Editor: Hyna Nguyễn
Beta: N.K
————————-
Đúng lúc này, đột nhiên “Két” một tiếng, cánh cửa sân thượng bất ngờ không kịp đề phòng bị người khác đẩy ra.
Diệp Oản Oản nghe tiếng cửa theo bản năng mà quay đầu lại, sau đó liền thấy, Tư Dạ Hàn thân hình cao lớn đứng ở nơi đó, trong tay cầm một quyển sách.
Bởi vì cô đặc biệt dặn dò là hôm nay sẽ ra ngoài hẹn hò, không muốn ăn mặc quá nổi trội, cho nên vào lúc này Tư Dạ Hàn chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, áo khoác len xanh xám, tóc do không trải qua việc sử dụng mỹ phẩm nên đặc biệt đen nhánh thoạt nhìn đặc biệt mềm mại.
Người đàn ông sống mũi cao thẳng, vành môi rõ ràng, đôi môi nhỏ bé nhìn qua bạc tình lại cấm dục, một đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng không nhiễm bụi trần gian, bộ dáng này so với trong ngày thường chỉnh trang nhìn qua trẻ hơn chừng mấy tuổi, cộng thêm cái này người càng tỏa ra khí chất cấm dục, lực sát thương quả thật là quá lớn rồi…
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn dường như là đúng lúc nghe được câu nói sau cùng kia của cô, hai con ngươi nhỏ bé thâm thúy không thể nhận ra híp lại…
Về phần Diệp Oản Oản, duy trì tư thế gọi điện thoại, nhìn chằm chằm mỹ nam trước mặt không kịp chuẩn bị mà như rơi vào mộng ảo, thật sự quá đẹp a!
Mịa nó!!! Tại sao Tư Dạ Hàn lại ở chỗ này a a a a!
“Mẹ, lúc này con bận quá, con cúp trước lúc khác sẽ nói tiếp với mẹ sau, bái bai!”
Diệp Oản Oản thật nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó ực nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nhìn về phía của Tư Dạ Hàn: “Anh… Anh, anh, anh… Anh làm sao tại trong phòng em a?”
Tư Dạ Hàn cất bước đi vào, sau đó mặt không thay đổi mở miệng nói ba cái chữ: “Đi đọc sách.”
Được rồi, sân thượng trong phòng cô quả thật tốt nhất, Tư Dạ Hàn thường xuyên đến sân thượng này đọc sách hoặc là nghỉ ngơi một chút.
Giời ạ quá sơ suất a! Cũng không biết Tư Dạ Hàn rốt cuộc nghe được bao nhiêu rồi a!
Diệp Oản Oản cẩn thận dè dặt nhìn anh một cái, sau đó thử thăm dò mở miệng nói: “Thế… Mới vừa rồi em cùng mẹ em nói chuyện điện thoại… Anh nghe được bao nhiêu…”
Tư Dạ Hàn: “Không có bao nhiêu.”
Diệp Oản Oản không yên tâm truy hỏi: “Không có bao nhiêu là bao nhiêu?”
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô một cái, trầm mặc một giây, sau đó lặp lại: “Con ghét nhất những thứ đàn ông dáng dấp đẹp trai lại có tiền khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt…”
Diệp Oản Oản không nói gì che mặt…
Chết tiệt…
Quả nhiên vẫn là nghe được câu này…
Diệp Oản Oản chỉ có thể vội vàng chạy bạch bạch bạch tiến lên giải thích, “Cái này, đây là hiểu lầm! Tuyệt đối là hiểu lầm, anh cũng biết mà, em hoàn toàn chỉ nói cho ba mẹ em nghe mà thôi… Em thích người dáng dấp đẹp trai lại có tiền khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu không đúng vậy sẽ không bị anh mê hoặc đến chết đi sống lại mà!”
Tư Dạ Hàn ánh mắt lóe lên, “Trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”
“Đúng vậy! Em nói sai sao? Gương mặt này của anh chẳng lẽ còn không đủ trêu hoa ghẹo nguyệt? Chính anh đẹp trai hơn bao nhiêu người thần tượng, trong lòng bao nhiêu cô gái không có đếm sao?” Diệp Oản Oản một mặt nghiêm túc mở miệng, bắt đầu trò gian nịnh hót.
Tư Dạ Hàn nghe vậy, khóe miệng dường như không dễ dàng phát giác cong lên một cái, bất quá nhìn thần sắc, rõ ràng đã không có dấu vết không vui.
Trải qua thời gian dài, Diệp Oản Oản liền sớm học được cách nhìn mặt mà nói chuyện, cho dù Tư Dạ Hàn là một người mặt đơ, cũng có thể nhìn ra tâm tình của anh, biết nguy cơ chắc là đã đi qua, vì vậy thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục vuốt lông: “Không đúng không đúng! Bất kể có tiền hay không, có đẹp trai hay không, đều không quan hệ với em, em chỉ thích Bảo Bảo anh mà thôi!”