Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Gemini
————————————————–
Sau chuyện này đại biểu cho việc Diệp tiểu thư ở trong công ty sẽ có danh tiếng và quyền phát biểu tăng lên, hai người này ở trường hợp hiện tại đã công khai không chút kiêng kỵ đối nghịch cùng với Diệp tiểu thư nhưng đã mất mặt như vậy, nếu như tiếp tục đối đầu trừ phi bọn họ thực sự không biết xấu hổ.
Hứa Dịch vừa nghĩ vừa nhìn về phía ông chủ của mình, quả nhiên Boss chính là Boss a, cách làm của Oản Oản tiểu thư đặt tại trong mắt người khác đều là không thể nói lý, nhưng ông chủ lại từ đầu tới cuối không có tí phản ứng nào cả.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn kết nối điện thoại di động: “A lô?”
“Nhanh khen em khen em khen em đi! Em muốn nghe một ngàn chữ! Thiếu một chữ cũng không nghe đâu?!” Điện thoại di động mới vừa vừa tiếp thông, đầu kia liền truyền tới âm thanh giành công của Diệp Oản Oản.
Hứa Dịch ở một bên nghe thanh âm thanh thúy của Oản Oản, lau mồ hôi, ho nhẹ một tiếng.
Một ngàn chữ?
Lời Cửu gia nói coi như cả một tháng cộng lại sợ rằng tổng cộng cũng nói không tới một ngàn chữ đi?
Đáy mắt của Tư Dạ Hàn dâng lên một tia sáng không dễ dàng phát giác, mở miệng nói: “Anh đã đặt cho em bánh ngọt hạnh nhân Angelina, chờ em trở về nước là ăn được rồi.”
Diệp Oản Oản lập tức gào lên: “A! Yêu anh yêu anh yêu anh! Bảo Bảo anh quá tuyệt rồi!”
Cuối cùng, chuyển ngược trở lại, biến thành cô khen anh…
Thật ra thì lúc trước Diệp Oản Oản không thích ăn hạnh nhân, nhưng đoạn thời gian gần đây không biết làm sao lại đột nhiên yêu thích, lần trước thuận miệng nói cùng Tư Dạ Hàn một câu, không nghĩ tới anh liền nhớ mãi như vậy.
Diệp Oản Oản nghe xong lời Tư Dạ Hàn mới nói, có chút hoài nghi mà mở miệng: “A, thân mến, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Tư Dạ Hàn: “Sao?”
“Anh lại có thể trước thời hạn đặt xong bánh ngọt chúc mừng cho em, anh cứ như vậy chắc chắc em nhất định có thể làm được chuyện này thành công sao?” Diệp Oản Oản không nhịn được truy hỏi.
Tư Dạ Hàn nhìn ngoài hướng cửa sổ xa xôi, không trả lời, mà là hỏi ngược lại: “Em không làm được, thì như thế nào?”
Diệp Oản Oản nháy mắt, lại nháy mắt một cái, trong đầu nhanh chóng phiên dịch: “Ây… Cho nên… Ý của anh là… Coi như em không làm được cũng như bình thường có Boss lớn là anh làm chỗ dựa thu thập cục diện rối rắm cho em,cho nên em thích làm sao thì làm tùy tiện em… Em hiểu thế chính xác không?”
Tư Dạ Hàn: “Không sai biệt lắm.”
Diệp Oản Oản: “…”
Cái gì gọi là không sai biệt lắm, chính là như vậy đi!
Hứa Dịch mơ hồ nghe được đoạn đối thoại của hai người, quả thật là lệ rơi đầy mặt…
TDM! Khó trách Boss từ đầu tới cuối không có chút nào gấp gáp cả!
Thức ăn cho chó đầy bất ngờ không kịp đề phòng này lại hướng trên mặt anh ta mà ném vào, thật là không chịu được mà…
Vừa nghe đến có đồ ăn, Diệp Oản Oản nhất thời cái gì cũng đều thuận theo, vui vẻ không thôi mở miệng: “Chuyện bên này tiến triển hết thảy thuận lợi, sẽ đúng hạn trở về nước, chờ em trở lại ăn nha~ ”
A, so với bánh ngọt làm cái gì chứ, thật ra thì cô càng muốn ăn cái khác……
……………………………………..
Myanmar Thành H.
Nhóm năm người điên cuồng thổi phồng Diệp Oản Oản lên.
Nhiếp Vô Danh: “Cô em Hữu Danh, tay của cô cũng quá đỏ đi!”
Thần Hư đạo sĩ: “Tôi sau này cũng không dám nói mình là bán tiên nữa!”
Nhất Chi Hoa: “Ông chủ quả thực là thần tiên sống.”
Ngoại quốc dời gạch: “Ông chủ anh minh thần võ cái thế vô song phong hoa tuyệt đại bày mưu nghĩ kế quyết thắng…”
Băng Sơn Mỹ Nam giơ lên một tấm bảng, phía trên viết một con số: 6.
Diệp Oản Oản không còn gì để nói, ép người ta đến nước ngoài có nhiều người như vậy có thể học được nhiều thành ngữ tiếng Trung, ngay cả mỹ nam chuyên dùng quan tài cũng đã viết 6 rồi.
Diệp Oản Oản bật cười, lấy ra năm cái bao tiền lì xì đã chuẩn bị xong, phát cho năm người: “Chuyện ngày hôm nay rất thuận lợi, lại mở ra được phỉ thúy thượng hạng, đây là bao tiền lì xì cấp cho các anh!”
Mặc dù mấy vai diễn này có chút không đúng lắm, nhưng vẫn là rất chuyên nghiệp