Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Gemini
————————————————–
Vì vậy, Hoàng Thế Hâm trực tiếp đổi ý sửa lời nói: “Ông chủ Vạn, tôi thấy ông nên đi nơi khác hỏi thăm một chút xem có ai muốn thu nhận khối đá này hay không đi, loại thứ phẩm tồi tàn này, sợ là nơi này của chúng tôi không thể thu được.”
Vạn Hạc Vân nhất thời nóng nảy: “Cái…Cái gì, ông chủ Hoàng, trước kia chúng ta rõ ràng đã nói xong… Hơn nữa tôi còn nguyện ý lấy bảy phần giá cả mà đồng ý rồi cơ mà…”
Hầu Mậu Phong cười lạnh: “A, Vạn Hạc Vân, loại mặt hàng rác rưới này của ông, đừng nói là dùng bảy phần giá bán để bán lại, coi như đưa cho người ta, sợ là cũng sẽ không ai dám mua, mấy người đó không có lý do gì mà muốn dính xui xẻo vào người đâu!”
Vạn Hạc Vân nãy giờ vẫn đang một mực ăn nói khép nép nghe xong giận đến phát run cả người: “Hầu Mậu Phong! Ông rốt cuộc muốn như thế nào đây?”
Hầu Mậu Phong dù có nhiều người đang có mặt như vậy nhưng cũng không có chút kiêng kị nào, thần thái ngạo nghễ mở miệng nói: “Vạn Hạc Vân, dich ngon tinh.com tôi đã sớm nói rồi, chỉ cần một ngày vẫn còn có Hầu Mậu Phong tôi thì Lâm Lang các của ông cũng đừng nghĩ bán ra được một khối đá nào cả!”
Vạn Hạc Vân gắt gao nằm lấy lòng bàn tay: “Hầu Mậu Phong, ông đừng khinh người quá đáng!”
Hầu Mậu Phong nghe xong cười to một tiếng: “Ô, tôi khi dễ ông thì ông có thể làm gì được tôi chứ? Nếu ông chịu lấy ba phần giá bán để bán thì tôi có thể xem xét như đang làm một chuyện tốt, đem những thứ rác rưởi này của ông mua lại, nếu không… Tôi muốn nhìn một chút, toàn bộ thành H này, ai dám mua khối đá của ông!”
Ba phần giá bán sao? Cái này cùng tặng cũng không khác nhau ở chỗ nào đâu! Đây hoàn toàn là thừa dịp cháy nhà hôi của mà!
Người làm tại Lâm Lang các giận đến cặp mắt đỏ bừng, nói: “Ông chủ Hầu, sao ông yêu cầu vô lý như vậy! Ban đầu ông…”
Vạn Hạc Vân hít sâu một hơi, cắt đứt lời người mới nói: “Không cần nói nữa, đi thôi…”
Lại tiếp tục chờ đợi, cũng như đang tự rước lấy nhục mà thôi.
Người làm mặt đầy căm uất: “Nhóm hàng này làm sao bây giờ, lại bán không được, cửa hàng của chúng ta thực sự phải đóng cửa mất…”
Thập Nhất nhìn tình huống cách đó không xa, lắc đầu mở miệng: “Cái tên Hầu Mậu Phong này rất thù dai, Vạn Hạc Vân đúng là quá xui xẻo mà!”
Giờ phút này, Diệp Oản Oản vẫn đang ngồi ở một bên lãnh đạm bình tĩnh uống trà nhìn đến cảnh này, ung dung thản nhiên mà đứng lên.
“Oản Oản tiểu thư…” Thập Nhất không biết Diệp Oản Oản muốn làm cái gì, vẻ mặt hoài nghi nhìn sang.
Diệp Oản Oản trực tiếp đứng dậy, gọi Vạn Hạc Vân đang muốn rời đi: “Ông chủ này, xin dừng bước!”
Vạn Hạc Vân thất hồn phách lạc xoay người: “Tiểu thư có chuyện gì sao?”
Diệp Oản Oản nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng đối diện mình đang đầy vẻ chán nãn rồi nói: “Lâm Lang các, Vạn Hạc Vân, ông chủ Vạn?”
Vạn Hạc Vân: “Chính là tôi, không biết tiểu thư có gì chỉ giáo?”
Diệp Oản Oản nhoẻn miệng cười: “Chỉ giáo không dám nhận, chỉ là muốn cùng ông chủ Vạn ông nói chuyện làm ăn mà thôi.”
Vạn Hạc Vân ngẩn người ra, tựa hồ không phản ứng kịp: “Nói… chuyện làm ăn sao? Tiểu thư, cô muốn mua… nguyên thạch của tôi?”
Diệp Oản Oản: “Không sai.”
Vẻ mặt Vạn Hạc Vân đầy kinh ngạc.
Chẳng lẽ là du khách nào đó không tin vào lời nguyền sao?
Mấy năm này ông ta bán được mấy tảng đá, phần lớn là du khách ôm lấy hiếu kỳ qua mua mà thôi.
Trong tiềm thức của Vạn Hạc Vân cũng cho Diệp Oản Oản suy nghĩ như vậy.
Hiện tại trong cửa hàng vốn đã không còn nhiều tiền nữa, nếu có thể bán ra một khối thì…
“Tiểu thư cô nhìn trúng khối đá nào, có thể tùy ý chọn…” Vạn Hạc Vân ra hiệu cho người đi cùng mình dừng lại xe đẩy, ngay sau đó mở miệng nói.
Cho dù là một khối đá, ông ta cũng nghiêm túc đối xử.
Diệp Oản Oản nghe vậy cúi người, nhìn từng khối từng khối một cách chăm chú.
Mỗi khối đều nhìn một lần, sau đó, Diệp Oản Oản bi thương phát hiện, cô không kiềm chế được.
Cô nhớ đến chuyện ở kiếp trước vào lúc này, Hầu Mậu Phong lấy giá tiền cực thấp cưỡng đoạt chiếm hữu lấy nguyên thạch của Lâm Lang các, kết quả nhóm đá kia ra được loại thủy tinh cấp bậc đẳng cấp Đế Vương Lục Lão Khanh, trong lúc nhất thời chấn kinh toàn bộ giới châu báu.