Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 592: Người đàn ông này là ai?

Editor: H.Vân    Beta: Windy

___________________________________

Đường Tinh Hỏa nhất thời có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng nói, “Cái này thật không thể trách tôi nha! Hoàn toàn là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! Tôi cũng không muốn được không? Làm sao tôi biết không cẩn thận liền bị đề danh…”

Đường Tinh Hỏa nói một lúc liền cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhất thời mở miệng nói, “Ách không đúng, cậu con mịa nó không phải là cũng được đề cử diễn viên mới xuất sắc nhất sao? Vậy mà lại có thể không thấy ngại mắng tôi!”

Cung Húc nói lời nghĩa chính, “Chuyện này làm sao có thể giống nhau, tôi được đề danh còn không phải vẫn bị chửi giống như vậy sao? Còn bị mắng càng thêm lợi hại! Nhưng cậu thì sao! Tôi không biết! Cậu chính là phản đồ! Lại có thể cõng lấy sau lưng ta âm thầm đáy len lén đi luyện kỹ thuật diễn xuất!  Tôi thật là nhìn thấu cậu rồi! Cậu không phụ lòng tôi! Không phụ lòng nhan sắc của cậu! Không phụ lòng những năm tháng chúng ta đã từng trải qua sao?”

Cung Húc đang thao thao bất tuyệt mà nói, mọi người xung quanh đột nhiên nhìn chằm chằm phương hướng cầu thang phát ra một tiếng hô khẽ.

Trong góc Lạc Thần cũng đứng lên, “Diệp ca…”

Nhìn thấy thân ảnh cách đó không xa như Thanh Phong tựa như Tễ Nguyệt giống người quen biết, Cung Húc nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, kéo tay của Đường Tinh Hỏa lại, “Tinh Hỏa! Hảo huynh đệ của tôi! Chúc mừng cậu được đề cử giải nam phụ xuất sắc nhất giải thưởng Kim Lan, kỹ thuật diễn xuất có bước tiến dài! Cậu chính là sự kiêu ngạo của tôi, tôi nhất định sẽ theo phương hướng này! Nhât định sẽ học tập theo cậu, rèn luyện kỹ xảo của mình thật tốt, cố gắng cùng cậu trở thành diễn viên phái thực lực…”

“Ai? Diệp ca! Diệp ca, anh đã đến rồi a!”

Cung Húc một bộ mới vừa phát hiện biểu tình của Diệp Oản Oản, bỏ tay của Đường Tinh Hỏa ra, đặt mông đẩy Lạc Thần ra, ma lưu mà chạy chậm nghênh đón, mang cô tới ngồi xuống cạnh mình.

Ngay sau đó, lại đem trái cây trước mặt Hàn Thiên Vũ đưa tới trước mặt của Diệp Oản Oản, “Diệp ca anh ngồi đây đi, Diệp ca ăn trái cây đi!”

Một bên Đường Tinh Hỏa trơ mắt nhìn Cung Húc biến hoá còn nhanh hơn lật sách: “…”

Tiểu tử này…

Rèn luyện kỹ thuật diễn xuất cái rắm, hắn nhìn kỹ xảo của tên kia cũng vô cùng tốt mà! Thay đổi sắc mặt nhanh như này!

Lúc trước, thời điểm Cung Húc đổi người đại diện hắn còn cảm thấy không có gì, tên kia cũng không phải lần thứ nhất đổi người đại diện, thật đúng là không nghĩ tới một ngày kia tiểu tử Cung Húc này lại bị ăn gắt gao như vậy…

Người này nhìn qua tuổi còn trẻ, tướng mạo so với nghệ sĩ còn đẹp hơn, thật đúng là có chút ít ý tứ.

Sau khi nhìn thấy thái độ Cung Húc đối đãi với Diệp Oản Oản, hiện trường không ít nghệ sĩ tới chơi đùa đều chung một suy nghĩ, một cái hai cái cằm cũng sắp rớt xuống rồi.

Cái người đàn ông nhu thuận nghe lời lại hiểu chuyện, thật sự là Tiểu Bá Vương Cung Húc sao?

“Người đàn ông này là ai à?” Có người cùng Hàn Thiên Vũ hỏi thăm.

Hàn Thiên Vũ nhìn về hướng của Diệp Oản Oản một cái, cười khẽ mà trả lời: “Người đại diện của Cung Húc.”

“A… Nguyên lai hắn chính là người đại diện mới nhậm chức của Cung Húc…”

“Lại có thể đem Cung Húc thuần đến vâng vâng dạ dạ, thật lợi hại đi!”



Thật ra thì thời điểm Cung Húc mắng Đường Tinh Hỏa, Diệp Oản Oản cũng đã nghe được rồi, lúc này nhìn thấy Cung Húc mở mắt nói bừa, cũng là không còn gì để nói, bất quá ngược lại không có vạch trần hắn.

Giờ phút này, Cung Húc đang vây xung quanh Diệp Oản Oản, thái độ ân cần không dứt, “Diệp ca, anh uống rượu sao? Trắng hay là đỏ? Rượu vang là chính tôi từ trong nhà mang tới, 82 năm hoàng gia lễ pháo!”

Diệp Oản Oản mở miệng, “Không cần, tôi không uống rượu, cho tôi một ly nước uống là được rồi.”

“Diệp ca, tôi gọi cô em tới bồi anh nha? Anh thích kiểu gì?” Cung Húc lại hỏi.

Ở trong quan niệm của Cung Húc, liền không tồn tại loại chuyện có bạn gái lại không thể ở bên ngoài phóng đãng.

Nếu cô thật có em gái, tuyệt đối không có khả năng giới thiệu cho loại đàn ông này được không?

Sắc mặt của Diệp Oản Oản càng đen hơn, “Không cần.”