Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Tư Dạ Hàn nghe vậy, đưa bàn tay lớn ra đặt lên trán Oản Oản, một lát sau, vẻ mặt bình thường nói: “Nhiệt độ bình thường, không có lên cơn sốt.”
Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm lại.
Em gái anh a!
Thật là uổng phí nước đá của cô rồi, mới vừa rồi lúc rời giường cô thật ra đã phát hiện, cô không chỉ không có lên cơn sốt hơn nữa tinh thần còn sảng khoái, khỏe khoắn!
Không có cách nào khác nữa nên cô chỉ có thể dùng tài diễn xuất của mình thôi…
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời lên mặt tố cáo: “Nói bậy, nếu vậy sao em lại khó chịu như vậy được? Tay của anh không có chuẩn chút nào cả! Tên lường gạt! Anh chính là muốn đi! Chính là muốn bỏ lại em!”
Xuất phát từ cẩn thận, Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó cầm lấy cổ tay của Diệp Oản Oản, lòng bàn tay chạm vào mạch tay của cô.
Diệp Oản Oản nhìn thấy động tác của Tư Dạ Hàn, sắc mặt ngẩn ngơ, đều nhìn đến trợn tròn mắt, mẹ kiếp, anh khi nào thì cách bắt mạch cũng học được vậy?
Diệp Oản Oản vội vàng đem tay co lại một cái, bất quá Tư Dạ Hàn đại khái cũng đã biết được chuyện rồi, anh đã biết thân thể của cô không có việc gì, vẻ mặt có hơi chút bất đắc dĩ nói: “Không cho em nghịch ngợm nữa, Đại Bạch ở hậu viện, em đi tìm nó chơi đi.”
Đệt, Đại Bạch!!!
Đại Bạch trở về rồi sao?
Ở hậu viện sao?
Diệp Oản Oản gắng gượng để kiềm chế cái hấp dẫn cực lớn này, chật vật cắn cắn răng, sau đó ôm hông của Tư Dạ Hàn không thả: “Em không cần! Em không muốn! Không muốn Đại Bạch! Em chỉ muốn anh thôi! Em muốn anh đi theo em a!”
Vẻ mặt Tư Dạ Hàn tựa hồ có hơi ngoài ý muốn, nơi con tim vô hình mềm nhũn: “Có phải em lại thấy ác mộng hay không?”
Đầu nhỏ của Diệp Oản Oản chôn ở lồng ngực anh, gật đầu liên tục nói: “Uhm, em thấy ác mộng, là một cơn ác mộng rất đáng sợ rất đáng sợ, em nằm mơ thấy anh lần này đi nước B sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên, anh không nên đi có được hay không?”
Tư Dạ Hàn vuốt tóc của cô rồi đáp lại: “Cảnh trong mơ đều là ngược lại với hiện thực.”
Diệp Oản Oản vội la lên: “Nhưng cảnh đó lại vô cùng chân thật! Từng hình ảnh, mỗi một chi tiết nhỏ em đều nhớ rất rõ ràng! Em nhớ được tất cả mọi người các anh đều không hay biết mình bị ám sát, nhớ đến anh bị trọng thương, thiếu chút nữa chết đi!”
Lúc này, một bên Lưu Ảnh rốt cuộc không nhịn được, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Diệp tiểu thư sợ là quá lo lắng thôi, cảnh trong mơ làm sao có thể coi là thật được, ông chủ có tôi có người bảo vệ, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện gì đâu, xin cô buông lỏng tinh thần đi!”
Diệp Oản Oản trừng hắn nói: “Tôi biết các anh lợi hại, nhưng anh làm sao bảo đảm không có người nào so với các anh lợi hại hơn, làm sao bảo đảm không có có bất kỳ tình hình bọc phát nào?”
Lưu Ảnh chỉ coi cô là cố chấp muốn cãi bướng, trong tròng mắt chán ghét sâu hơn, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cung kính nhắc nhở: “Ông chủ, thời gian sắp không còn kịp rồi.”
Diệp Oản Oản nóng nảy, nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn mở miệng:, “Anh nếu dám đi, em ngay lập tức sẽ đi đến tầng hầm, đem tất cả rượu đều uống hết! Em sẽ đem toàn bộ nam nữ ở Đế đô tất cả mọi người đều tán qua một lần! Chờ lúc anh trở về trên đầu chính là một đống sừng nha!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Diệp Oản Oản nhón mũi chân lên cho bằng với cái cằm của Tư Dạ Hàn, kéo tay anh đi vào trong phòng: “Không cần đi không cần đi mà ~ ở lại với em đi được không?~ “
Nói xong xích lại gần bên tai của anh, dùng âm thanh chỉ một mình Tư Dạ Hàn có thể nghe được mở miệng nói: “Đừng đi mà có được hay không ~ chúng ta trở vào nhà bên trong a ~ đi làm chút ít chuyện vui sướng đi nha~”
Con ngươi thâm thúy của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt u ám xuống, nhéo mi tâm một cái, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu nào đó đang muốn tìm chết chọc giận anh. “Chậm lại nửa giờ lên đường.” Cuối cùng, Tư Dạ Hàn vẫn mở miệng.
Nói xong, đem Diệp Oản Oản hai chân trần bế lên, đi vào bên trong nhà.
Diệp Oản Oản nhất thời bất mãn lầu bầu: “Vậy chỉ có nửa giờ sao? Có thể quá ngắn hay không?”
Tư Dạ Hàn: “Im miệng!