Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 463: Thuận lợi có được

Convertor: Vovo

Editor: Như Ý

Betaer: Hyna+Windy

————————-

Dù Lạc Thần đã được ông nhìn nhận nhưng ông vẫn yêu cầu muốn xác định lại một lần nữa xem lúc nãy Lạc Thần rốt cuộc là nhờ vào may mắn hay là thật sự có thực lực như vậy.

Nghĩ tới đây, Tống Kim Lân quyết định nhanh chóng mở miệng noi: “Cảnh mười ba, chương thứ bảy, tự các cậu diễn thử theo cách lý giải của mình!”

Tống Kim Lân vừa nói xong, mọi người căn bản đang phấn khởi nhất thời lại nín thở, khẩn trương nhìn về hướng hai người.

Trên màn hình fan Từ Minh không cam lòng bắt đầu phản bác…

[Còn chưa có kết thúc đâu! Các người gấp cái gì chứ! Mới vừa rồi làm không tốt chính là do kém may mắn thôi!]

[Đúng vậy, Lạc Thần mới vừa rồi rõ ràng là chút thông minh vặt, còn Từ Minh là chọn cách không diễn, hiệu quả tự nhiên là thấp hơn một chút, Lạc Thần lại lợi dụng Từ Minh giúp anh ta đối diễn! Quá âm mưu rồi!]

…Lạc Thần không có chú ý đến phản ứng của người chung quanh, chẳng qua là thời điểm nghe được lời Tống Kim Lân nói đến cảnh mười ba, chương thứ bảy, thần sắc trong chớp mắt trở nên hoảng hốt.

Cảnh này, Diệp ca đã tự mình dạy qua hắn, hơn nữa cũng đã nói với hắn trọng điểm của vai diễn nằm ở đâu, không nghĩ tới đạo diễn Tống thực sự chọn trúng đoạn này.

Trong lúc Lạc Thần còn đang hoảng hốt, Từ Minh đã lần nữa điều chỉnh trạng thái bắt đầu diễn thử.

Không hổ là người được huấn luyện chuyên nghiệp, Từ Minh rất nhanh liền điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, lần nữa lại nhập vào câu chuyện.

“Bá”

Từ Minh làm bộ rút kiếm ra, trong nháy mắt hướng về phía đối diện công kích, lệ khí cùng sát ý hiện rõ trên mặt, cách cả màn hình nhưng đều truyền đến trong mắt của tất cả người xem…

[Thật…thật là lợi hại a! Đây mới là thực lực chân chính của Từ Minh đi! Chẳng qua chỉ là một cái ánh mắt thôi, cũng đủ làm người ta rợn cả tóc gáy!]

[Đem vai Đại Ma Đầu khát máu diễn đến thật tinh tế!]

Ngay lúc tất cả mọi người đều đang than thở, Từ Minh đột nhiên bộc phát ra kỹ thuật diễn so với vừa nãy còn kinh diễm hơn, Lạc Thần vẫn còn đang trong trạng thái tiếp tục suy nghĩ.

Phương thức diễn mới vừa rồi của Từ Minh, cùng phương thức mà Diệp ca hướng dẫn cho hắn lúc trước giống nhau như đúc. Nếu như không phải Diệp ca đã nói với hắn điều này thì cách diễn của hắn nhất định sẽ giống như Từ Minh.

Nhưng bây giờ…Từ Minh diễn thử thu nhận được sự ủng hộ của cả sảnh đường, người đại diện của anh ta là Ngô Chính Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, phó đạo diễn cùng nhà sản xuất phim đều là liên tục đầu.

Nhưng mà, Tống Kim Lân ngồi ở giữa thần sắc lại không chút nào thay đổi, trực tiếp nhìn thẳng về hướng Lạc Thần nói: “Lạc Thần, cậu bắt đầu đi!”

Từ Minh tự nhiên nhìn thấy được Tống Kim Lân đối với Lạc Thần có sự chú ý đặc biệt, hít sâu một hơi, cố đè xuống sự không vui trong lòng, mắt lạnh hướng về Lạc Thần nhìn lại.

Cái màn diễn này ban đầu lão sư cố ý hướng dẫn qua cho Từ Minh, anh ta dám nói phương thức diễn này đã là cực hạn rồi. Nếu như Lạc Thần cùng mình diễn tương tự, thì sẽ nằm ở thế yếu…

Lạc Thần gật đầu, rất nhanh liền bắt đầu.

Hắn nghiêm khắc dựa theo những gì Diệp Oản Oản dạy qua, diễn xong màn diễn này.

Phương thức diễn này của Lạc Thần không có được tính xâm lược như Từ Minh, tâm tình chợt biến hóa, thời điểm rút kiếm giết người ánh mắt lạnh lùng, hoang vu, không để vật gì vào mắt…

Trên mặt không có có bất kỳ biểu lộ gì, lại làm cho đáy lòng người khác phát rét…Lúc xem xong màn diễn của Lạc Thần, sắc mặt của Tống Kim Lân rốt cuộc đã mất đi sự bình tĩnh lãnh đạm, giọng nói hơi có vài phần nhấp nhô mà mở miệng hỏi: “Tại sao cậu lại dùng cách diễn loại này, cậu hãy lý giải một chút cho tôi nghe đi!”

Lạc Thần nhìn Diệp Oản Oản một cái, ngay sau đó cân nhắc một chút, vẻ mặt trấn định mà mở miệng nói: “Tôi cho là, những bất công và trắc trở mà Lâm Lạc Trần trải qua trong cuộc đời, đã khiến cho tính tình của hắn đại biến, nhưng tính tình của hắn trước sau đều không thay đổi, mà là cảm giác kính sợ đối với sinh mạng.

Cảm giác nắm giữ sinh mạng, đem mạng người để ở trong mắt, thì mới có sát khí, nhưng nếu như ở trong mắt hắn, mạng người đã giống như cát bụi trần gian, như thế thời điểm hắn giết người, thì chỉ có sự hờ hững mà thôi!”

Lạc Thần vừa nói xong, Tống Kim Lân lập tức vỗ bàn một cái: “Nói thật hay!”

Tống Kim Lân hốc mắt có hơi chút phiếm hồng: “Lâm Tông lão sư trước khi lâm chung, từng kéo tôi cố ý nói với tôi đoạn diễn này, khi đó ông nói đến nhân vật Lâm Lạc Trần này từ đầu đến cuối chỗ thay đổi lớn nhất, chính là những lời cậu vừa nói kia.

Lạc Thần, cậu rất không tồi! Tôi nhìn thấy được cậu đúng là để tâm nghiên cứu nhân vật này rồi!”

Thời điểm Tống Kim Lân nói ra câu này, Diệp Oản Oản nhẹ nhẹ thở ra một hơi.

Cô biết, nhân vật này, Lạc Thần đã có được.