Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Cố Việt Trạch mặt đầy vẻ chính nghĩa muốn lên án người xấu, nói xong, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Tôi cùng với Diệp Oản Oản vốn là không có cảm tình, chẳng qua là do chú Diệp lấy quyền thế đè ép người, từ trước đến nay tôi không có vạch mặt làm mất thể diện của chú đã là hết tình hết nghĩa rồi, chuyện của chúng ta nên chấm dứt tại đây thôi!”
Nghe lời nói của Cố Việt Trạch, Diệp Mộ Phàm gắt gao nắm tay thành quả đấm thiếu chút nữa không nhịn được đập tới.
Rõ ràng là tên khốn này chính mình thấy lợi quên nghĩa, nhìn thấy ba mình thất thế, lập tức cùng Diệp Y Y kia ở chung một chỗ, sợ bị người khác miệng lưỡi nói có mới nới cũ nên trước giờ không có lập tức giải trừ hôn ước với em gái anh, nhưng bây giờ anh ta lại nói như thể anh ta phải chịu đựng nhẫn nhục vậy, thật là vô sỉ hết sức!
Diệp Mộ Phàm mặc dù trong lòng liên tục cười lạnh, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ cười như không cười hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại.
Quả nhiên như anh dự liệu, vừa nhìn thấy Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản lập tức lúng túng, từ đầu tới cuối một câu lời cũng không dám nói.
“Xin lỗi, Diệp Thiệu Đình tiên sinh, vì tình ý ngày xưa giữa chúng ta, mà cháu đã ủy khuất Y Y quá lâu rồi, hôn ước giữa cháu cùng với Diệp Oản Oản đến đây chấm dứt!” Cố Việt Trạch ngay cả một tiếng “Chú Diệp” cũng không gọi, nói xong trực tiếp liền ôm lấy Diệp Y Y xoay người rời đi.
“Oản Oản…” Diệp Y Y nhìn về phía của Diệp Oản Oản, một mặt cố ra vẻ muốn xin lỗi nhưng không thể rồi lại bị Cố Việt Trạch che chở kéo đi.
“Cái tên hỗn đãn này!” Diệp Thiệu Đình tức đến mức sắc mặt đỏ lên, lồng ngực phập phồng.
Hôm nay dù ông đã bị nhiều nhục nhã nhưng ông cũng không có chút giận dữ nào, giờ phút này lại không kiềm chế cơn giận của mình được.
Lương Uyển Quân mặt đầy lo lắng đến kéo lại tay của con gái mình nói: “Oản Oản…”
Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối yên lặng không nói một lời, mặt đầy vẻ giễu cợt khẽ xì một tiếng rồi nói: “Diệp Oản Oản, cô thật là không có tiền đồ a, vừa mới nhìn thấy Cố Việt Trạch, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả! Mới vừa rồi không phải cô trước mặt ba mẹ nói rất hay sao? Tại sao khi nhìn thấy người mà cô hết lòng yêu thương giờ lại chuyển qua quan tâm chăm sóc đối với Diệp Y Y, tinh thần lại chán nản như vậy? Cô nói cái gì mà muốn bảo vệ ba mẹ chứ! Chỉ sợ họ Cố kia ngoắc ngoắc ngón tay cô liền quên chính mình tên họ là gì, ai là người sinh thành nuôi dưỡng cô luôn đấy!”
“Mộ Phàm, chớ có nói lung tung!” Lương Uyển Quân có chút giận dữ trách móc nhìn Diệp Mộ Phàm một cái.
Diệp Mộ Phàm lạnh giọng kêu một tiếng rồi nói tiếp: “Con nói sai sao? Dù sao thì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại chuyện này lại không phải là chưa từng xảy ra! Con khuyên ba mẹ tối nay đừng đem cô ta coi trọng, nếu không còn không biết cô ta làm ra loại chuyện xấu hổ mất hết mặt mũi như thế nào nữa!”
Đối với thái độ của Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản cũng không thèm để ý, khóe môi cong lên hiện ra một nụ cười có vẻ lười biếng, khẽ cười một tiếng rồi mở miệng nói: “Anh à, anh đã quá lo lắng rồi, em không nói lời nào chẳng qua chỉ là lười đến mức không muốn nói chuyện với người kia mà thôi.”
“Dù sao… anh trai yêu quý của em, con người vẫn phải lớn lên, ánh mắt tự nhiên cũng sẽ thay đổi theo, cho nên, bây giờ Cố Việt Trạch cái loại người này cùng với cô em họ kia của em, chỉ cần nhìn thôi em cũng coi thường không muốn để vào mắt rồi!”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy liền sững sờ, hiển nhiên anh không ngờ tới Diệp Oản Oản lại có thể nói ra những lời này, từ trước tới nay chỉ cần anh nói nửa câu đụng chạm đến Cố Việt Trạch nói anh ta không được chỗ này chỗ kia thì em gái anh liền muốn cùng anh trở mặt.
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm tiếp tục mở miệng nói: “Em cũng không có giống như anh nha, đã nhiều năm trôi qua như vậy mà ánh mắt nhìn người của anh vẫn như cũ một chút tiến bộ cũng không có!”
Diệp Mộ Phàm nghe được Diệp Oản Oản nói bóng nói gió, sắc mặt nhất thời thay đổi, lúc này đem ly rượu trong tay nặng nề hướng trên bàn để xuống một cái, “Diệp Oản Oản! Cô nói vậy là có ý gì?!”
Diệp Oản Oản tự tiếu phi tiếu mở miệng đáp: “Anh vẫn luôn mồm luôn miệng nói em vì một người đàn ông ngay cả chính mình tên họ là gì cũng quên mất, đến ba mẹ mình cũng không muốn nhận, còn anh thì sao! Anh tốt đến mức có thể so với em luôn rồi đó? Anh còn không phải là bị một phụ nữ làm cho mê hoặc đến thần hồn điên đảo không tiếc tự hạ thấp thân phận làm trâu làm ngựa cho cô ta sao?!”