nằm là mặt đất.
Băng Sơn mỹ nam: ”? ”
“Đứng dậy cho ông.” Nhiếp Vô Danh tức giận nói.
Băng Sơn mỹ nam: “…”
“Ông đây tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp, nhưng người lười như cậu, ông đây là lần đầu nhìn thấy.” Thần Hư đạo sĩ mở miệng.
Ngoại Quốc dời gạch: “Trâu bò.”
Băng Sơn Nam: “……! ”
“Nhất Chi Hoa, cậu đi thay cho cậu ta!” Nhiếp Vô Danh nói.
“Đội trưởng thật tốt…… Em đi thay quần áo cho chồng á!” Nhất Chi Hoa đi về hướng Băng Sơn mỹ nam.
Một giây sau, chỉ thấy Băng Sơn mỹ nam từ trên mặt đất nhảy lên một cái, ghét bỏ lấy ra mặt nạ và áo khoác, vẻ mặt không tình nguyện mặc ở trên người.
“Chồng à, anh có ý gì á…… Người ta đã đồng ý thay quần áo cho anh, anh còn ghét bỏ người ta, ư……” Nhất Chi Hoa liếc liếc Băng Sơn mỹ nam nói.
“Lăn đi.” Băng Sơn mỹ nam hiếm thấy mở miệng, có thể thấy được chính xác là một loại ghét bỏ.
Còn không chờ Nhất Chi Hoa tiếp tục mở miệng, Diệp Oản Oản đột nhiên làm ra tư thế im lặng.
Rất nhanh, theo ánh mắt Diệp Oản Oản, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía dưới.
Chỉ thấy ở ngoài nhà xưởng nhỏ kia, đi ra mấy người đàn ông mang vũ khí.
Mấy người đàn ông đó vũ khí đầy đủ, giờ phút này đang canh giữ ở ngoài nhà xưởng nhỏ, ánh mắt nhìn liên tục đánh giá chung quanh.
“Các anh xem.”
Một lát sau, Diệp Oản Oản chỉ hướng phía dưới bên trái.
Chỉ thấy mấy chiếc xe việt dã chậm rãi chạy đến phía sau nhà xưởng nhỏ rồi ngừng lại, từ trên mấy chiếc xe việt dã, đi xuống mười mấy người.
Mười mấy người này, đều là quần áo ngụy trang, giống như lính đánh thuê trong miệng Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, mười mấy người đang rón ra rón rén đi về hướng nhà xưởng.
“Đứng lại!”
Mấy người đàn ông có vũ khí canh giữ ở lân cận nhà xưởng nhỏ, đúng lúc phát hiện hành tung của mười mấy người lính đánh thuê.